Chương 4: Bạch Hồ Nhi Kiểm (1)
Chương 4: Bạch Hồ Nhi Kiểm (1)Chương 4: Bạch Hồ Nhi Kiểm (1)
Chiết xung Đô úy Tê Đương Quốc thân là người cầm cờ của Bắc Lương quân, nhất thời cảm thấy hơi lúng túng. Tuy nói y là người có tài dùng binh xuất sắc, là một trong sáu vị nghĩa tử của Đại trụ quốc Từ Kiêu, là "Lang Khuyển" trong nhất hổ nhì hùng tam khuyển, nhưng quan hệ cùng Thế tử điện hạ trong những năm này thật sự không hòa hợp cho lắm.
Thật ra, Tê Đương Quốc xuất thân nghèo hèn cho nên không mấy vừa mắt với hành vi phong lưu của điện hạ trong châu quận. Nhưng trung nghĩa đi đầu, Từ Phượng Niên nếu là trưởng tử của nghĩa phụ, dù có buộc Tề Đương Quốc tự tay đi bắt khuê nữ, vị Chiết Xung Đô úy này cũng sẽ không nhíu mày. Hiện tại, làm thế nào để đưa Từ Phường Niên về vương phủ mới là điều nan giải, cũng không thể tiện tay ném Thế tử điện hạ tôn quý này lên lưng ngựa được?
May mà, lúc này một người cưỡi ngựa chạy như điên đến, giải quyết khốn cảnh cho Tê Đương Quốc.
Con ngựa này toàn thân như mực, cao tráng dị thường. Nó đã từng là vua của ngựa hoang, sau khi bị thuần phục thì được giao cho Tiểu vương gia Từ Long Tượng. Dã tính của mã vương khó thuần, vừa gặp chủ mới liền muốn giơ móng ngựa giẫãm đạp, kết quả đá vào tấm sắt, bị thiếu niên tung một quyền đấm ngã nhào trên mặt đất. Từ đó về sau liền nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như con gái rượu.
Tiểu vương gia Từ Long Tượng giục ngựa dừng lại, nhảy xuống, hô vài tiếng ca ca, thấy không có động tĩnh bèn ngây thơ cho rằng ca ca đã chết rồi, gào khóc, đau khổ tột cùng. Tê Đương Quốc hảo tâm muốn tiến tới giải thích rằng Thế tử điện hạ chỉ là mệt nhọc quá độ. Kết quả bị Tiểu vương gia đẩy ra, mấy bước lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, trong khi Tê Đương Quốc thân là mãnh tướng Bắc Lương Quân thay Đại trụ quốc cầm cờ. Đủ thấy sức mạnh của thiếu niên vượt mức bình thường.
Lão bộc bị Từ Phường Niên gọi là "Lão Hoàng" chầm chậm chạy mấy bước, dùng giọng đặc sệt vùng Tây Thục khẽ nói vài câu, lúc này Từ Long Tượng mới nín khóc, mỉm cười, dùng tay đập liên tục vào vai của lão bộc, đến độ lão phải đặt mông ngồi phệt xuống đất.
Tiểu vương gia ra tay đối với người ngoài không nhẹ cũng không nặng, nhưng đối với ca ca Từ Phượng Niên lại cẩn thận từng li từng tí, ngôi xổm trên mặt đất, cõng ca ca đang ngủ say, từ tốn đi về phía cửa thành. Toạ ky tên "Hắc Nha" giống như phát xuân, giãm từng bước nhỏ, nghiêng đầu ý đồ cọ vào hồng mã thể trạng không thua nó đang được lão bộc dắt. Con hồng mã da bọc xương, còn què một cước không cảm kích, há mồm muốn cắn, dọa cho Hắc Nha sợ tới mức vội chạy trốn, nhưng lại không nỡ chạy xa, lộ ra lưu luyến không rời.
Trong thành Lăng châu thoạt đầu không xác định được ai có thể để cho Tiểu vương gia Từ Long Tượng cõng vào thành, hơn nữa phía sau còn hai trăm thiết ky thân binh của Vương phủ như lang như hổ đi theo. Sau đó, không biết ai hét lên một tiếng Thế tử điện hạ, như thế rất tốt, ba cỗ xe ngựa dàn hàng chạy song song trên đường lớn Lăng Châu lập tức khiến cho gà bay chó chạy. Nhất là các thiên kim tiểu thư ăn mặc xinh đẹp, không để ý tới phong thái thục nhã, vừa xách váy chạy thục mạng, vừa thét đến chói tai. Những trấn thạch bảo bối mà các cửa hàng trưng bày dùng để thu hút khách hàng cũng lập tức được đem giấu đi.
"Thế tử điện hạ trở vê rồi" Tin tức một truyên mười, mười truyền trăm, như tốc độ sét đánh kinh người truyền khắp cả thành Lăng Châu. Hai mươi mấy tòa thanh lâu nội thành lớn nhỏ mừng rỡ, đám Quy công tú bà đều vui đến phát khóc. Một số hoa khôi xinh đẹp ăn mặc diêm dúa ai nấy đều bưng lấy bộ mặt si ngốc ngồi ở cửa sổ mỏi mắt chờ mong: "Oan gia, rốt cuộc đã chịu trở về, nhớ chết nô gia rồi.".
