Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 381 - Chương 20: (4)

Chương 20: (4) Chương 20: (4)Chương 20: (4)

Hoàng Phủ Bình vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Đào.

Hàn giáo úy cảm thấy áp lực cực lớn vội vàng nói: "Sĩ tử dường như đeo một thanh Xuân Lôi đao."

Hoàng Phủ Bình không nóng không lạnh ồ một tiếng, không có người nào thấy y trong nháy mắt nhanh chóng nắm tay, mu bàn tay nổi gân xanh.

Vị Quả Nghị Đô úy đương thời được chú ý nhất trong Bắc Lương quân này bình thản nói: 'Chuẩn bị ngựa cho bản tướng, ngươi để cho tên ky tốt dẫn kia đường, các ngươi cũng đừng ởi theo."

Hàn giáo úy chảy mồ hôi như mưa, môi lạnh lẽo run rẩy, liều chết nhẹ giọng nói: "Tên sĩ tử còn nói chỉ cho tướng quân thời gian hai nén hương."

Quả Nghị Đô úy quay đầu cười cười.

Hàn giáo úy cũng coi như trảm thủ hơn mười thủ cấp ở trên chiến trường có lẽ sống cuộc sống yên ổn qua ngày đã quen, bị Hoàng Phủ tướng quân nhìn cái này, sợ đến lảo đảo lui lại, tựa ở trên tường thành, vẻ mặt sợ hãi nói rằng: "Tướng quân đừng lo, từ Đảo Mã Quan đến thôn kia, không cần một nén hương."

Hai người cưỡi ngựa phi như điên.

Tên ky tốt kia đã sợ tán hồn phách, chỉ hận chiến mã dưới mông không có tám cái chân.

Bên khe suối.

Từ Phượng Niên xoay người ôn nhu nói với tiểu nương: "Ngươi mang Hữu Tùng về nhà, lát nữa ta tìm các ngươi, yên tâm, đã không sao rồi, ta có chút giao tình với một vị tướng quân tại Đảo Mã Quan, tối đa tốn chút bạc, bảo đảm ngươi không cần đi phủ tướng quân. Nếu người không tin ta, cứ gói ghém đồ đạc, trước mang bên Hữu Tùng rời khỏi Đảo Mã Quan, nhưng lúc tha Hương nhớ kỹ để ý tin tức bên này, đến lúc đó ngươi đương nhiên sẽ rõ ràng."

Tiểu nương nửa tin nửa ngờ mới chuẩn bị bước đi, đã thấy hai người cưỡi ngựa tới rồi, một đại tướng quân uy nghiêm đáng sợ dừng ngựa ở trên đồi cao, còn lại đám quân gia ky binh chẳng biết tại sao, chỉ nghe được một câu "Mau trở về bên Hàn giáo úy lĩnh mệnh”, liền quay đầu ngựa lại, rầu rĩ lui lại.

Từ Phượng Niên cùng tiểu nương cùng nhau đi trở về, nàng ôm hài tử trở về nhìn một cái, nhìn thấy Từ Phượng Niên cười khoát khoát tay, lúc này mới nắm tay của con trai chạy chậm về hướng làng.

Bên khe suối chỉ còn lại có hai người.

Quả Nghị Đô úy Hoàng Phủ Bình lăn mình xuống ngựa, như lúc mới vào Bắc Lương vương phủ vậy đầu rạp xuống đất, không nói một lời, mười ngón tay dính sát xuống mặt đất, hận không thể cả người hãm sâu vào đại địa mới thể hiện rõ đủ hèn mọn.

Từ Phượng Niên chậm rãi đến gần trước người tên Quả Nghị Đô úy đã là tướng lĩnh thực quyền số một tại U Châu, bình tĩnh nói: "Lúc đầu, nếu như ngươi vừa thấy được bản thế tử liền tè ra quân ngay trước những tên kia, cho ta dập đầu quỳ xuống gì gì đó, bản thế tử không nói hai lời liền cắt bỏ đầu ngươi. Song người nào đó vẫn mặc giáp trụ Quả Nghị Đô úy trên người, cũng còn đỡ."

Hoàng Phủ Bình không nói một lời, thân thể cao lớn vạm vỡ chỉ là dán sát mặt đất.

"Làm tiểu quan phải hiếu kính làm đại quan, suốt đêm cưỡng đoạt đàn bà, chuyện này cũng không là gì, vương triều Ly Dương vương triều Bắc Mãng chỗ nào không có loại chuyện bẩn thỉu này."

"Làm tiểu quan lại để cho thủ hạ đi làm việc, huy động binh lính hao tài tốn của, chuyện này cũng không to tát gì, làm quan không phải là trong tay có quyền sao, có thể thông cảm”"

"Nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, tuy nói là goá phụ của dịch tốt, nhưng lại cướp đoạt, sau đó cho ít ngân lượng bồi thường, nữ tử sống hay chết, các quan lão gia đương nhiên không xót, chỉ đổ thừa thân thế của nàng không tốt, nam nhân của nàng bản lĩnh không được, đây là chuyện không lạ, trên đời này còn nhiều chuyện bẩn thỉu hơn so với chuyện này, bản thế tử đã thấy rất nhiều."

Nói đến đây, Thế tử điện hạ Từ Phượng Niên cười cười.

