Chương 28: Một đường kim cương ngự phi kiếm (3)
Chương 28: Một đường kim cương ngự phi kiếm (3)Chương 28: Một đường kim cương ngự phi kiếm (3)
Tiếu Thương tựa hồ nhớ lại cái gì, âm trầm cười nói: 'Lần này còn có một người trẻ tuổi từ trong phủ tướng quân ra, họ Từ, bội đao, bộ dạng tuấn dật phi phàm, rất có phong độ thế gia tử, các vị đại đương gia muốn không có hậu hoạn, người này phải chết đến triệt để!"
Tống Điêu Nhi lấy ngón tay chỉ chỉ vào vị mặt sẹo hung thần ác sát, cười híp mắt nói: "Không có việc gì, chỉ cần bộ dạng đẹp mắt, Uông lão ca từ trước đến nay đều nam nữ không kiêng kị, ta cũng biết trong nhân mã Uông lão ca mang đến lần này, có một hậu sinh thanh tú, bản lĩnh quyền cước nát bét, nhưng nghe nói hầu hạ nam nhân ngược lại nhu thuận, mỗi đêm đều bị Uông lão ca chơi đùa đến khóc thét."
Mặt sẹo lập tức nổi hứng thú cùng tính thú, cũng không phủ nhận hắn ăn hết từ chay đến mặn, chỉ nhìn Tiếu Thương cười hỏi: "Ồ? Bộ dạng của tiểu tử kia thật sự rất được sao? Tiếu bang chủ cũng đừng đùa giỡn lão Uông ta, nếu mà đốt lửa lên rôi mà không có chỗ để dập lửa, thì cũng không thể lấy một miếng thịt lợn rồi khoét lỗ như lão đồng tiền đúng không?"
Một đám người ồn ào cười to, ngay cả Tiếu Thương cũng không cười không được.
Một giọng nói thuần ấm vang lên: "Uông lão ca, ngươi thấy bộ dáng ta trông thế nào?
Cơ hồ đồng thời trong nháy mắt, Tiếu Thương đã cầm kiếm đứng dậy, Lý Hắc Tháp tay cầm song phủ trố mắt giận dữ nhìn, lão đồng tiên dùng mũi chân vung phác đao lên, hoành đao mà đứng.
Mặt sẹo họ Uông trong lúc vô tình bị chỉ tên gọi họ, vốn sợ hãi dị thường, chẳng qua sau khi nhìn rõ khuôn mặt người tới, ánh mắt lại trở nên cực nóng.
Duy chỉ có Tống Điêu Nhi không có động tĩnh, một tay cầm ngọc bội tinh điêu, tay kia huýt sáo một tiếng bên môi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tiếu Thương nói: "Tiếu lão ca, cái này không phải lão ca cùng Ngư Long Bang gài bẫy chúng ta đấy chứ? Không có đạo lý nha, cái này đối với lão ca có cái gì chỗ tốt chứ? Hơn nữa Ngư Long bang cũng chỉ có ba mươi mấy người, cho dù đêm nay chỉ có bốn người chúng ta, các ngươi cũng không thể cam đoan có thể lưu hết chúng ta ở chỗ này, chỉ cân bất cứ người nào trong chúng ta chạy được..." Nói tới đây, Lý Hắc Tháp buông thanh Tuyên Hóa Bản Phủ xuống, khoang tay trước ngực, âm trầm cười cười ngắt lời Tống Điêu Nhi, nói: "Chạy được một người, không phải còn phải báo thù mà nhất định còn phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, gom nhân mã của ba tử quỷ khác lại. Tống Điêu Nhi, con mẹ nó ngươi đừng giả bộ hồ đồ ở chỗ này, đây chính là mưu của ngươi cùng con ô quy họ Tiếu này cùng Ngư Long Bang hãm hại chúng tai
Tống Điêu Nhi chỉ khoát tay, ôn hòa cười nói: "Tuy nói lần này chỉ là năm người nói chuyện, hẹn nhân mã của mình rời đi năm dặm đường, nhưng nhất định sẽ lén lút để thủ hạ chậm rãi dựa sát lại, đây là chuyện thường tình, Tống mỗ cũng không phải hài đồng ba tuổi, rất hiểu chuyện này. Lý Hắc Tháp, trước tiên đừng vội lấy ống lửa ra phát tín hiệu, cẩn thận làm hỏng đại sự. Trước hết để Tiếu lão ca nói cho chúng ta biết thế nào đã."
Trong lúc nhất thời, mỗi người ngoài nói một câu, lại tạo thành tình thế khiến cho năm người đấu tranh nội bộ như một trò hề.
