Chương 15: Cao thủ
Chương 15: Cao thủChương 15: Cao thủ
Hài đồng tên gọi Hữu Tùng kia sờ sờ đao, tuy là giang hồ nhưng vẫn chỉ là hài tử, vốn ngây thơ tưởng rằng chỉ cần là giang hồ sẽ rất tốt, khẳng định là tốt hơn chục xiên kẹo hồ lô tẩm đường. Mà thiếu niên giang hồ, Ngư Long bang phần lớn đều như Vương Đại Thạch bị người khi dễ quen rồi, trong lòng mến mộ một nữ tự địa vị cao vời vợi không thể chạm tới, lúc thân hãm vào hiểm cảnh, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có thể cùng nàng chết cùng một chỗ đã là quá đủ. Những giang hồ lão luyện đỉnh phong, như lão đầu khoác áo lông dê tại đỉnh núi phát ngôn bừa bãi hai chữ "Kiếm đến", bèn có thể khiến hơn ngàn kiếm bay tới, dù sao cũng là số ít, phượng mao lân giác (hiếm có như lông phượng hoàng, sừng kỳ lân). Lẫn vào thảm cảnh, là Hàn Hưởng Mã ở biên cảnh Kiếm Châu, vừa mới bước vào giang hồ đã bị chết nghẹn, vận khí tốt hơn tuyệt đại đa số là giống như Đông Việt kiếm khách Lữ Tiễn Đường, công thành danh toại rồi chết, đúng với cầu giang hồ gặp binh sĩ giang hồ chết!
Hàn Đào lưu lại mấy tên võ tốt Đảo Mã Quan cùng một chỗ với Ngư Long bang thanh lý tàn cuộc, dù sao cũng chết gần mười người, cũng không phải là một chuyện nhỏ, như thế nào thu dọn hiện trường cho sạch sẽ, việc này rất khảo nghiệm bản sự làm quan dẫn binh của Hàn Đào, bây giờ mặc kệ sóng ngầm triều chính cuồn cuộn như thế nào, bên ngoài thiên hạ vẫn là quang cảnh yên ổn thịnh thế, dựa vào quân công thu hoạch được trên chiến trường để tấn thăng cá chép vọt long môn, là chuyện có thể ngộ nhưng không thể cầu, nhiều hơn vẫn là những tính toán nhỏ nhặt bên trong bè lũ xu nịnh.
Ngư Long bang chuyến này bị thiệt lớn, tuy vậy coi như trở về từ cõi chết, may mắn nhiều hơn là bi ai, nhị bang chủ Tiếu Thương móc ra ba mười lượng bạc cho những binh gia kia, cũng không phải nói Ngư Long bang móc bạc ra không nhiều, chỉ là những người này rõ ràng không phải võ tốt tâm phúc dòng chính giáo úy, cũng không có cách nào giải quyết dứt khoát những quan lại nhỏ bé này, vạn nhất khẩu vị bị của họ no căng rồi, nếu Hàn Đào xuất thủ không tốt, ở nơi này không biết cân nhắc tính toán, bên trong Ngư Long đoán chừng sẽ để lão giang hồ Tiếu Thương cầm nắm thoả đáng chuẩn xác hơn, Lưu Ny Dung cũng không vạch trần sắc mặt Tiếu Thương ngay trên lầu, có thể thấy được trước một mối tai hoạ ngập đầu phong ba sau này, nàng trong nháy mắt đã thành thục hơn nhiều. Từ Phượng Niên đặt tên giang hồ giặc cỏ chết bất đắc kỳ tử kia trên ghế, làm xong động tác này, nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Ny Dung lạnh như sương, đứng tại cửa ra vào, Từ Phượng Niên bình tĩnh nói rằng: "Triệu Toánh Xuyên không chỉ cho người này trúng mê dược, còn có độc dược, nên chết rồi."
