Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 396 - Chương 35: Công Công (2)

Chương 35: Công công (2) Chương 35: Công công (2)Chương 35: Công công (2)

Đặt lồng chim lên bàn, người trẻ tuổi đổi mấy tư thế ngồi đều không cảm thấy thoải mái, dứt khoát kéo lại một cái ghế dài, dựa theo cách nói cổ quái của lão Hoàng đầu, đầu chân đặt trên ghế, thân thể huyên không, hai tay khoanh lại chồng ở sau gáy, nhìn trần nhà ngẩn người. Trước kia nơi này là một cửa hành bán ngỗng nướng, trân mà có một lớp dầu mỡ bẩn thỉu, người trẻ tuổi thở dài nói: "Lão Hoàng đầu, ta thấy rất u buồn. Hay là ngươi lại kể chút cố sự giang hồ đi, ta thích ngươi kể chuyện này."

Lão gia hỏa đối với người nào cũng có tính xấu xa cách, tức giận nói: "Không có gì để kể"

Người trẻ tuổi như là đã quen tính tình vô lại, núi chẳng phải ta, ta là núi, ánh mắt của y chợt ấm áp, phối hợp nói: "Biết lão Hoàng đầu ngươi là lão giang hồ, chắc chắn có rất nhiều chuyện thú vị giấu trong bụng, ngươi thích để nó thối rửa ở trong bụng, không muốn kể thì không kể, dù sao Ôn Hoa ta cũng là nam nhân có cố sự. Trước kia cùng huynh đệ xông xáo giang hồ, hai tên đàn ông, hai chàng trai trẻ có thể nướng bánh trên mông của mình, cho nên đêm hôm khuya khoắt luôn không dễ ngủ, ngủ không được thì phải làm sao, trò chuyện đến trò chuyện đi luôn sẽ nói đến trên người của nữ nhân, huynh đệ kia của ta có tướng mạo tốt, ta rất đố kị, thường ngày đến làng lấy nước uống, nếu là ta gõ cửa thì đám ba nương buồn bực như bị ta nhìn một cái sẽ mất sự trong trắng của liệt phụ, đừng nói cho nước uống, vừa mở cửa ra đã đóng lại, hắc, đổi lại Từ tiểu tử đi, thì như lang như hổ, lôi lôi kéo kéo, đừng nói cho nước, ngay cả tấm thân cũng muốn cho luôn, ai, chuyện này cũng không trách Từ tiểu tử, vóc người đẹp mắt, đều là cha mẹ gắng sức, làm nhi tử thì có cách gì, oán không đến vậy ao ước không đến. Mỗi lần ta nhìn thấy tiểu nương xinh đẹp đều muốn nói với hắn, lúc áy ước chừng Từ tiểu tử chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy, khẩu khí rất lớn, nói cái này không được, cái kia không tốt, khiến ta ấm ức, đã nói với hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày ta luyện kiếm luyện được đại danh sẽ tìm một nữ hiệp về làm vợ, khiến hắn tức chết. Lão Hoàng đầu, ngươi đoán kết quả ra sao, hắn nói nữ tử trên thế gian này, dù xinh đẹp cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, ngươi cảm thấy những tiên tử tỷ tỷ cao cao tại thượng ở trong giang hồ này cũng phải đánh rắm đúng không?"

Người trẻ tuổi nói đến quên hết tất cả, vỗ đùi, đặt mông ngã xuống đất, vỗ vỗ tro bụi, lại nằm trên hai đầu ghế dài lần nữa, nói tiếp: "Hắn nói gặp nữ nhân cũng không thể hồi hộp, nếu không thì đàng độc thân cả đời, lần trước đuổi đến Bắc Lương, gặp nàng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, sau đó nhanh trí, nghĩ đến thuyết pháp của Từ tiểu tử, thật đúng là không khẩn trương, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh nàng đánh rắm thì cươi đến ngốc, đoán chừng không lưu lại cho vị thần tiên tỷ tỷ kia ấn tượng gì tốt, ai, có lẽ đây chính là vi cá và tay gấu không thể ở trong cùng một chén mà Từ tiểu tử đã nói. Sau đó ở bên hồ gặp lại Từ tiểu tử, lúc đi ẻ cùng nhau, hắn chỉ cho ta một chiêu, càng ác hơn, nói là nếu ta còn hồi hợp, đừng sợ, cứ tưởng tượng các nữ hiệp tiên tử như cầu tiêu đi ẻ, mẹ nó, lúc ấy lão tử xém chút đặt môn ngồi xuống đống phân của mình!"

