Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 391 - Chương 30: Một Đường Kim Cương Ngự Phi Kiếm (5)

Chương 30: Một đường kim cương ngự phi kiếm (5) Chương 30: Một đường kim cương ngự phi kiếm (5)Chương 30: Một đường kim cương ngự phi kiếm (5)

Tống Điêu Nhi căn bản không thèm để ý tới Tiếu Thương đang chửi rủa, chỉ cẩn thận khom lưng, mặt hướng về phía tên ma đầu thanh niên không rõ lai lịch kia, thấy vị công tử ca dù có thanh bội đao nhưng cũng chưa từng rút ra khỏi vỏ nửa tấc này mặt không chút thay đổi, lại tiếp tục nói: "Sau khi Tống Điêu Nhi giết Tiếu Thương, mà công tử còn bất mãn, Tống Điêu Nhi có thể tự chặt một cánh tay, bày tỏ thành ý thỉnh tội."

Từ Phượng Niên cười cười, nói một chữ "tốt".

Sau đó liền thấy được một hồi trò cười "huynh đệ tương tàn".

Sau một nén hương, Tiếu Thương có Ly Thủ Kiếm đến lô hỏa thuần thanh ngã vào trong vũng máu, hấp hối.

Tống Điêu Nhi, kể vẫn làm cho người ta ấn tượng vê mưu kế mà số lần ra tay cực ít này lại là một cao thủ tiếp cận nhị phẩm, thắt lưng có nhuyễn kiếm. Xem ra thư sinh văn nhược này có thể đọc sách đọc ra được trò hay, nếu thật sự dụng tâm tập võ, cũng có thể làm cho võ phu thuần túy nhìn với cặp mắt khác xưa, bất quá Tống Điêu Nhi cũng không dễ chịu, mình đầy thương tích, áo xanh văn sĩ rách nát đến không chịu nổi, giờ đang chật vật khoanh chân mà ngồi.

Từ Phượng Niên đến gần Tiếu phó bang chủ đang thở ra nhiều hơn hít vào, sau khi ngồi xổm xuống thì khẽ cười nói: "Ta biết ngươi có một đứa con rất có tiền đồ, cũng biết ngươi sẽ phản bội Ngư Long bang lần này là để giúp đỡ Tiếu Lăng, ngươi yên tâm, ta cho tiểu tử này một cơ hội, sẽ lấy khẩu khí cùng bút tích của ngươi gửi cho hắn một phong thư bí mật, nếu hắn không có động tâm, không muốn ngồi vào cái ghế thủ lĩnh Ngư Long bang, thì lân này của ngươi cũng coi như giống với cha của Vương Đại Thạch vậy, vì giúp đỡ Ngư Long bang mà chết, nửa đời sau của Tiếu Lăng dù có khổ cũng khổ không đến nỗi nào, nếu như hắn rục rịch..."

Đáp án rất rõ ràng.

Tiếu Thương sao không biết tâm tính của nhi tử được, chỉ là nói không ra lời, trong miệng tuôn trào máu tươi, hiển nhiên đã khí cực, đáng tiếc không có khí khái của việc tức sùi bọt mép. Từ Phượng Niên đưa tay chỉ chỉ vào đỉnh đầu Tiếu Thương, sau đó bình thản nói: "Ta biết ngươi muốn nói ta không giảng đạo lý, nhưng tại sao ta phải giảng đạo lý với loại người như ngươi?"

Tiếu Thương chết không nhắm mắt.

Về phần lão kiếm khách vốn có thể hưởng dụng vinh hoa phú quý này ngoại trừ phẫn nộ, thì có hối hận khi bản thân bước từng bước đến sai lầm hay không thì không ai biết được.