Lưu Ny Dung liếc mắt nhìn thi thể trên ghế có thất khiếu đang chảy máu thành vệt, là màu máu đỏ tươi bình thường, nàng mỉa mai nói: "Họ Từ, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng sao? Định coi ta là đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt?"
Từ Phượng Niên biết rõ nàng ghi hận mình thấy chết không cứu, cười nói: "Được, Triệu Toánh Xuyên là ta giết, nếu như thực muốn bẩm báo quan phủ? Nếu ta bị bắt rồi chặt đầu, Ngư Long bang làm sao về Lăng Châu giao phó cho võ tán quan đường đường tòng tứ phẩm?”
Lưu Ny Dung gắt gao nhìn chằm chằm, nam tử này sao có thể vô liêm sỉ như vậy, dường như sợ nhìn nhiều thêm sẽ làm dơ bẩn con mắt của chính mình, quay người cười lạnh nói: "Mặc kệ ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì giết Triệu Toánh Xuyên, đều xem như đã giúp Ngư Long bang, ta còn không đến mức vong ân phụ nghĩa, đến nước này dù là cần bỏ ra hơn ngàn lượng bạc để bãi bình chuyện này, Lưu Ny Dung ta cũng sẽ không nhăn một chút lông mày."
Từ Phượng Niên đứng trên ghế,'Đa tạ Lưu tiểu thư."
Lúc Lưu Ny Dung vượt qua cánh cửa hơi dừng lại chút, chậm rãi nói: "Tại đánh giá của ta, ngươi so với Tiếu Thương còn không bằng."
Từ Phượng Niên chỉ cười một tiếng, không có phản bác. Trở lại cửa phòng bị Triệu Toánh Xuyên đụng nát, nhìn thấy ngồi ở giường là Vương Đại Thạch đang run lẩy bẩy, hiển nhiên còn không có hồi thần từ trận chém giết bên trong sân nhỏ của khách sạn chém giết, đối với một thiếu niên giang hồ mới bước vào mà nói, tràng cảnh huyết nhục văng tung tóe đêm nay thực sự có chút vượt qua năng lực tiếp nhận, đặc biệt là loại tàn sát thiên vê một bên quan gia giáp sĩ ngay trước mặt, đoán chừng sẽ khắc sâu dấu ấn tại đáy lòng của thiếu niên, cả một đời đều không thể xóa đi.
Vương Đại Thạch ngẩng đầu nhìn Từ Phượng Niên, miễn cưỡng bầy ra một khuôn mặt tươi cười, gọi một tiếng Từ công tử. Từ Phượng Niên gật đầu, tiếp tục ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ, từ trong ngực móc ra đao phổ không đáng chú ý tiếp tục nghiên cứu, bên trong là hơn hai mươi chiêu đao pháp được áp dụng rộng rãi, cũng có thể đạt được xác minh hợp lý, đao phổ cũng không câu nệ tại việc khai sáng hay trình bày chiêu thức, trong câu chữ, lộ ra một chiêu sư tử vồ thỏ của vị thiên hạ đệ nhị Vương Tiên Chị, cúi đầu đọc một lúc, nhẹ nhàng nói ràng: "Túi bánh ngọt kia đều do ta ăn lấy, sẽ trả lại cho ngươi."
Cảm thấy thụ sủng nhược kinh Vương Đại Thạch vội vàng khoát tay nói: "Không cần trả, không cần trả, Từ công tử khách khí."
Khóe mắt Từ Phượng Niên lộ ra dư quang thoáng nhìn thiếu niên câu nệ này, nghĩ đến lúc trong sân một hồi rút kiếm đối địch chém lung tung, hiểu ý cười một tiếng, hỏi: "Ngư Long bang Lưu lão bang chủ của ngươi nội ngoại kiêm tu, khẩu quyết trường quyền lô hỏa thuần thanh, chú ý lấy nên lấy khí làm chủ, cương nhu đồng thời tồn tại, tại sao rơi đến ngươi lại có bước chân phù phiếm như thế, là không ai truyền thụ cho ngươi yếu lĩnh nhập môn yếu lĩnh hay sao?”