Tiếu Thương gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên bội đao cách đó không xa, quay đầu cười khổ nói: "Tống lão đệ, Tiếu mỗ sao lại hãm hại ngươi được, tiểu tử này chính là họ Từ kia, không biết làm sao hắn lại theo tới nơi này, nếu như dẫn theo Ngư Long bang tới đây, chỉ sợ mưu đồ lúc trước cũng phải hủy bỏ, nếu thật sự là như thế, ngay cả bốn ngàn lượng bạc kia Tiêu mỗ cũng không cần! Coi như bồi thường cho bốn vị đại đương gia."
Người tới đương nhiên là thế tử điện hạ.
Từ Phượng Niên vỗ tay cười nói: "Tiếu bang chủ làm việc quả quyết, không hổ là người làm đại sự, khiến cho họ Từ mở rộng tâm mắt, chỉ là kiến thức thủ đoạn kiêu hùng bực này, một xe hàng hóa tặng không cho các vị, cũng đáng giá. Chẳng qua là sợ các vị không có mạng mà tiêu thôi."
Mặt sẹo càn rỡ cười to: "Tiểu tử ngươi nói chuyện khẩu khí so với Tống Điêu Nhi còn lớn hơn, lão tử rất thíchl"
Tiếu Thương nhíu mày nói: "Ngươi không báo cho Lưu Ny Dung và Công Tôn Dương?"
Từ Phượng Niên híp mắt nói: "Bọn họ có biết thì có quan trọng hay không? Phải biết rằng ngẩng đầu ba thước có thần linh." Ba vị thủ lĩnh mã tặc hai mặt nhìn nhau, tiểu tử này bị điên rồi sao? Hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?
Tống Điêu Nhi giống như đã bị chọc cười, rốt cục cũng cam lòng đứng lên, đeo ngọc bội treo ở bên hông, buộc chặt dây đỏ, thắt nút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Từ Phượng Niên: "Vị Từ công tử này, nếu dám độc thân đến đây thì ta nghĩ Tiếu bang chủ vẫn đánh giá thấp thực lực của ngươi. Ngẩng đầu ba thước có thần linh sao? Bọn họ có thể không tin, bất quá ta tin, nhưng tin thì tin, sợ vẫn không sợ, hiện tại thứ Tống mỗ tò mò nhất chính là ngươi có đánh giá thấp năng lực của mấy vị chúng ta hay không, nếu sai, kết cục của ngươi, có thể sẽ không xong rồi."
Tống Điêu Nhi nói xong, ngón tay chỉ về mặt sẹo, mọi thứ không cần nói cũng biết.
Từ Phượng Niên cũng không nói nhảm với đám gia hỏa đã sớm buộc đầu vào thắt lưng quần để đánh bạc với người này, vươn hai ngón tay, chỉ để lại một khe hở, cười hỏi: "Nếu ta cách cảnh giới Kim Cương nhất phẩm chỉ kém một đường, các ngươi có trốn hay không?”
Từ Phượng Niên dừng lại một chút, tiếp tục hỏi: "Các ngươi trốn thoát được sao?"
Đây sẽ là một đêm đầy bất ngờ.
Tiếu Thương cùng bốn tên mã tặc vào sinh ra tử đều bị lời này làm cho muốn cười, ngay cả Tống Điêu Nhi cũng cảm thấy anh em này mười phần mười là đầu óc có vấn đề.
Trên đời này bất kỳ một vị nhất phẩm cao thủ nào, ngoại trừ việc có thể đếm được trên đầu ngón tay hơn nữa phần lớn hoặc ẩn cư núi rừng xuất quỷ nhập thần, hoặc ngồi cao sau màn môn phái ru rú trong nhà, một ít thì được các loại thế lực đứng đầu triều đình nâng đỡ làm thượng khách để làm Bồ Tát cho bọn họ kính phụng. Mà thiên hạ đại giang hồ rộng lớn biết bao nhiêu? Muốn tìm được một vị nhất phẩm cao thủ thì không khác gì mò kim đáy bể, cho dù là mấy vị Tống Điêu Nhi này đều đã quen gặp sóng to gió lớn, cũng chỉ có Tiếu Thương lúc còn trẻ may mắn gặp qua phong thái của một gã cao thủ Kim Cương Cảnh từ xa mà thôi, Tống Điêu Nhi thì tốt hơn chút, ở kinh thành Bắc Mãng từng gặp qua một cao nhân nhị phẩm đỉnh phong nổi danh đã lâu, quả thực là cách Kim Cương Cảnh chỉ có một tâng giấy mỏng, nhưng vị lão tiền bối kia lúc ấy đã là hoa giáp, những cao nhân càng già càng dẻo dai mới có phần huyền diệu thần thông này, còn thanh niên bội đao trước mắt kia, bao nhiêu tuổi, mới luyện qua được mấy năm? Từ Phượng Niên đang nói chuyện thì đã bị năm người vây quanh.
Võ phu sau khi có cảnh giới tương đối, mặc dù một khắc trước vẫn là người lạ, nhưng một khi phối hợp thì cũng có chút thành thiên y vô phùng.