Một người theo đuôi ở cách xa hai trăm thiết ky tiến vào thành Lương Châu, tư thái thon thả, mặc áo bào trắng, lông mày như vẽ, mắt phượng hoa đào, hẹp dài mà vũ mị, da trắng như ngọc, tiêu chuẩn mỹ nhân mặt trái xoan, tuấn mỹ phi phàm, không hề giống tục vật nhân gian.
Nếu như không phải bên hông trái có đeo hai thanh đao, không rõ thân phận, sắc mặt thanh cao kiêu căng, cộng thêm tin tức khủng khiếp Thế tử điện hạ về thành, thì đám vô lại và công tử ăn chơi sớm đã đi lên đùa giỡn rồi.
Cô nương này quá xinh đẹp rồi, xinh đẹp hơn tất cả các hoa khôi trong thành cộng lại. Đám mỹ phụ đoan trang cùng đám tiểu thư nhà giàu đang kinh hoàng xách váy chạy trốn nhìn thấy nàng, ban đầu đố kị, sau đó là hâm mộ, thầm nghĩ nếu vị cô nương này là một công tử ca ca thì họ sẽ cam tâm bỏ nhà vì tình.
Mỹ nhân mặc bạch bào đeo đao có vẻ ngạc nhiên, do dự một chút, liền chọn một vị lão đạo nhân xem bói hỏi: "Lão tiên sinh, người được thiết ky Bắc Lương hộ tống vào thành là Thế tử của nhà nào thế?"
Lão nhân đang than thở không cách nào làm ăn, lại bị cô nương xinh đẹp trước mắt làm cho hồn phách điên đảo, dù lão đã già, cũng phải vất vả trấn tĩnh lại, cười khổ nói:
"Cô nương, chắc ngươi là người từ bên ngoài. Ở chỗ chúng ta cũng chỉ có một vị Thế tử điện hạ, đó chính là trưởng tử của Bắc Lương Vương. Nhi tử bình thường của gia đình quyền thế phú quý nào dám xưng Thế tử, đó chính là muốn bị hắn đánh mặt mũi bầm dập. Dù là mấy tử tôn phiên vương của mấy châu lận cận, nếu khiến hắn gai mắt, cũng bị Thế tử điện hạ đánh cho không trượt phát nào”.
Nghe được cách gọi "Cô nương” từ trong miệng của lão nhân, đôi lông mày cực kỳ đẹp của nữ tử vô thức hơi nhíu lại, nhưng vẫn không phản bác gì, nhìn về phía đội ngũ thiết ky chậm chậm tiến về phía trước, nheo đôi mắt đào hoa lại, mơ hồ có sát cơ, tự nhủ:
"Chưa từng nghĩ thật đúng là vị công tử ca. Từ ăn mày, hẳn đây chính là chín phần giả một phần thật lừa gạt mà ngươi thường nói? Bắc Lương Vương Từ Kiêu, danh xưng nhân đồ, tàn sát hơn ba mươi vạn sinh linh, sao lại có một nhi tử không có chí tiến thủ như vậy?”
Bắc Lương Vương phủ.
Đại viện của Thế tử còn xa xỉ hơn cả vương gia Từ Kiêu, trên bàn trang sức bằng gỗ tử đàn điêu khắc con li gân cửa sổ, có thể thấy được ngoại trừ đỉnh cổ đồng xanh thẫm cao khoảng 4 thước, còn bức họa Thanh Long lơ lửng theo chầu.
Có mấy cái bàn gỗ hoa lê đá cẩm thạch, thiết lập văn phòng tứ bảo cùng ly uống rượu. Bản dập danh nhân chồng chất như núi, chỉ là nghiên mực đá thì có hơn mười mấy cái, đều có giá trị liên thành, bút trong ống dựng thẳng như rừng cây lít nha lít nhít.
Ở góc bàn có để có một bình gốm Long Tuyền đựng rất nhiều túi gia vị, một quả cầu pha lê đầy hoa cúc trắng, càng có tiện tay chơi đùa một đôi thuy thú Tỳ Hưu một sừng thếp vàng.
Trong vương phủ rải địa long tiêu hao vô số than củi, vì vậy thời gian đầu mùa đông, trong phòng vẫn ấm áp như cuối xuân. Dù dùng chân trần giẫm lên thảm cũng không sao, cái gọi là hào môn cự thất, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Lúc này, Thế tử Từ Phượng Niên ngủ say nằm trên giường, đang đắp một tấm đệm Thu Hương màu Kim tiền mãng xà, khuôn mặt tiều tụy. Ngồi bên cạnh giường là Đại trụ quốc Từ Kiêu cùng với Tiểu vương gia Từ Long Tượng. Người ngoài duy nhất chính là Triệu thiên sư của Long Hổ sơn đứng ở một bên, cùng lão bộc họ Hoàng lưng đeo bọc hành lý ngồi ở cửa ra vào, không còn ai khác.