Vương Đại Thạch chỉ sợ khiến Từ công tử hiểu lầm tập tục từ đó coi thường Ngư Long bang, bối rối nói: "Dạy, có dạy chứ, chỉ là do ta ngộ tính quá kém, không nắm bắt được trọng điểm, sư huynh khác đều rất có năng lực."
Từ Phượng Niên cũng không vạch trần, tông môn trong bang phái phân mọc lên như rừng, chân chính đặt lên mặt bàn nói chuyện bản sự võ nghệ đều phải có sư phụ trực tiếp thân truyền, nếu không sẽ sai một ly đi nghìn dặm, bằng không sao có thể có thuyết pháp một ngày làm thây cả đời làm cha, Vương Đại Thạch này như quả hồng mềm ai cũng có thể cầm nắm, sẽ không có ai vui lòng đi tốn tâm tư vun trồng, nghèo học văn giàu học võ, lão Hoàng nói rồi hơn mấy trăm năm, thật muốn tại võ học vượt trên hẳn mọi người, phải dựa vào cơ duyên, hơn nữa càng phải dựa vào tài lực, đưa thiếp bái sư cần phải có thủ bút lễ vàng thật lớn, từ đó như kết cùng sư phụ thành một mối, sau khi bái sư cũng không phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, vẫn phải nuôi sư phụ, ngày lễ ngày tết tặng lễ bên ngoài, phải có nhãn lực sức lực chủ động cống hiến thêm cho sư phụ, còn nữa, luận võ luận bàn, có lúc sẽ thương cân động cốt (bị thương), phải ăn đan dược bảo dưỡng thân thể, lại thêm một khoản chỉ tiêu đáng sợ không có đầu cuối, danh môn đại phái vì sao để người khác vót đến nhọn cả đầu mới được tiến vào, trừ bỏ việc có danh sư ra ngoài, nguyên nhân rất lớn là trong môn phái cung cấp rất nhiều dược liệu giá rẻ thậm chí miễn phí y dược điều trị, còn nữa không thiếu bạn võ luyện tập lẫn nhau, như đá mài tiến bộ, chỉ cần tự thân có người kế tục tốt, tương đương không có nỗi lo về sau, đáng tiếc như Vương Đại Thạch này là cô nhi không có cha mẹ, tất cả tích súc là do bang phái mỗi tháng phát cho chút đồng tiền, còn bị các sư huynh xấu bụng móc sạch, làm sao có thể đủ để nuôi các sư phụ, các sư thúc bá để họ bận tâm nhìn qua một chút ?
Từ Phượng Niên cười nói: "Không thể ăn không bánh ngọt của ngươi, chỗ này của ta có một bộ khẩu quyết quyền pháp Võ Đang Sơn, giá trị không đáng mấy đồng tiền, cũng không phải là khẩu quyết không được truyền ra ngoài, nếu ngươi muốn học, trong đêm nay, tám trăm chữ khẩu quyết, nhớ được bao nhiêu thì nhớ."
Vương Đại Thạch như bị sét đánh, bịch một tiếng quỳ xuống, hai vai run rẩy nghẹn ngào nói: "Cầu công tử dạy tai"
Từ Phượng Niên không mở lời an ủi, tùy ý để Vương Đại Thạch quỳ gối trên đất. Bắt đầu chậm rãi thuật miệng lại bộ khẩu quyết quyền pháp kia, có đôi chỗ sửa đổi, làm cho nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, những thuật ngữ Đạo giáo tối nghĩa không cần thiết đều bỏ đi, chỉ rút gọn lại những đoạn khẩu quyết nắm bắt tới tay là dùng được, cách làm này nếu bị cao nhân Đạo môn nhìn thấy, nhất định đều nhịn không được chửi ầm lên bại gia tử hoặc là nhặt được hạt vừng ném ra dưa hấu, nên biết rõ bộ tâm pháp quyền thuật này là lấy ra từ miệng Võ Đang chưởng giáo Hồng Tẩy Tượng, đạo sĩ cưỡi trâu là ai chứ? Tại thế người người đều suy đoán đến cùng vị này là lục địa thần tiên hay là đã phi thăng, biết được Võ Đang Sơn có một bộ khẩu quyết như này, bèn điên cuồng tràn vào Võ Đang Sơn tranh cướp.
