Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 403 - Chương 42:

Chương 42: Chương 42:Chương 42:

Công Tôn Dương cùng Thế tử điện hạ về phương bắc nhấc lên một túi rượu, rượu Lục Nghĩ còn dư lại không nhiều lắm, ngượng ngùng thả lại vào chỗ buộc bên hông, giới thiệu tình huống phức tạp của Nhạn Hồi Quan với Lưu Ny Dung bên người, nói rằng: "Tiểu thư, chúng ta cách Nhạn Hồi Quan còn có hai ngày lộ trình đi bộ, nơi này tam giáo cửu lưu ngư long hỗn tạp, rất nhiều phạm tội kẻ xấu ở phía nam triều ta đều di chuyển tới đây, bên Bắc Mãng cũng tệ chả kém, còn có một số binh tốt tướng lại đóng giữ ở biên quan cũng bởi vì các loại nguyên nhân thoát ly quân tịch, hoặc là mật thám lén lút, hoặc là dứt khoát mang theo huynh đệ làm những vụ buôn bán có nguy cơ bị chặt đầu, càng nhiều những kẻ liều mạng trốn sung quân khổ dịch, hơn nữa trốn tránh thuế phú cùng chạy án, cùng với di dân Xuân Thu tám quốc thà làm chó nhà có tang cũng không làm người Ly Dương thái bình, dám thường trú ở Nhạn Hồi Quan, trên cơ bản không có một người hành động bí mật, đám con nít hư ở Nhạn Hồi Quan, dùng từ thủ đoạn độc ác để hình dung cũng không quá đáng, còn mạnh mẽ hơn nhiều so với đám hán tử trẻ trung khỏe mạnh bên ngoài. Tuy nói nước uống thức ăn của chúng ta đều cần tiếp tế, nhưng ta cảm thấy đội ngũ cũng không cần vào thành, đến lúc đó từ ta phái đi vài trên khôn lanh mua thức ăn, hết cách rồi, Ngư Long Bang chúng ta không chịu nổi sóng gió."

Lưu Ny Dung gật đầu nói: "Đến lúc đó ta theo Công Tôn thúc thúc cùng nhau vào thành là được, làm sao thoả đáng thì cứ làm thế ấy."

Công Tôn Dương vui mừng nói: "Công Tôn Dương không dám giấu, tiểu thư ngươi nghe xong đừng nóng giận, tuy tiểu thư là nữ tử, nhưng cũng có điểm tốt trời sinh của nữ tử, sẽ không ép buộc bản thân, nói thật ban đầu lão bang chủ muốn giao Ngư Long Bang cho tiểu thư, Công Tôn Dương vẫn rất lo lắng, không thể phục chúng chỉ là một nguyên nhân, chủ yếu là sợ tiểu thư ngươi quá kiêu ngạo, cảm thấy Ngư Long Bang có cơ nghiệp hôm nay là chuyện đương nhiên, nếu cứ kiên quyết đi tới trước, sẽ vấp phải trắc trở, không chừng sẽ đầu rơi máu chảy, sau khi tiếp quản khó tránh khỏi sẽ thiếu đi sự ổn trọng vốn là gốc rể đặt chân trên giang hồ, sau chuyến đi này, đích thật là Công Tôn Dương khinh thường năng lực cùng tâm trí của tiểu thư rồi."

