Chương 22: Chuyện việc nhà (2)
Chương 22: Chuyện việc nhà (2)Chương 22: Chuyện việc nhà (2)
Tiểu Nương ngẩng đầu, cắn môi, ánh mắt trong suốt nói: "Phải trải"
Từ Phượng Niên cười nói: "Phải trả ? Tốt, năm trăm lượng bạc ròng, hơn nữa trên chốn quan trường kia cũng không phải ngươi đưa bạc thì người khác liền nguyện ý nhận, còn phần nhân tình với vị tướng quân ở kia nữa, tẩu tử tính toán thế nào? Có đáng giá một ngàn hay không 2 Tính cho tẩu tử là một ngàn năm trăm lượng, tẩu tử định từ từ trả hết trong vòng năm mươi năm sao?"
Tiểu Nương bình tĩnh nói: "Sau này để Hữu Tùng trả tiếp."
Từ Phượng Niên dở khóc dở cười, tính bướng bỉnh của Hứa Chức Nương này chẳng lẽ đã có từ trong bụng mẹ sao?
Tiểu Nương đột nhiên nhẹ giọng nói: "Ta kỳ thật biết công tử cũng không giàu có, trong lòng vẫn áy náy, tuyệt đối không thể để công tử coi tiền như rác được."
Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Sao tẩu tử biết ta không giàu có?"
Tiểu nương yếu ớt nói: "Lúc công tử mới nhận bát đũa, Hứa Thanh thấy lòng bàn tay và mười ngón tay của công tử đều có vết chai."
Từ Phượng Niên ngẩn người, nở nụ cười cổ quái.
Tiểu nương lầm tưởng rằng đã làm tổn thương lòng tự trọng của vị sĩ tử Lăng Châu này, nàng cũng từng nghe nói các sĩ tử thư sinh trong thành lớn nói rằng, thể diện nặng hơn tiền tài, nhân nghĩa đạo đức so với hoàng kim bạc trắng thì còn đáng giá hơn, đối với chuyện này nàng không hiểu lắm, nhưng cũng cảm thấy đây là chuyện vô cùng tốt. Nếu mình nói mấy lời kia đã làm cho vị sĩ tử phụ trách du học này cảm thấy mất mặt thì sao? Trong lúc nhất thời tiểu nương chỉ cảm thấy miệng mình quá ngốc, lặng lẽ lấy hai ngón tay bấm đùi mình một cái, hốc mắt trong chớp mắt đã ướt át. Trước kia cuộc sống của nàng dù có khổ nhiều, dù ủy khuất có lớn hơn nữa thì cũng sẽ không mềm yếu như thế.
Từ Phượng Niên muốn nói lại thôi, không giải thích hiểu lầm trong này mà xoay người vẫy vây tay với Hữu Tùng đang trốn sau cửa bếp, tháo Xuân Lôi Đao xuống giao cho đứa bé, chỉnh lại sắc mặt rồi nói: "Mặc kệ tẩu tử nghĩ như thế nào thì ta nói xong vài câu nữa thì phải đi rồi. Số bạc này, nếu tẩu tử thật sự muốn trả, cũng được, chờ ngày nào đó một hơi tích góp đủ thì hãng đến Lăng Châu tìm ta, bằng không thì tẩu tử cứ coi như là mặt của ta không đủ dày để thu mấy chục lượng bạc vụn đi. Dù cho hai tay ta chai sạn, gia cảnh bình thường, nhưng nếu là sĩ tử, thì chút da mặt này vẫn phải có, nhận thức của người làm sĩ tộc môn đệ đi ra ngoài du học về chuyện tiền bạc cũng có chút cứng nhắc giống như tẩu tử vậy."
Tiểu nương thở dài một tiếng, không còn dám một mực để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, sợ vị công tử dễ nói vốn là đại ân nhân của nàng và Hữu Tùng này trong cơn tức giận sẽ phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh Xuân Lôi đao mà Hữu Tùng đang ôm kia không có chút thanh danh nào ở Bắc Lương, ngay cả ở vương phủ Bắc Lương cũng không có mấy người hiểu được danh hiệu của nó và Tú Đông đao, chỉ sợ cũng chỉ có nha hoàn Ngô Đồng Uyển mới hiểu được, nhưng dù Ngô Đồng Uyển nhìn như hòa thuận, hơn nữa thế tử điện hạ cũng không nói quy củ với nàng, thế nhưng nàng làm sao dám không nói quy củ với vương phủ đây Bắc Lương? Bất kỳ tin tức nào có liên quan đến thế tử điện hạ, dù nhỏ dù vụn vặt, mà một khi truyền vào tai người ngoài, thì chính là một tội chết. Bắc Lương Vương Từ Kiêu tuy là hòa ái đến kỳ cục với thế tử điện hạ, nhưng đối với hạ nhân, nhất là tôi tớ không hiểu quy củ thì cũng chưa từng có tâm tình gì để nghe mấy tên tôi tớ kêu oan, đánh chết cho chó ăn, cũng coi như nhân từ nương tay rồi. Sở dĩ đô úy Quả Nghị biết thanh Xuân Lôi đao này, chính là vì ở trên vương phủ đêm đó nghe phụ tử Từ gia "Tán gẫu" mới tìm ra được chút manh mối. Hữu Tùng vẻ mặt sùng bái hỏi: "Đại ca ca, ca ca nhất định đánh thắng được những tên giáp sĩ ở Đảo Mã quan kia đúng không?"