Trước kia dựa theo nguyện vọng của chưởng giáo Võ Đang Sơn, không có để xó bộ quyền pháp này hoặc là cố ý cắt giảm tỉnh hoa, ai muốn học cứ tới Võ Đang học cho tốt, chỉ là giang hồ hiểm ác, lòng người khó liệu, khiến cho Võ Đang Sơn thanh tịnh không tranh với đời dẫn ra rất nhiều tai hoạ, ví dụ một số võ phu tâm ngoan thủ lạt tại Liên Hoa phong thượng khán các đạo sĩ luyện quyền, còn không biết dừng, còn khảo vấn khẩu quyết đạo sĩ một phen, sau đó giết đạo sĩ vứt xác nơi hoang dã, chỉ sợ có chỗ bỏ sót hoặc là hoài nghỉ khí lượng (khí độ) của Võ Đương Sơn, giết một đạo sĩ hiểu khẩu quyết vẫn chưa yên tâm, bèn giết luôn mấy người rồi mới xuống núi, điều này khiến Võ Đang Sơn đau lòng nhức óc cuối cùng không thể không tự mình phong sơn, trừ những khách hành hương thắp hương, bảy mươi hai phong hết thảy xin miễn khách giang hồ tới thăm, vì thế, khiến cho khẩu quyết bộ quyền pháp này thành miếng bánh ngọt thơm ngon mê người nhất trên võ lâm đương thời. Cho nên Vương Đại Thạch quỳ bái, dù là quỳ cả một đêm, cũng không tính là ủy khuất.
Bất quá Từ Phượng Niên nói khô cả họng, tâm pháp khẩu quyết đã nói tới nói lui bảy, tám lần, thì mười phần khẩu quyết Vương Đại Thạch mới nhớ kỹ được năm phần, xem ra Ngư Long bang đánh giá thiếu niên này có tư chất đần độn, thật ra không sai, càng về sau Vương Đại Thạch càng cúi đầu xuống thấp, chỉ sợ Từ công tử ghét bỏ y ngu xuẩn, nhưng công tử từ đầu đến cuối không có toát ra nữa điểm không kiên nhẫn, ngữ khí bên trong giọng nói vẫn ôn hòa, êm tai, điều này càng khiến thiếu niên cảm thấy áy náy, sau đó, tại một câu khẩu quyết tự nhẩm lại thấy có chỗ sơ suất, thiếu niên vậy mà khóc không thành tiếng, ngẩng đầu hai mắt đỏ hồng nói học không nổi.
Từ Phượng Niên đâu phải Nê Bồ Tát không biết giận, chính hắn vốn là có thiên phú vừa gặp qua là không quên được, luyện đao còn chậm trễ, lão kiếm thần Lý Thuần Cương không thể không nói hắn năm đó luyện kiếm có một nửa ngộ tính, nên biết rõ Lý Thuần Cương thành niên là đã vào nhất phẩm, từ đó về sau, trừ bỏ cảnh giới lục địa thần tiên, còn lại ba cảnh, đều chỉ mất ngắn ngủi năm sáu năm, thế tiến bộ như chẻ tre, có thể thấy được Từ Phượng Niên căn cốt kém thế nào? Những người bên cạnh Thế tử điện hạ, hiển nhiên đều đã qua tầng tầng sàng chọn, ít có người ngu đần, muốn nói hắn không có nửa điểm phiền muộn đối với Vương Đại Thạch tư chất bình thường này, khẳng định là lừa mình dối người, nhưng chân chính để Thế tử điện hạ sinh ra giận dữ vẫn là câu nói học không nổi của thiếu niên kia.
