Chương 29: Một đường kim cương ngự phi kiếm (4)
Chương 29: Một đường kim cương ngự phi kiếm (4)Chương 29: Một đường kim cương ngự phi kiếm (4)
Lòng bàn tay của lão đồng tiền vừa lâm trận đã bỏ chạy đã đổ đầy mồ hôi, lão cắn răng giải thích: 'Không phải lão tử nhát gan thu đao, mà là tiểu tử này quá tà môn, khi quét một đao đến, lưỡi đao cách thân thể hắn chỉ còn vài tấc, lại chém không vào thêm được nữal"
"Tà môn 2?"
Từ Phượng Niên cười cười, một cước giãm lên gáy mặt sẹo, tăng thêm lực đạo, đại khái là do vỏ não rắn chắc hơn đất bùn, cả cái đầu kia lại từng chút từng chút chìm xuống mặt đất.
Tiếu Thương nhìn thấy một màn này cũng hết hồn hết vía, may mà tay cầm kiếm cũng không run rẩy chút nào, võ phu thành danh nhiều năm, đều biết cái gì gọi là chưa chiến đã bại.
Tống Điêu Nhi nhíu chặt mày, trâm giọng nói: "Cùng lên!"
Lý Hắc Tháp xoay xoay song phủ nhe răng cười nói: "Được!
Chữ "được" kia vừa nói xong thì chỉ thấy thân hình của vị hán tử cách xa điện hạ nhất này lướt ngược về sau, đừng nhìn thân thể mập mạp của hắn, nhìn thủ pháp chạy trốn nhẹ như lông ngỗng này thì khinh công hẳn là không tầm thường.
Tống Điêu Nhi cũng không ngạc nhiên phẫn nộ, trong mắt hiện lên một tia âm hiểm tàn nhẫn.
Lý Hắc Tháp lui tuy nhanh, nhưng Từ Phượng Niên đuổi theo nhanh hơn, Thế Tử điện hạ đương thời chỉ cần bước năm bước là đã chợt lóe qua người lão đồng tiền, lão mã tặc đã quen giết người này sững sờ không dám nhúc nhích, tùy ý hắn sát vai mà qua.
Lý Hắc Tháp lúc này mới biết trò khôn vặt này đã hại chết chính mình, thấy trốn tránh không được liền hạ quyết tâm đột ngột dừng lại, sau khi hai chân hạ xuống đất thì thân hình vẫn trượt đi một đoạn, vẽ ra hai vệt dài trên mặt đất, gã mượn cơ hội này để súc lực, đợi đến khi tên ma đầu trẻ tuổi giết người không chớp mắt kia chạy tới trước người thì song phủ giao nhau chém mạnh ra, thế lớn lực nặng, lực đạo vượt xa song quyền của mặt sẹo, gã dựa vào tam bản phủ đơn giản đến khô khan đánh khắp thiên hạ, tự nhiên là sẽ có chỗ đáng sợ. Nam tử trẻ tuổi có bội đao mà lại không dùng kia quả thật là vô lễ, song phủ ở trên không trung trong nháy mắt đã chuyển hướng đến bảy tám lần rồi bổ xuống với khí thế mãnh liệt, thế mà hắn lại không lùi không tránh mà đẩy hai tay hướng lên với tư thế giống như là bá vương khiêng đỉnh để nghênh đón lưỡi búa khủng bố kial
Lý Hắc Tháp bị khinh thị tới cực điểm giận dữ quát: "Đi tìm chết!"
Đã không có thanh âm quen thuộc khi cánh tay bị chém đứt cả thịt lẫn xương, lại cũng không có tiếng kim cương bất phá va chạm trong truyền thuyết.
Lý Hắc Tháp có khổ tự biết.
Tuyên Hóa Bản Phủ cùng Kim Tước Khai Sơn Phủ tựa như chém vào một khối bông lớn, khối bông này nhìn không thấy, lại tôn tại chân thật, cuối cùng gã cũng hiểu được vì sao lão đồng tiên phải nói là tà môn cổ quái, khí cơ của tiểu tử này thật sự đã dư thừa đến cảnh giới kinh người tràn ra khỏi ngoài thân? Cái gọi là khí cơ này, so với vàng thật bạc trắng đáng giá nhất trong mắt thế nhân còn quý trọng hơn, bao nhiêu người tập võ cả đời đều phải hừ hừ ha ha ở nơi đó, cũng không suy nghĩ ra khí cơ rốt cuộc là vật gì, một ít gia hỏa vận khí tốt của cải dày có sư phụ lĩnh vào cửa, trong tay có một hai quyển bí kíp, cũng chính là mơ hồ nhận thấy được trong cơ thể có một cỗ khí lưu di chuyển khắp xương cốt khiếu huyệt, nhưng làm như thế nào tụ lại rồi hóa thành thứ mình dùng được, thì lại là một đạo cửa ải hiểm trở khó có thể vượt qua. Mà may mắn hiểu được tụ lại thế nào, thì làm như thế nào để tụ tán được tự nhiện thì lại càng muốn mạng người, đọc sách đọc thâm ý, luyện võ dưỡng khí cơ, từ xưa tới nay chính là chướng ngại vật giữa hai đường văn võ trong thiên hạ. Vị trước mắt này cho dù bản thân mình liều mạng già đi chém giết, thì cũng chỉ làm cho người ta tiết khí cơ có quy luật ra ngoài mà thôi, đây chẳng phải là Kim Cương Cảnh trong truyền thuyết sao?
Lý Hắc Tháp làm sao có thể không tự ti mặc cảm, ghen tị phát cuồng, tựa như một người nghèo ngày nào cũng cần kiệm, thình lình lại có một người giàu có có thể ăn uống vệ sinh trên núi vàng núi bạc hiện ra, người so người, quả là tức chết người!