Nhìn thấy Từ Phượng Niên đứng dậy quay đầu, Tống Điêu Nhi lau đi vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt thản nhiên cười nói: "Khẩn cầu công tử để cho ta lải nhải thêm vài câu, Tống mỗ biết bản thân hẳn phải chết, bất quá thay vì bị công tử dễ dàng giết chết, còn không bằng hảo hảo triển lộ một chút sở học cả đời, coi như ở trước mặt Từ công tử múa rìu qua mắt thợ một phen cũng coi như được tận hứng. Sở dĩ ngay cả tâm tư truyền tin cho ba mươi sáu ky phỉ kia Tống mỗ cũng không có, là sợ những huynh đệ đi theo ta làm những chuyện mua bán rơi đầu kia sẽ chịu chết không công, hắc, trong đó một Nhị đương gia, vị này thích một nữ tử nhưng mà nữ tử đó lại là vợ của ta, bất quá là lại ngại tình huynh đệ, nên cũng chỉ là phát hồ tình dừng tại lễ, Tống mỗ tin chắc là dù hôm nay ta chết ở chỗ này, hắn cũng sẽ nhặt xác cho ta, và cũng sẽ không có bất kỳ liên lụy mập mờ gì với nữ tử kia nữa, ở biên cảnh chúng ta, loại người có phúc hậu này, so độ hiếm với người có cảnh giới Kim Cương như Từ công tử đây thì cũng không nhiều hơn là bao. Trong đám huynh đệ của ta, nhỏ tuổi nhất cũng chỉ mười sáu tuổi, ta mới dạy hắn được chừng bốn mươi chữ, có chút đáng tiếc..."

Tống Điêu Nhi thao thao bất tuyệt suốt khoảng một nén hương, tuy nói vẫn chưa hết ý, nhưng nhìn thấy khí cơ của Từ Phượng Niên đang biến đổi, thì cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, quả thật là chờ chết.

Đợi giống như đã đợi cả đời, đến khi Tống Điêu Nhi mở mắt ra theo bản năng nhìn về phía xa, thì thấy công tử bội đao kia vẫn đứng tại chỗ.

Sau một khắc, Tống Điêu Nhi đã đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, cả người đều cứng ngắc, toàn thân phát lạnh. Trình độ sợ hãi khi nhìn thấy người kia giết chết ba gã đồng hành rồi dùng ngữ khí bình thản khiến cho Tiếu Thương chết cũng không thoải mái, cũng không thể nồng đậm khi chính mình nhắm mắt chờ chết được! Một thanh đoản kiếm xanh biếc trong suốt đang lơ lửng ngay trước mi tâm của mình!

Thanh kiếm hai tấc khẽ rung động.

Chính bởi vì cách quá gần, nên khiến cho Tống Điêu Nhi không chú ý tới.

Phi kiếm!

Tống Điêu Nhi vui đến phát khóc, giống như tẩu hỏa nhập ma cười ha ha.

Phi kiếm, thật sự là phi kiếm!

Hắn là một kiếm khách siêng năng tu hành trên đường kiếm đạo nha.

Sinh thời, có thể nhìn thấy phi kiếm thuật của tiên nhân, dù chết cũng không uổng rồi! Mặc dù chết cũng không uổng sao? Ta làm một tên mã tặc đấy, chứ có phải con mẹ nó làm thánh nhân đâu?

Cánh tay của vị công tử bội đao kia vừa vung lên, thanh phi kiếm dài hai tấc lóe lên một cái rồi biến mất.

Từ Phượng Niên chậm rồi chậm thổ nạp tốc độ, bình tĩnh nói: "Tống Điêu Nhi, ngươi nếu có bạc có ngựa tốt có chỗ dựa, có thể khống chế được một đội ky binh có số lượng là ba trăm nhân mã hay không?”

Tống Điêu Nhi ngạc nhiên, nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.

Từ Phượng Niên đè xuống cổ họng một cỗ ấm áp, cau mày nói: "Ngươi hồi phục chữa thương xong thì đi U Châu tìm một đô úy Quả Nghị tên là Hoàng Phủ Bình, nói là họ Từ muốn ngươi đi tìm hắn, ngươi cùng hắn đòi tiền đòi ngựa, hắn tất nhiên là sẽ đáp ứng toàn bộ. Nếu như sau khi ta trở về biết được ngươi làm việc mơ hồ, đừng nói là xây cho ta một tòa từ đường, dù là một trăm tòa, kể cả ba mươi sáu huynh đệ của ngươi, đều phải chết."

Từ Phượng Niên xoay người, không vội lau máu tươi đang chậm rãi chảy ra từ trong mũi đi mà không ngừng chửi "con mẹ nó" ở trong lòng, cố gắng làm cao thủ tuyệt thế một lần thật không dễ dàng, vì để phô trương chiêu ngự kiếm phi hành, khí cơ trong cơ thể hắn đã trâm bổng phập phồng giống như thủy triêu Quảng Lăng, nếu mà chống đỡ tiếp thì sẽ lộ tẩy.

Cũng may trong mắt Tống Điêu Nhi, vị công tử họ Từ này, cho dù đi rất chậm thì cũng cực kỳ là tiên nhân xuất trần, tiêu sái phiêu dật.
Bình Luận (0)
Comment