Từ Phượng Niên hít sâu một cái, sắc mặt châm chậm biến đối, cũng không lặp lại khẩu quyết, mà là nhẹ giọng cười nói: "Không muốn học nữa? Vậy ngươi cả đời này chỉ có thể nhìn theo bóng lương của Lưu Ny Dung rồi ngẩn người thôi."
Thiếu niên da mặt mỏng, bị vạch trần tâm sự, lập tức đỏ như mông khỉ trên Võ Đang Sơn, bất kể như thế nào, bầu không khí lập tức thoải mái hơn.
Từ Phượng Niên để Vương Đại Thạch đứng lên ngồi về mép giường, hai chân của Vương Đại Thạch đã mất đi tri giác, trong lúc đó còn phải dìu dắt y về giường, thấy y cẩn thận từng li từng tí chỉ đặt nửa cái mông lên mép giường, ôn nhu cười nói: "Ta trước đây quen biết một người, xuất thân nhà nghèo, không có đọc qua sách vở, nhận còn không ra mặt chữ, khi còn bé việc làm chính là đốn củi cho heo ăn, việc nhà nông, về sau tiếp nhận gia sản của lão cha, làm một thợ rèn, muốn nói có chỗ gì hơn người, cũng chỉ có sức lực so với người bình thường lớn hơn một chút, rèn sắt hơn hai mươi năm năm, tích lũy bạc cưới vợ cũng không đủ, Vương Đại Thạch ngươi cảm thấy người như vậy, có thể có bao nhiêu tiên đồ?"
Vương Đại Thạch một đầu sương mù, không biết rõ Từ công tử muốn nói cái gì, dưới cái nhìn của hắn, Từ công tử không chỉ tướng mạo tốt, khí chất càng tốt, khẳng định là có thân phận thế gia khiến người giang hồ luôn hâm mộ, những người như thế, ước chừng nói bất kỳ điều gì đều có thiện lý huyền cơ, thiếu niên chất phác cũng không dám nhận là hiểu câu chuyện.
Từ Phượng Niên cười nói: "Một người như vậy, sau lại trở thành một kiếm khách lợi hại."
Thế tử điện hạ nhớ lại một chút chuyện trong qua khứ, tự dưng buồn cười nói: "Rất rất lợi hại."
Vương Đại Thạch như nhìn thấy có một cặp hỏa phượng trong con ngươi của Từ công tử, lần đầu tiên hắn lộ ra nụ cười chân thành, tự dưng trở nên ngây dại, lòng tràn đầy cảm giác chỉ người như công tử mới xứng đáng với tiểu thư Lưu Ny Dung.
Từ Phượng Niên mắt nhìn cảnh ngoài cửa sổ bong bóng cá (cửa sổ trung quốc cổ đại được dán bằng bong bong cá hoặc giấy), đoán chừng không qua bao lâu sẽ có thể nghe được gà trống gáy sáng sớm rồi, đứng dậy nói: "Bộ khẩu quyết này nói là quyền pháp Võ Đang, thật ra càng nghiêng về dưỡng khí dưỡng thần, cũng không đưa ra khí cơ lưu chuyển cụ thể trong cơ thể như thế nào, phải dựa vào ngươi ngày qua ngày năm qua năm tự mình suy nghĩ."
Vương Đại Thạch nghe được lời này, nhịn không được muốn quỳ xuống cảm ân.
Từ Phượng Niên đứng dậy trêu ghẹo nói: "Đừng khinh thiếu niên nghèo, nam nhân dưới đầu gối có hoàng kim. Ngươi cũng đừng quỳ nữa, quỳ quá nhiều rồi, đừng nói dưới gối có hoàng kim, đến như tiên đông đều muốn quỳ cho hết sạch rồi."