Lưu Ny Dung đỏ mặt nói: "Công Tôn thúc thúc, thực ra ta rất nhát gan, không giỏi như ngươi nói." Công Tôn Dương cười ha ha nói: "Tiểu thư, nhát gan tốt, nghé mới sanh không sợ cọp không được, có bối cảnh mạnh còn đỡ, ăn vị đắng bị ủy khuất thì sẽ trở về tìm cha nương cầu cứu, không sợ không có biện pháp Đông Sơn tái khởi, Ngư Long Bang chúng ta nha, xấu hổ, nửa vời, cách sự nghiệp lớn rất xa, một khi đánh nhau, ai cho ngươi một trăm ngày thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, đã sớm bị bang phái đối địch luôn nhìn chằm chằm bỏ đá xuống giếng rồi, cho nên nói nhát gan là chuyện tốt, là phúc khí của Ngư Long Bang, nếu như đúng như theo như lời của Từ công tử, đã bị Tiêu Lăng đoạt quyền giao cho Tiêu Lăng chí lớn nhưng tài mọn. Công Tôn Dương dám chắc chắn Ngư Long Bang đi chệch hướng nhiều nhất chỉ có thể hưng thịnh trong tám hoặc chín năm, đến lúc đó tai họa bất ngờ, đốt cháy giai đoạn, ép mọi chuyện phát triển thì sẽ không có kết quả tốt đâu."

Lưu Ny Dung không ngờ đại khách khanh xưa nay trầm mặc ít nói lại hài hước như thế, lập tức bị chọc cười, cảm thấy toàn thân thả lỏng rất nhiều, vô hình trung đôi mắt sáng thêm vài phần, Công Tôn Dương nhìn thấy âm thâm gật đầu, trong lòng có chút thương tiếc của tiền bối ký thác kỳ vọng với hậu bối, lân này xuất hành Bắc Mãng, không chỉ là một xe hàng ba vạn lượng bạc đơn giản như vậy, cho dù là đem toàn bộ gánh nặng trong mấy năm tương lai của Ngư Long Bang lên trên vai nàng.

Đảo Mã Quan bị quan binh coi như giặc cướp tùy ý tiêu diệt, sau khi xuất quan lại bị mã tặc theo dõi như ung nhọt tận xương, trụ cột Tiêu Thương đã sống chết không rõ, điều này đối với Lưu Ny Dung chưa hai mươi tuổi mà nói khá nặng. Công Tôn Dương quay đầu lại liếc nhìn tên Từ công tử rất có ấn tượng tốt kia, người này đối với Lưu Ny Dung sợ bóng sợ gió mà nói không phải là không một loại gánh nặng thêm sao? Công Tôn Dương thầm thở dài, tự nói với mình phải vạch sẵn phương án tốt, phần này từng trải đối với Lưu Ny Dung mà nói đã định trước sẽ là một khoản nhân sinh tài phú không thể đo lường.

Lưu Ny Dung dùng hai tay ôm đầu gối, cắn môi si ngốc nhìn về phương xa. Không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt kinh diễm của tiểu tử trẻ tuổi Ngư Long Bang, mà nàng thờ ơ.

Sau buổi trưa, lấp đầy bụng xong sẽ lên đường đi về phương bắc, chỉ có Từ Phượng Niên Lưu Ny Dung Công Tôn Dương ba người lòng biết rõ, Tiêu Thương độc thân giết địch chắc chắn sẽ không xuất hiện, lúc Từ Phượng Niên xuống dốc chú ý tới ánh mắt phức tạp của Lưu Ny Dung, liền lười đáp lại, cười lịch sự, lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú, tội gì phải nhiệt tình mà bị hờ hững, Từ Phượng Niên nhàn rỗi nghĩ tới đây, hắn đi ở phía cuối vô ý thức liếc thêm vài lần mông của Lưu Ny Dung. Nàng nhiều năm tập võ dưỡng thành khí khái anh hùng che giấu đi phong tình mị ý vốn nên có ở nữ tử, nhưng quan sát tỉ mỉ thì thực ra Lưu Ny Dung khá nhí nhảnh, một cặp chân dài co dẫn, chẳng qua Từ Phượng Niên cũng chỉ thừa dịp người không chú ý lướt nhìn, ở đại mạc trước không thôn sau không tiệm nghìn dặm cát vàng, chỉ cần là đàn bà chính là bảo vật vô giá, đừng nói nữ tử có nét đẹp nội tâm xuất sắc như Lưu Ny Dung.
Bình Luận (0)
Comment