Từ Phượng Niên cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đánh thì đánh được, cho dù giết vài người cũng không khó, chỉ bất quá có một số việc, thanh quan khó xử được việc nhà, đánh đánh giết giết không có lợi cho đại cục, còn không bằng nhẫn nại nói đạo lý, nếu quả thật giảng không thông, lại đánh nhau cũng không muộn. Hữu Tùng, ngươi phải biết chỉ đọc sách đọc công danh tuy là không tệ, nhưng nhiều khi còn phải dựa vào nắm đấm của mình để đi nói chuyện với người ta, giống như Trương Thuận kia, lão phu tử dạy học học vấn có lớn hay không? Đạo lý hiểu được bao nhiêu không? Nhưng Trương Thuận và Hòa Lão phu tử đứng lên, ngươi cảm thấy cuối cùng là ai nằm xuống? Đương nhiên, lão phu tử có thân phận cử nhân, nhìn thấy Huyện thái gia cũng không cần quỳ xuống, Trương Thuận là một tên vô lại da xanh không biết chữ to, dưới tình huống bình thường cũng không dám nhảy nhót trước mặt lão phu tử."
Tiểu nương tỉnh tế nhấm nuốt hương vị trong đó, không nói một lời.
Hữu Tùng dùng sức gật đầu nói: "Hữu Tùng đọc sách là muốn cho mẫu thân vẻ vang, nhưng cũng muốn hành tẩu giang hồ giống đại ca ca, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợi"
Từ Phượng Niên đưa tay điểm điểm vào trán đứa nhỏ, ôn nhu giáo huấn nói: "Cái bụng nhỏ này của ngươi có thể ăn mấy chén cháo? Bao nhiêu khẩu vị ăn từng đấy chén cơm mới là đúng, đọc xong tứ thư ngũ kinh lão phu tử các ngươi truyền thụ trước đã rồi lại nói cái khác."
Hữu Tùng đột nhiên buồn bực nói: "Đại ca ca, cha ta là anh hùng."
Ngữ điệu của Từ Phượng Niên vẫn như giếng cổ không gợn sóng, ánh mắt lại ôn nhu nói: "Cha ngươi có phải anh hùng hảo hán hay không, ta chưa từng thấy qua, không biết. Nhưng Hữu Tùng ngươi và mẹ ngươi, đều rất tốt."
Rất tốt.
Trừ cái đó ra, thì thế tử điện hạ cho dù là giỏi ăn nói đúng là cũng không biết bình luận như thế nào nữa.
Từ Phượng Niên nhìn ra ngoài cửa, chỗ chân tường trong viện đang phơi một loạt đám cải trắng cao bằng đầu người, tự nói một mình: "Ta có một cái nhà, rất lớn, so với cái nhà này của các ngươi hẳn là lớn hơn rất nhiều. Có cha ta, có quản sự, có nha hoàn, có hộ vệ, có người gác cổng, có nữ tỳ, có người đánh ngựa, có rất nhiều rất nhiều người, cái nhà này lớn đến mức có người ta cũng chưa từng thấy qua mặt. Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có tư tâm ở vị trí của mình, phía sau bọn họ cũng có một đám tiểu gia đi chạy việc. Ta nếu muốn xử lý tốt cái nhà này, thì không phải gặp ai phạm sai lầm thì bắt dựa vào cột đánh đòn là xong việc, giống như cho dù là một ít ân oán ở gần chuồng ngựa hay trong góc nhà kia, ta cũng không phải dễ dàng bắt được ai thay ai thì cũng có thể làm cho việc nhà trở nên tốt hơn được, có khi sau khi thay một khuôn mặt mới thì sẽ càng hỏng bét hơn. Luôn luôn có rất nhiều người ở bên ngoài nhà nhìn ta chằm chằm, muốn đem đỉnh nhét vào đế giày của ta, ngoài mặt giúp ta làm việc, kỳ thật là muốn vét sạch của cải của ta. Lúc ta lớn bằng Hữu Tùng ngươi, cũng không hiểu chuyện, trốn ở trong cái sân nho nhỏ của mình, liền cảm thấy trời không sập xuống được, nhưng sau khi lớn lên, mới biết được là cha ta dù đã tích góp từng tí một như vậy nhưng một ngày nào đó cũng sẽ lực bất tòng