Vương Đại Thạch đứng lên, mặt thẹn đỏ mà gãi gãi đầu.
Từ Phượng Niên một mình ra khỏi phòng, muốn đi ra ngoài khách sạn tìm chút gì đó lấp bao tử cho bữa sớm, tiền viện đã được thu thập sạch sẽ, chỉ là một số nơi lẩn khuất còn sót lại vết máu ác chiến tối hôm qua, ra đến cửa sân, Từ Phượng Niên duỗi lưng một cái, bỏ ra tám đồng tiền mua bốn cái bánh bao nhân thịt lớn, vừa đi vừa gặm, miệng chảy đầy mỹ, loại phân lượng một cái bánh bao này, muốn tại Giang Nam Đạo bên kia sáu văn tiền cũng mua không nổi một cái. Bất tri bất giác đến chỗ di chỉ thành cũ bên kia, khóe miệng hơi nhếch lên, vậy mà nhìn thấy hài đồng gọi là Hữu Tùng cùng mấy đứa bạn cùng tuổi đang ở trên đài cao đánh quyền, đương nhiên đều là tính tình trẻ đánh quyền đến rối tỉnh rối mù, trên miệng y y nha nha hừ hừ hắc hắc la hét, bên cạnh chân còn đặt một cái túi sách cá nhân do cha mẹ may cho. Từ Phượng Niên đi lên trên đài, ngồi xổm ở vùng biên dùng miệng đối phó với cái bánh bao nhân thịt thứ ba, sờ qua Xuân Lôi đao, Hữu Tùng nhìn thấy Từ Phượng Niên, vội vàng ngừng lại giày vò, chạy chậm tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên ngây thơ cười lấy lòng, cố ý nhấc nhấc giọng nói rõ ràng: "Đại ca ca, ngày hôm qua trở lại trong thôn, ta cùng bọn hắn nói việc sờ qua đao của ngươi, bọn hắn đều không ai tin, nói ta khoác lác!"
Từ Phượng Niên đưa tay sờ lên đầu hài tử, lòng tốt thay nó "Rửa sạch oan khuất", nói ràng: 'Hữu Tùng không có khoác lác."
Bốn năm cái hài tử khác đều vây quanh ở bên thân của Từ Phượng Niên, nhìn Hữu Tùng với ánh mắt hâm mộ, Từ Phượng Niên liếc mắt sắc, nhìn thấy tiểu oa nhi Hữu Tùng một mực để mắt nhìn tới một tiểu cô nương đứng nơi xa, gầy gò nhỏ nhắn xinh xắn, quần áo may vá nhiều mảnh so Hữu Tùng còn muốn lợi hại hơn, hai tay xoắn lại khoanh ở phía sau, nàng muốn tới đây tham gia náo nhiệt nhưng lại không có can đảm, chỉ dám cúi đầu nhìn xuống chiếc giày sợi đay đã lộ ra đầu ngón chân. Đang muốn cắn bánh bao một miếng bỗng Từ Phượng Niên cười một tiếng, ngừng lại động tác, vuốt vuốt bụng bất đắc dĩ nói: "Liên tiếp ăn năm sáu cái, ăn quá no. Hai cái này ném rồi đáng tiếc, Hữu Tùng, giúp đại ca ca ăn một cái đi?"