"Lão đầu tử ngẩng đầu, gật đầu nói: "Có chút thú vị!"

Thanh niên kiếm gỗ cười cười, tự nhủ: "Ta mặc kệ Từ tiểu tử là ai, lúc ấy cùng nhau du lịch giang hồ, mọi người thật sự nghèo đến leng keng vang dội, hắn cũng chỉ dẫn theo một lão bộc thiếu hai cái răng, cùng họ với lão Hoàng đầu ngươi, nhưng mà lão Hoàng kia gần như sào trúc, gió thổi qua là lay động, còn có một con ngựa tồi, hắn cũng chỉ có hai gia sản này, nhưng ta là người sĩ diện chết, ái mộ hư vinh, hay thích ở trước mặt người khác mạo xưng công tử đại gia trang, gặp người ngoài, gặp ai cũng nói ngựa này là của ta, lão bộc này cũng là của nhà ta, Từ tiểu tử cũng chưa từng vạch trần, còn phối hộp giúp đỡ ta lừa gạt những tiểu nương môn đạp Xuân Thu du lịch, hắn đều cam tâm tình nguyện ra vẻ như thư đồng của ta, nhiều lần nếu không phải ta bất tranh khí làm lộ thì đều xém chút đã đắc thủ, làm sao đến bây giờ vẫn bị ngươi giêu cợt ta là chim non! Cho nên ta đã muốn kết giao bằng hữu rượu thịt với những đám con cháu nhà phú quý kia, nhìn như xuất thủ xa xỉ, mà dù sao so với của cải nhà bọn họ cũng chỉ là chính trâu mất sợi lông, Từ tiểu tử không như vậy, trên người hắn có bao nhiêu gia sản đều vui lòng chia một nửa với ta, thấy ta đói quá, không chừng còn cho ta hết, cho nên Ôn Hoa ta đời này chỉ nhận một huynh đệ lúc hoạn nạn này, sau này Ôn Hoa ta may mắn giẫãm cứt chó trở thành đại hiệp, lại có bằng hữu hợp khẩu vị thì đó cũng chỉ là bằng hữu quen biết sau khi phú quý, không được gọi là huynh đệ. Dù ngoài miệng xưng huynh gọi đệ với bọn họ nhưng so với Từ tiểu tử còn phải kém mười con đường."

Ôn Hoa kiếm gỗ chẳng biết sao lại đến Bắc Mãng Lưu Hạ Thành, hoàn hồn, hiếu kì hỏi: "Lão Hoàng đầu, ta cũng thấy kỳ quái, cao nhân bình thường, lúc ngươi ra sân không vượt nóc băng tường, không khí động sơn hà, không đại sát tứ phương, mẹ nó cũng mắc cỡ nói mình là cao nhân. Ngươi làm nữ tử mang thai, nâng cao cái bụng lớn thì ai cũng biết ngươi mang thằng nhóc con rồi? Thế nhưng lão Hoàng đầu ngươi có chuyện gì, nhìn ngươi truyền thụ kiếm thuật cho ta rất giống chuyện quan trọng, không nói tiền trên người ngươi ít đến đáng thương, sao ngay cả nửa điểm phô trương cũng không xem trọng? Phạm tội sao? Một ngày nào đó có thể bất chợt có một đội quan quân xông vào, tiêu diệt chúng ta hay không?”

Lão đầu tử không lên tiếng.

Ôn Hoa có chút tiếc hận nói: "Xem ra lão Hoàng đầu ngươi cũng có chuyện thương tâm không thể nói, ta hiểu, không vạch vết sẹo của ngươi."

Lão đầu tử nhẹ giọng cười mắng: "Kiến thức của ngươi còn thua con hàng khớ bép xép kia rất nhiều, có thể hiểu cái gì."

Ôn Hoa đứng dậy cả giận nói: 'Lão Hoàng đầu, ngươi có thể vũ nhục tướng mạo của ta nhưng ngươi không thể vũ nhục học thức của tai"

Lão đầu tử vung tay áo nói: "Ngươi cút mẹ đi!"

Ôn Hoa lập tức trở mặt, cười hì hì nói: "Lão Hoàng đầu, kể chút chuyện xưa giang hồ đi, ngươi kể còn thú vị hơn tiên sinh kể chuyện kia nhiều. Ngươi tùy tiện kể một chút, ta sẽ đấm lưng bóp vai cho."

Lão đầu tử nghiêm mặt nói: 'Muốn nghe cũng được, làm tô mì trước."
Bình Luận (0)
Comment