Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 382 - Chương 21: Chuyện Việc Nhà (1)

Chương 21: Chuyện việc nhà (1) Chương 21: Chuyện việc nhà (1)Chương 21: Chuyện việc nhà (1)

Đâu thôn có mấy gốc cây phong thủy có dây mây khô bò đầy lên thân, mấy con chó vàng da lông dơ bẩn thấy lữ khách xa lạ đến liền sủa lên không ngừng, thôn vốn không lớn, chỉ khoảng bốn năm mươi hộ gia đình, tiếng sủa lập tức làm cho người ta biết trong thôn có khách, chỉ có điều vừa rồi có hơn mười ky sĩ tỉnh tráng của Đảo Mã Quan vội vàng chạy qua chạy lại, nên làm cho rất nhiều thôn dân nhát gan giờ cũng không dám ra cửa, sau đó khi nhìn thấy Hứa Chức Nương trở về thì một vài bà nương chịu thương chịu khó rời giường sớm xuống bếp mới vội vàng hoảng sợ đi gọi mấy hán tử đang ngủ nướng dậy, mấy nam nhân trên kháng kia tuy nói không có tiên đồ lớn, nhưng kiến thức tốt xấu gì thì cũng nhiều hơn so với các nàng, mấy nam tử tỉnh ngủ mông lung kiêng gót chân nhìn nửa ngày ở phía sau bờ tường bùn đất vàng, kết quả cũng không nói ra lời nào.

Năm đó Hứa Chức Nương bị người bên ngoài thôn Thanh Bì khi dễ, trưởng bối trong thôn nhìn thấy thì không nhịn nổi, lúc ấy còn cường tráng nên còn dám mang theo thanh niên cường tráng trong thôn đi giải vây. Nhưng giờ khi đối đầu với một người xuất thân từ quân lính Bắc Lương, thì làm sao còn dám làm hảo hán được nữa đây. Lúc này lại nghe thấy tiếng của mấy con chó cỏ được nuôi trong nhà đang sủa hăng say, hán tử có tính tình hơi nôn nóng trong nhà sợ rước lấy tai họa, thế nên không kịp buông bát buông đũa mà đã chạy ra cửa đạp cho mấy con chó vài cước, đám chó cỏ bị đá kêu ẳng ẳng trốn vào góc nằm sấp, thập phần vô tội. Qua khe cửa đám người nhìn thấy có một công tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú khôi ngô mang bội đao, chậm rãi đi trên con đường nhỏ lát đá xanh uốn lượn. Vài thôn phụ có chút tư sắc nếu mà không biết một ít nặng nhẹ thì giờ cũng đã sớm đi ra ngoài đùa giỡn hai câu rồi, nam nhân tuấn tú thế này, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Thôn nhân cũng không có quá nhiều chú ý cố ky, tiểu tức phụ nếu vừa sinh con, vào mùa hè khi hóng mát thì cũng đều dám tùy tiện mở rộng áo ngực để cho con bú sữa, mặc đồ mát mẻ thôi mà, bị nhìn vài lân cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Mấy bà nương trong thôn khi nhìn thấy vị Công tử ca kia thì còn cảm thấy nếu được cặp mắt đan phượng xinh đẹp của người nọ nhìn lại, thì không chừng chính bản thân mình mới là người chiếm tiện nghi chứ đùa.

Từ Phượng Niên đi qua từng nhà, trước cửa mỗi nhà đều treo câu đối xuân xuất phát từ bút tích của lão phu tử làm cử nhân, hắn bước từng bước vừa đi vừa thưởng thức rồi dừng lại ở cửa một hộ cuối thôn, gõ gõ, không đợi chủ nhân đồng ý mà đã đẩy cửa vào, ngoài tình lý lại trong dự liệu thấy được vị tiểu nương kia, Từ Phượng Niên liên dừng bước để tránh hiềm nghi, ôn nhu cười nói: "Sao không đi?"

Tiểu nương tâm thần bất định hơi quay đầu, không nhìn thẳng vào vị sĩ tử Lăng Châu này mà nhẹ giọng nói: "Vô thân vô cố, có thể đi tới đâu."