tâm, ông ấy có quá nhiều chuyện cần cố ky, trong nhà đã có quá nhiều người cùng vào phòng với ông ấy rồi, hơn nữa những người hàng xóm dựa vào nhà chúng ta, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều là nhân tình nữa. Những người này đã từng xuất tử lực ra làm việc cho cha ta, thế nên mới có đại nghiệp của mọi người ngày hôm nay, cha ta nếu có ác tâm thì cũng phải mắt nhắm mắt mở, giết gà dọa khỉ chỉ hữu dụng được một lần, nếu làm nhiều lần hơn, thì rất nhiều người cũng sẽ học ra được cái khôn, thủ đoạn kiếm tiền với đào chân tường sẽ càng thêm bí mật hàm súc, cha ta cũng lại càng đau đầu. Ngay từ đầu khi cha ta bảo ta rời khỏi nhà đi ra ngoài một chút, ta còn cảm thấy bị thiên đại ủy khuất, sau đó mới dần dần biết được, nhìn nhiều một chút xem người khác sống như thế nào là rất hữu dụng. Lần này ta nói là cõng tráp du học, sở dĩ đi từ Lương Châu đến tới nơi Đảo Mã Quan này, cũng không có đơn thương độc mã, chẳng qua là muốn nhìn xem dân chúng Bắc Lương chúng ta sống như thế nào, sống có tốt hay không mà thôi, tựa như một thợ sửa chữa mới ra đời vậy, cửa sổ trong nhà bị phá, phải khâu vá từng chút một, nếu không về sau khi mưa gió tập kích, sẽ chịu khổ, tường bị người ta đào lỗ, thì cũng phải lấp từng chút một. Nhưng chỉ đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, chắp vá vào như vậy thì vẫn chưa đủ, biết được căn của bệnh ở đâu thì mới hốt thuốc đúng bệnh được. Một gia đình giống như một người vậy, đến lúc bệnh sắp chết mới nhờ ông nội nói với bà nội thì sẽ không kịp. Việc hiện tại ta phải làm, chính là không vội vã lộ diện, trước tiên tìm vài hạ nhân có thủ đoạn sạch sẽ lưu loát, đẩy lên phía trước, để cho bọn họ vừa làm ngư dân câu cá vừa giúp ta làm thợ đóng khung, so với việc ta tự mình đi sửa chữa lại thì lợi ích lâu dài hơn nhiều. Trước kia ta từng gặp qua một người họ Hiên Viên, hắn thanh lý việc nhà quá mức triệt để, cơ hồ đã lật ngược hết cả tình thế, một thân thích họ Trần nhà ta, có thể cũng muốn làm như vậy, cũng có bản lĩnh này, nhưng ta không muốn dẫm vào vết xe đổ kia."
Đứa nhỏ đang cầm đao nghe hoài cũng nghe không hiểu, chỉ nghe ra nhà của đại ca ca, tựa hồ rất lớn.
Tiểu nương tâm tư đơn thuần nghe đến kinh ngạc xuất thần, vẻ mặt hoảng hốt.
Từ Phượng Niên đứng lên, Tiểu Nương thấy thế vỗ vỗ bả vai Hữu Tùng, đứa nhỏ vội vàng trả Xuân Lôi Đao lại cho hắn.
Từ Phượng Niên cười nói một câu tiểu nương suy nghĩ nhai nuốt như thế nào cũng không nghĩ ra: "Hôm nay giúp hai người, kỳ thật chính là vì nguyên nhân của chuyện hôm nay phải trách cha ta. Sau này nếu còn có chuyện như vậy phát sinh ở Bắc Lương, tẩu tử cùng Hữu Tùng có thể trách ta."
Tiểu nương cùng hài tử tiễn hắn đến cửa viện, Từ Phượng Niên do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Lúc ấy ở bên dòng suối, ta đưa tay ngăn cản tẩu tử, là hành động vô tâm, tẩu tử đừng trách tội."
Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nương Hứa Thanh đỏ đến có thể nhỏ ra nước.
Lúc ấy nàng chỉ lo xông về phía trước, lúc thế tử điện hạ vươn cánh tay ra, bộ ngực đẫy đà của nàng đã đụng thẳng vào.
Thấy nàng sắp khóc, thế tử điện hạ tự biết mình đã làm điều thừa thoáng xấu hổ cười cười, tiêu sái đi ra thôn.