Quả Nghị Đô úy đầu óc trống rỗng. Y chỉ lờ mờ nhớ lại, một đêm kia Bắc Lương vương phủ yết kiến giang hồ chó nhà có tang như y, Thế tử điện hạ ngồi ở ghế chính, Bắc Lương Vương vũ phu cực hạn trên đời này lại cười nịnh bờ ngồi ở ghế phụ bên cạnh.

Từ Phượng Niên nhìn phía khe suối, cười lạnh nói: "Nhưng tại Bắc Lương, rõ ràng có một thiết luật, vào Bắc Lương quân ngày đầu tiên sẽ đọc tám lần mười lần, nhưng còn dám rút ra Bắc Lương đao, muốn chặt đầu của dân chúng, điều này phải tính cho rõ, đến cùng tính là cái gì!"

Từ Phượng Niên bỗng nhiên giận dữ nói: "Bắc Lương đao, khởi điểm là do dân chúng đập nồi bán sắt mới rèn được, lưỡi đao đương nhiên sắc bén, nhưng sắc bén nhất ở nơi nào, Từ Kiêu đã từng chính mồm nói với đứa con trai không có thành tựu như ta rất nhiều lần, rất nhiều lần, nhiều đến đến tai sinh kén rồi!"

Hoàng Phủ Bình đã áp môi sát mặt đất, mùi bùn cỏ nồng đậm đập vào mặt, nói: "Hoàng Phủ Bình tội đáng chết."

Từ Phượng Niên kiềm nén tâm tình trong lòng, vỏ Xuân Lôi đao run rẩy không ngừng.

Hồi lâu, Thế tử điện hạ tự giễu cười, nhẹ giọng nói: "Ta đã là Bắc Lương Thế tử điện hạ thế tập võng thế, lão tử dám đoạt nữ nhân của Tĩnh An Vương Triệu Hành, dám đi đầu tường thành Võ Đế ngồi một chút, dám cắt thịt Thế tử điện hạ của Nghiễm Lăng Vương, còn không dám quên những lời này, những người này lá gan lớn đến mức nào? Từ Kiêu cho? Trần Chi Báo cho? Hay là vị đại nhân vật tài giỏi nào cho?”

* thế tập võng thế: cha truyên con nối tước vị đời đời

Từ Phượng Niên liếc nhìn Quả Nghị Đô úy, đợi sau khi tâm tình bình ổn, cười nói: "Đứng lên đi, chuyện ngày hôm nay này không thể đổ hết cho ngươi, mấy ngày nay ngươi cưỡi ngựa mặc giáp dò xét U Châu, chê khen đủ cả, bản thế tử mặc kệ ngươi chỉ làm cho có hay là thật lòng muốn làm việc, chỉ cần đừng để cho bản thế tử đụng tới loại chuyện như vậy là được, dù sao Quả Nghị Đô úy đã cho ngươi, U Châu ngươi thích làm quậy thế nào thì cứ quậy, bản thế tử vẫn là tính khí hoàn khố*, chỉ nhìn kết quả, cho ngươi thời gian, đến lúc đó vẫn không thể làm cho bản thế tử thoả mãn, trong phủ đệ Quả Nghị Đô úy, tên tiểu tử thật ra là đích tử của huynh trưởng ngươi, có lẽ thật đúng độc đỉnh của Hoàng Phủ thế gia các ngươi."

*hoàn khố: con cháu của quý tộc ăn chơi sa đoạ Hoàng Phủ Bình Nguyên vốn đã nửa đứng thẳng lưng lập tức một lần nữa quỳ xuống.

Thế tử điện hạ hí mắt cười nói: "Toàn gia Hoàng Phủ các ngươi, đều là loại người hung ác, nhưng ngươi vô cùng tàn nhẫn, ngay cả con trai mình cũng có thể để cho người ta giết, sợ cháu trai mà ngươi chuyên tâm muốn tài bồi thành nhân vật lớn tiết lộ thiên cơ, liền làm phỏng cổ họng của hắn."

Hoàng Phủ Bình lệ rơi đây mặt.

"Ngươi trở vê Đảo Mã Quan, chuyện ngày hôm nay không phải chặt mấy cái đầu là coi như xong việc, đến cùng nên làm như thế nào, ngươi làm đến chức Quả Nghị Đô úy, tự xem mà làm. Bản thế tử, sẽ nhìn. Đương nhiên, nếu như ngươi ngay cả mấy cái nón quan cũng không dám hái, mấy cái nhân mạng cũng không dám thu, coi như bản thế tử nhìn nhầm”"

Hoàng Phủ Bình trâm giọng nói: "Hoàng Phủ Bình đã biết, xin Thế tử điện hạ yên tâm!"

Thế tử điện hạ đi về hướng thồn, dường như lẩm bẩm nói rằng: "Đứa bé trong phủ đệ Quả Nghị Đô úy kia giờ tên là Hoàng Phủ Thanh Bình, còn một đứa bé vốn tên là Hoàng Phủ Thanh Bình, đoạn thời gian trước làm thư đồng của Ngô Đồng Uyển, không giống người cha hổ dữ ăn thịt con kia, tính tình thuần phác, hơn nữa siêng năng cố gắng chịu khó, bản thế tử rất thích."

Hoàng Phủ Bình dập đầu thật mạnh, một kiêu hùng trải qua vinh nhục lòng dạ độc ác, vào giờ khắc này khóc không thành tiếng phát ra lời từ tận tim gan: "Hoàng Phủ Bình từ hôm nay, nguyện chết vì Thế tử điện hại"
Bình Luận (0)
Comment