Từ Phượng Niên dựa vào cửa nhà lạnh lẽo ẩm ướt vì sương sớm mỉm cười nói: "Ta gặp may lắm mới tìm được đến đây, ta nghĩ tẩu tử không nên vội đi, để ta báo cho tẩu tử một tin tốt, chuyện kia hôm nay đã được giải quyết xong rồi. Ta đã chạy tới chỗ vị danh tướng quân là đồng hương Lăng Châu kia, mặc dù không phải là bằng hữu, nhưng mà không nhìn mặt tăng thì cũng phải xem phật, với bậc cha chú của ta thì hắn cúi đầu không thấy mà ngẩng đầu mới thấy đấy, thế nên cũng không tiện làm quá mức, ta tốn chút bạc để hắn phát cho đám quân gia kia uống vò rượu cũ ăn bữa thịt chó, chuyện lớn cũng hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có. Làm vậy thì không bên này sẽ bị mất mặt, nói như thế nào nhỉ, ứng với câu châm ngôn kia, Diêm Vương gặp tiểu quỷ thì khó chơi, nếu như tẩu tử vẫn không tin, hai ngày nữa quan phủ bên kia sẽ đưa đống bạc trợ cấp bị cắt xén ra trả lại cho tẩu tử, đến lúc đó sẽ biết ta không lừa tẩu tử."

Tiểu nương lập tức đỏ mắt, càng cúi đầu thấp hơn, mấy ngón tay tinh tế đẹp mắt lại không trơn nhẫn như nữ tử nhà giàu gắt gao vân vê góc áo.

Từ Phượng Niên do dự một chút, nói: "Nói với Hữu Tùng một tiếng, đọc sách với lão phu tử cho tốt, trong sách có hoàng kim ốc, chờ hắn đến tuổi thi đậu công danh, Bắc Lương chúng ta cùng thế đạo hiện tại cũng sẽ không giống như cũ, những thứ khác không nói, nhưng mà cơ hội người đọc sách được ra mặt sẽ lớn hơn một chút."

Từ Phượng Niên nói xong liền xoay người, đứa nhỏ nghe thấy tiếng hắn thì chạy ra cửa gọi một tiếng đại ca ca, thế tử điện hạ vẫn không dừng bước. Tiểu nương Hứa Thanh nhẹ giọng thở dài nói: "Công tử, ngay cả cửa cũng không vui lòng đi vào sao, ngại bẩn ư? Trước cửa quả phụ có nhiều thị phi, đạo lý này, ta hiểu."

Từ Phượng Niên ngạc nhiên, quay người cười khổ nói: "Tẩu tử, tẩu tử biết ta không có ý tứ này”

Tiểu nương trừng mắt một cái, nói: "Ai là tẩu tử của ngươi!"

Nàng xoay người lại nhỏ giọng kiên quyết nói: "Nghe Hữu Tùng nói buổi sáng ngươi đưa tới hai cái bánh bao, thế giờ để ta nấu cơm mời ngươi, ăn xong lại đi. Gia đình nhỏ không có gì tốt, nhưng cũng không thể ngay cả đạo lý này cũng không có."

Từ Phượng Niên mỉm cười, đi vào phòng. Một cái bàn bát tiên đặt ở giữa mà đã chiếm một nửa căn phòng, có thể thấy được cái phòng này nhỏ đến bao nhiêu, bên trái phòng bên hông là phòng ngủ, bên phải chắc hẳn là phòng bếp của tiểu nương, phòng ở tuy nhỏ, nhưng ngồi bắc hướng nam, cũng không có vẻ âm trầm, Hữu Tùng đưa đến cho Từ Phượng Niên cái ghế duy nhất, còn bản thân ngồi ở trên băng ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn đại anh hùng trong lòng này, mắt to trừng mắt nhỏ. Tiểu nương rất thành thạo việc bếp núc, rất nhanh đã nấu cho Từ Phượng Niên một nồi cháo trắng có thể đủ múc đủ năm sáu bát, một đôi đũa cùng bát, còn có một đĩa cải trắng dấm chua ăn kèm, cháo. Từ Phượng Niên cũng không khách sáo để hàn huyên, hắn ngồi ở trước bàn, gắp một đũa cải trắng dấm chua cho vào miệng, vừa ngọt vừa giòn, vừa có gân cốt lại có mềm mại, rất hợp để ăn với cháo, nhai kỹ nuốt chậm, đúng là bữa cơm ngon miệng nhất trong mấy ngày nay.