Hữu Tùng do dự rồi một chút, phụ cận có một hài tử mập tròn tham ăn không khách khí, la hét muốn ăn, Từ Phượng Niên bèn đưa cho tiểu mập mạp một cái, Hữu Tùng lúc này mới tiếp nhận một cái khác, gặp ánh mắt ra hiệu của đại ca ca, đứa nhỏ này hiểu ý cười một tiếng, hai tay câm chiếc bánh bao rồi chạy đi kiếm nữ hài tử thanh mai trúc mã, không biết hai đứa nói cái gì, nói hết lời cuối cùng cũng thuyết phục được cô bé kia, cuối cùng mỗi người một nửa bắt đầu ăn. Từ Phượng Niên lặng lẽ hướng bên đó duỗi ngón cái khen hay, Hữu Tùng nhếch miệng cười một tiếng. Tiểu mập mạp đâu đã được ăn qua bánh bao nhân thịt hai văn tiền ngon thế này, lại biết rõ giờ không đi tư thục, sẽ bị tiên sinh đánh bàn tay rồi, nhanh nhẹn nhét bánh bao vào vào miệng, cầm lên túi sách dưới chân chạy vội, Từ Phượng Niên đi qua đến cạnh Hữu Tùng và tiểu cô nương, mới thấy được mười đầu ngón tay nhỏ nhắn khô nứt, rách toạc còn thấy được máu me đầm đìa, một đôi tay nhỏ nhắn dạng này, còn muốn đi đến bên suối giặt quần áo, đi cuốc đất trên núi, sẽ nhói đau đến mức nào?
Từ Phượng Niên im lặng không lên tiếng, chỉ là ngôi xổm nghe Hữu Tùng nói những sự tình lông gà vỏ tỏi trong thôn ngoài thôn. Thế mới biết rõ hai năm trước trong thôn nảy ra một tên tú tài, ước chừng là thôn dân hương dã hốc mắt đã cạn, cảm thấy đó là vinh dự cửa nhà lớn hơn trời, thôn của Hữu Tùng bèn liên thủ với hai cái điền trang cùng một chỗ xuất tiên, rôi mời một vị cử nhân lão phu tử, trước làm quan thanh liêm nghiêm khắc đã về hưu mở lớp dạy các hài tử trong thôn, tiếng tăm rất tốt, cũng đã qua nhiều năm, một mực dạy học, đối với thôn dân cha mẹ của Hữu Tùng và những hài tử này mà nói, thu đậu bảng gì gì đó, là xa không thể chạm, nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ muốn bọn nhỏ có thể biết chữ đã là rất tốt, Hữu Tùng rất kiêu ngạo nói cười với Thế tử điện hạ, lão phu tử từng nói, nó viết chữ không sai, vê sau có thể cho phép nó thay mặt lão phu tử viết câu đối xuân cho người trong thôn.
Lúc này, tiểu nữ hài kia cũng cười theo, sau lại trầm trầm sợ hãi, đôi mắt toát ra thần thái, trong sáng ngọt lạnh như nước khe sâu.
Lúc này, từ trong Đảo Mã Quan xuất hiện hơn mười người cưỡi ngựa rong ruổi, áo giáp sáng loáng, Hữu Tùng nhìn thấy thì cực kỳ sùng kính.
Phía sau đội ky có mấy tên vô lại tại phụ cận Đảo Mã Quan có thanh danh rất thối, chúng ra sức chạy nhanh theo. Đội ky chạy ra xa một khoảng cách, lại không thể không chậm không nhanh chờ đợi mấy người đang dựa vào cước lực liều mạng đuổi theo mấy, bọn ky binh từng tên lộ vẻ xem thường trên mặt.
Tiểu cô nương tâm tư cẩn thận, giật giật góc áo của Hữu Tùng, chỉ chỉ phương hướng về thôn, có chút e ngại cùng lo lắng.
Hữu Tùng lập tức sắc mặt tái nhợt, cẩn thận từng li từng tí lấy túi sách giao cho tiểu cô nương, không lo được việc sau đó sẽ bị lão phu tử cầm gậy đánh tay, sau khi cáo từ với thế tử điện hạ, vội đuổi theo.
Từ Phượng Niên cúi đầu phát hiện tiểu cô nương bắt lấy tay áo của mình, cười gật đầu nói: "Ta sẽ lập tức đi ngay."