Lý Hắc Tháp bất chấp cái gì lộ số của tam bản phủ, quyết tâm muốn ấn một đôi cự phủ trên tay xuống, một khuôn mặt đen thui cũng hiện ra màu đỏ sậm bệnh hoạn, phỏng chừng ngay cả khí lực tích góp từng tí một từ khi còn bé bú sữa đều dùng cho thời điểm khẩn yếu này rồi. Khoảng cách chỉ có ba tấc ngắn ngủi, mà song phủ của Lý Hắc Tháp quả thực là phải bổ trong thời gian rất dài, cũng đã không thể gọi là bổ nữa, mà là từ từ hạ từ trên xuống.
Gót chân Lý Hắc Tháp đã nhếch lên, phát ra một tiếng gào thét rung trời, song phủ rốt cục đã đụng tới ống tay áo của tên vương bát đản trẻ tuổi này!
Ống tay áo bị cắt rách, gió lạnh của cự phủ đã chạm đến da thịt, Lý Hắc Tháp giờ như đã bị tẩu hỏa nhập ma, nhe răng trừng mắt, khí cơ toàn thân như nước sôi cuồn cuộn, toàn bộ tuôn về phía cánh tay.
Từ Phượng Niên hơi nhíu mày, hai tay rung lên một cái, đẩy song phủ ra.
Một cước theo đó mà đá vào ngực Lý Hắc Tháp, hổ khẩu của hai tay tráng hán đã nứt ra chảy máu, thân hìng ngã về phía sau.
Từ Phượng Niên thoải mái cầm lấy cổ tay Lý Hắc Tháp, xoay một cái liền bẻ gấy, tiện tay tóm lấy Tuyên Hóa Bản Phủ cùng Kim Tước Khai Sơn Phủ, chuyển một cái, giờ người cầm song phủ lại biến thành hắn.
Lý Hắc Tháp sau khi đầu óc trống rỗng ngã xuống đất thì lấy khuỷu tay chống đất, xoay người bỏ chạy
Từ Phượng Niên không nói hai lời ném một cây rìu ra, nó cắm thẳng vào lưng của đại hán ngăm đen này, Lý Hắc Tháp bị lực xuyên thấu khổng lồ của cây rìu kia đẩy ngã bay về phía trước, lại một búa, trực tiếp đâm vào đầu gã.
Thi thể ngã nhào trên mặt đất.
Chết đến mức không thể chết thêm.
Từ Phượng Niên cúi đầu nhìn cánh tay, tự giễu nói: "Suy cho cùng cũng chưa phải Kim Cương Cảnh chân chính."
Lão Đồng Tiền sắc mặt tái nhọt, thấy tên ma đầu liên tục giết hai người lững thững đi về phía mình, vốn lão đang muốn rút ống thuốc súng truyền tin từ trong người ra nhưng sau khi bị tên ma đầu kia nhìn một cái thì lão như bị phỏng tay vội vàng rút tay về, dứt khoát vứt cả phác đao đi, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ: "Đại hiệp tha mạng, ta trên có già dưới có trẻ, ở trên biên cảnh nuôi sống cả nhà cũng không dễ dàng, tiểu nhân bị chút lợi lộc kia làm tâm trí mơ hồ mới có thể tính kế đến Ngư Long bang, xin Từ công tử ngài đại nhân không so đo với tiểu nhân, việc này hôm nay đều là mưu đồ của tên bạch kiểm Tống Điêu Nhi cùng Tiếu Thương đáng chết kia, oan có đầu nợ có chủ, công tử muốn giết muốn róc thịt, trước tiên nên tìm hai người bọn họ! Tiểu nhân xin phục lạy ngài..."
Lão đồng tiền nói năng lộn xộn, đập đầu không thôi.
"Được nha, ta đây đi tìm hai người kia gây phiền toái trước."
Từ Phượng Niên ngoài miệng nói lời này, nhưng đã điều tra được khí cơ của tên mã tặc này đang lưu chuyển dị thường, tuy cúi đầu nhưng lại che giấu sự nham hiểm độc ác trong mắt, đường gân cơ bắp của song quyền cũng không che giấu được được sát cơ, thế tử điện hạ nhếch miệng cười lạnh, không cho tên mã tặc này có cơ hội ra tay mà một cước đá ra, đá cái đầu đang rụt vào trong vai kia bay ra ngoài, kèm theo đó là máu tươi lăn ra thật xa, cuối cùng dừng lại ở dưới chân Tiếu Thương.
Tiếu Thương trừng to mắt, hốc mắt hiện đầy tơ máu, không nhìn đầu lâu dưới chân, chỉ trừng mắt nhìn người đệ tử tuổi còn trẻ của phủ tướng quân này.
Năm người chết ba người, Tống Điêu Nhi coi như vẫn còn trấn tĩnh, nhưng cũng không có khí độ tiêu sái như lúc trước. Khổ sở nói: "Từ công tử, nếu đã là nhân vật thần tiên đi vào cảnh giới Kim Cương, hà tất phải so đo với chúng ta, chỉ cần Từ công tử nguyện ý buông tha cho Tống Điêu Nhi một con ngựa, ta nguyện ý tự mình giết chết Tiếu Thương, còn có gia sản của ba người trên mặt đất kia, sau khi Tống Điêu Nhi dẫn người đi kiểm kê xong, hết thảy sẽ giao cho công tử. Về sau, con cháu Tống Điêu Nhi sẽ lập một bài vị từ đường cho Từ công tử, hương khói không ngừng!
Trường kiếm trong tay Tiếu Thương run rẩy, tức giận mắng: "Tống Điêu Nhi, ngươi không bằng cả heo chói"