Tiểu Nương cùng Hữu Tùng sóng vai ngồi ở trên một cái ghế dài sơn son đã sớm loang lổ tróc ra hơn phân nửa, hài tử dựa sát vào mẫu thân, vẻ mặt tươi cười ngây thơ, tiểu nương tựa hồ bị tâm tình hài tử lây nhiễm nên khóe miệng cũng nở nụ cười, ước chừng là cảm thấy vị công tử ca này thú vị, ngay cả cháo hoa dấm cải trắng này cũng có thể ăn đến say sưa đến thế.

Từ Phượng Niên ăn cháo cũng không nhanh, chậm rãi ăn hết ba bát rồi buông bát đũa xuống hài lòng nói: "Ăn ngon."

Tiểu nương dịu dàng cười nói: "Mỗi ngày đều ăn như thế này, thì cũng không còn ngon nữa."

Từ Phượng Niên gật đầu rồi lại lắc đầu nói: "Dù sao cũng tốt hơn là bữa nào cũng ăn sơn trân hải vị, ít ra ăn thế này cũng có thể no bụng, hơn nữa chí vị của nhân gian chính là nhạt nhẽo, người bình thường ăn không ra cảnh giới này, ta sau khi du học thì cũng mới biết được."

Khuôn mặt thanh tú của tiểu nương này hơi cúi xuống, vỗ võ đầu Hữu Tùng, đứa nhỏ hiểu chuyện, lập tức đi thu dọn bát đũa chuyển đến nhà bếp. Lúc này nàng mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Công tử đưa ra bao nhiêu bạc, coi như là Hứa Thanh nợ ngài, vê sau khi có tiền dư sẽ từ từ trả, được không?"

Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Một tiểu hộ ở Bắc Lương giống như nhà tẩu tử, dù môn đạo nghề nghiệp nhiều một chút thì một năm liều chết liều sống cũng cùng lắm là tích góp được mười đến hai mươi lượng bạc. Cho dù tẩu tử biết thêu thùa có thể thêu một vài cái túi thơm xinh xinh bán cho các tiểu thư cô nương gia cảnh giàu có, thế nhưng Đảo Mã quan nhỏ như thế này thì một năm có thể bán được mấy cái? Nếu đã bỏ ra giá lớn mua vụn tơ tằm từ chợ tơ lụa mà lại không bán được túi thơm, cho dù chỉ giữ lại một cái trong tay thì tẩu tử cũng phải không lỗ không ít tiên rồi, đúng không! Cho dù làm ăn tốt, thì ban ngày tẩu tử cũng phải bận rộn với công việc hoa màu, thế nên công việc thêu thùa tỉ mỉ này cũng chỉ có thể làm vào buổi tối, phải đốt đèn dầu chậm rãi thêu thùa, rồi nếu mệt mỏi không cẩn thận ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại mới phát hiện lãng phí dầu đèn, tẩu tử sẽ không đau lòng sao? Sẽ không hung hăng lấy kim thêu đâm mình mấy cái ư? Lui một vạn bước mà nói, tính thêm cả khoản tiền trợ cấp kia, một năm tẩu tử chỉ có thể trả lại cho ta ba mươi lượng bạc, thế thì tẩu tử phải trả mấy năm đây? Theo lý mà nói, những vị quan lớn hơn phó úy Chiết Xung ở Đảo Mã Quan thì một hai trăm lượng bạc cũng ngại nhét vào kẽ răng, chút bạc kia có thể lọt vào pháp nhãn của loại quan lão gia này sao? Cho nên, câu nói này, tẩu tử căn bản không nên nhắc tới nữa làm gì, dù sao ta cũng không thiếu chút tiền ấy, coi như ta làm việc thiện tích đức một hồi đi."
Bình Luận (0)
Comment