Mặt thẹo dẫn đầu xuất mã, khuôn mặt dữ tợn, song quyền đấm thẳng vào ngực Từ Phượng Niên.
Trùm thổ phỉ mang phác đao vung một đao hoành tảo thiên quân xé trời mà tới.
Tiếu Thương vì chứng tỏ trong sạch, cũng rút trường kiếm ra, thanh Ly Thủ Kiếm lúc nào cũng có thể xuất bản lĩnh giữ nhà - Hồi Toàn Yến ra, chỉ cân bị gã nhắm chuẩn khoảng cách thì sẽ chặt bỏ được tứ chi họ Từ này.
Mặt sẹo ra quyền mãnh liệt, lại lưu lại dư kình, rõ ràng là muốn để cho thanh phác đao kia bức bách người này tránh né trước, rồi song quyền mới đuổi đến khiến cho đối phương bị trọng thương, chẳng qua khi thấy tiểu tử này lại sững sờ thờ ơ khi đối diện với thanh đại đao đang quét tới eo, hắn liền không khách khí, khí cơ của song quyền nổ tung, chín thành khí lực đã được sử dụng.
Còn lại một thành đương nhiên là tâm nhãn hắn để lại, sợ lão đồng tiên "Không cẩn thận" không khống chế được lực đạo của phác đao mà chặt ngang cả tiểu tử này với mình.
Lực đạo song quyền biến hóa cũng mang theo quyền thế biến động, chẳng qua mặt sẹo thấy tiểu tử kia từ đầu đến cuối không chút nhúc nhích, trong lòng liền có chút bất đắc dĩ, hảo quyền của bản thân giờ phí công giống đốt nến cho lão mù rồi, tiểu tử này khẳng định là cái chết đến trước mắt vẫn không nhìn ra cao diệu trong đói
Mặt sẹo thấy song quyền sắp chạm đến ngực tiểu tử này, trong lòng vui vẻ, nhưng lập tức liền nhận ra khí cơ không đúng, theo lý mà nói, hơi lạnh từ phác đao của lão đồng tiền tản mát ra cho dù không nồng đậm hơn thì cũng không nên nhạt đi chứ, đây là ý định thu đao đúng không? Mặt sẹo liền lập tức đưa ra quyết định là mặc kệ lão đồng tiền tính kế như thế nào, thì mạng của tiểu tử này đều phải do song quyền của mình đập nát hơn phân nửa mới được.
Đồng tử của hai người có tu vi cao nhất là Tiếu Thương và Tống Điêu Nhi kịch liệt co rút lại một chút, đây là một loại trực giác nhạy bén ngửi được nguy cơ. Từ Phượng Niên nhìn như hời hợt nghiêng người một cái, hai tay dính lấy hai tay mặt sẹo, thuận thế kéo sang bên phải, cả người mặt sẹo liền bị nhấc lên đến mức hai chân dời mặt đất, giống như là đang lảo đảo bay về phía trước, Từ Phượng Niên nghiêng người theo thân hình của tên mặt sẹo, cước bộ bước từng bước nhỏ liên tục biến đổi làm người ta hoa cả mắt, sau đó cả người mặt sẹo liên cách mặt đất càng ngày càng cao mà không hề có lực hoàn thủ, mặt sẹo liền hoảng sợ thu hồi quyền thế được năm sáu phần có thể làm ra hành động ứng đối trong lúc bất chợt. Bỗng Từ Phượng Niên quỳ gối, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà đấm thẳng lên trên, chỉ nghe rầm một tiếng, toàn bộ lồng ngực mặt sẹo đều bị vỡ vụn, lúc Từ Phượng Niên rút tay ra thân thể của mặt sẹo vẫn bị đầu gối bá đạo đến cực điểm kia đụng cho trôi nổi trên không trung, Từ Phượng Niên vẫn chưa buông tha, tay phải vòng quanh đầu kẻ này một vòng, làm cho mặt sẹo tốt xấu gì cũng nặng một trăm bảy mươi cân xoay tròn ba bốn vòng trên không trung. Sau đó thân hình Từ Phượng Niên hơi lui về phía sau, nhấc cao chân, nện cho tên gia hỏa tiên phong dùng song quyên đáng thương này ầm ầm xuống mặt đất. Có lẽ là tốc độ quá nhanh, xung lực quá lớn, căn bản không cho mặt sẹo cơ hội ngưng thần tụ khí, hoặc là cái đầu gối kia đã đụng cho tinh thần cùng lồng ngực của tên mặt sẹo này đến vỡ nát, dù sao thì mọi người chỉ nhìn thấy thân thể của mặt sẹo lấy bộ chiến dũng mãnh mà nổi tiếng này sau khi chạm đất thì tứ chi đã dựng lên trên không với bộ dáng khác thường, sau khi tứ chi của tên mặt sẹo này mêm nhữn hạ xuống đất, cả người đã hoàn toàn không còn tiếng động.