Chương 34: Công công (1)
Chương 34: Công công (1)Chương 34: Công công (1)
Mua bán giữa Bắc Mãng và Bắc Lương, trong đó dùng ngựa mua trà tỉ lệ cực cao, phần lớn là trà thô dùng để điều hòa ăn uống, nhưng dần dà cũng dựng thành mấy cỗ trà mã đạo, vận chuyển một số trà ngon Long Tỉnh Bích Loa Đại Hồng Bào, trước khi mưa thì càng bận rộn, thương nhân, phiến khách nối liền không dứt trên trà đạo, Lưu Hạ Thành là một tòa biên thành khá lớn ở nam bộ của Bắc Mãng, gần thủy lâu đài, cộng với trong thành có vài con suối có chất lượng nước tốt, trong đó Tước Thiệt Tuyên càng là danh liệt vào trong Thiên Hạ Thất Thập Nhị Danh Tuyền, khiến quán trà trong thành san sát trà đình (đình bán trà) xen vào nhau. Ngân Đĩnh Kiều ở hướng đông bắc trong thành, gâng đó có một chỗ Lâm Thủy Tiểu Trà Tứ, không treo bảng hiệu, cổng chỉ treo một hàng lồng chim bằng trúc, một con vẹt lông xanh mỏ đỏ đang đậu, ngươi ta nói rằng nói như vẹt, nhưng hàng khờ này thấy khách nhân thì niềm nở hô công công công công, đây không phải chửi bới đánh đập mà thật sự khiến người khác nổi nóng, hơn nữa trà tứ (một loại quán trà) đơn sơ, bán lại không phải trà ngon thượng đẳng, chỉ là từ bên Tây Thục cũ truyên tới chén trà có nắp, cách uống tục khí, lá trà cũng bình thường, nên môn đình vắng vẻ, lão bản là lão nam nhân có chút thư quyển khí, hai bên tóc mai chưa bạc hết, gương mặt là nam tử trung niên, với tính tình lạnh lùng của lão bản, làm sao lôi kéo nổi khách quen.
Hỏa kế duy nhất trong tiệm là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo xem như đoan chính, suốt ngày đeo thanh kiếm gõ, thỉnh thoảng tóm được khách nhân lạ mặt không rõ nội tình tiến đến căn tiểu trà tứ này thì y gắn sức thân thiện hầu hạ nhưng cố quá sức thành ra khiến những khách nhân kia phiền chán, sau khi trả tiền trà nước xong cũng không có ý định quay lại, sinh ý của trà tứ nho nhỏ càng quạnh quế, cũng may mà tiền thuê không đắt, tiền vốn cũng không nhiều nên trà tứ miễn cưỡng chống đỡ nổi. Giữa trời chiều, lão nhân ngồi xuống lâm sàng, chỉnh dây chi một Nhị Hồ bằng da trăn, lúc trước có khách nhân biết hàng, thấy bộ Ô Mộc Nhị Hồ này có âm sắc tốt, muốn ra giá tám mươi lượng bạc mua, mặc kệ thanh niên hỏa kế giật dây xui khiến thế nào, nói có tám mười lượng bạc sẽ có thể mở trà lâu lớn hơn, đáng tiếc lão nhân không bán khiến người trẻ tuổi tức giận đến mức xém chút làm thịt con vẹt kia ăn, lúc này y làm cho mình một tô mì hành băm thêm trứng, đang vùi đầu nuốt ở bàn bên cạnh, mập mờ nói: "Lão Hoàng đầu, cứ tiếp tục như vậy thì trà tứ của chúng ta sẽ thâm hụt tiền mua bán, ta biết ngươi không thiếu tiền, nhưng trước kia huynh đệ của ta từng nói, ra lăn lộn giang hồ, mình vung tay quá trán là một chuyện nhưng nếu buôn bán cùng người khác thì tuyệt đối không thể lỗ được. Lão Hoàng đầu, ngươi đừng giả vờ không nghe thấy, nói chuyện đàng hoang với ngươi, ngươi lại giả vờ như kẻ điếc, ta thật sự nổi nóng với ngươi."
Lão đầu tử khí thái quạnh quẽ liếc mắt nhìn thanh niên đeo kiếm, châm chọc nói: "Ôn tiểu tử, ngươi không phải chỉ muốn kiếm tiền, muốn mang trà tứ đổi thành trà lâu, đến lúc đó có cớ mở miệng với ta thuê hai tiểu nương thanh tú đến giúp công sao? Muốn nữ nhân đến điên rồi sao? Chỗ ta còn mấy xâu tiền, hàng hiệu thanh lâu không đến được nhưng tìm dã kỹ có chút tư sắc vẫn dư xài, đáng tiếc tư kỹ không thể so với quan kỹ, không cho ngươi hồng bao phá thân được."
Người trẻ tuổi họ Ôn cầm chén lớn, hung hăng vỗ bàn, cả giận nói: 'Lão Hoàng đầu, nói gì vậy, ta là loại người này sao? I"
Lão đầu tử cười nghiễn ngẫm: "Tiểu tử có tiến bộ, dám võ bàn trước mặt ta. Có tin lát nữa ta ném ngươi vào trong hoàng cung Bắc Mãng để lão bà nương kia thay đổi khẩu vị không?”
Kiếm khách nổi da gà cả người, xấu hổ, nịnh nọt cười nói: "Lão Hoàng đầu, ngươi và ta sống nương tựa lẫn nhau, dĩ hòa vi quý dĩ hòa vi quý, có đói bụng không? Tiểu nhân sẽ lập tức đi làm cho lão một tô mì hành băm sở trường?”
Lão gia hỏa không để mình bị đẩy vòng vòng, phất tay nói: "Đi mang con hàng khờ bép xép kia xách vào phòng."
Người trẻ tuổi gấp rút ăn mì, một sợi cũng không để thừa, còn liếm đáy tô, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, ra cổng lấy lông chim xuống, trên đường đi muốn dạy con vẹt này một số trò mới, y nói "Đại gia", nó lập tức trả lời "Công công”, y nói "Cô lương”, nó vẫn nói "Công công”, khiến y tức giận đến mức chửi ầm lên "Đại gia mày", nó vẫn là "Công công”, người trẻ tuổi bị nguyên rủa ba tiến công công, đưa tay vào lồng giáo huấn con súc sinh lông lá đầu ốc chậm chạp, vẹt xanh bay nhảy một trận, mấy sợi lông vũ rơi xuống, lão đầu tử bất đắc dĩ nói: "Con hàng khờ này trong loại vẹt đã xem như tuổi lục tuần, vốn không có mấy sợi lông có thể rơi, tiểu tử ngươi bực bội với một con súc sinh làm gì."