Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 405 - Chương 44: Tiền Bối Vãn Bối

Chương 44: Tiền bối vãn bối Chương 44: Tiền bối vãn bốiChương 44: Tiền bối vãn bối

Tào Trường Khanh đánh cờ với đế vương, đại hoạn quan khom lưng nâng hộp cờ, hoàng hậu thấy dây lụa của tiến hiên quan* hơi nghiêng lệch liền vươn ngón tay nhỏ nhắn ra nhanh nhẹn buộc lại hộ. Quân vương thương tiếc bên cạnh cờ chiếu bát đấu phong lưu, thấy vậy chỉ hiểu ý cười một tiếng, không tức giận chút nào. Cuộc mỹ đàm này bị nghe sai đồn bậy, về sau bị văn đàn sĩ lâm truyền thành Tào Quan Tử say rượu bóp nát quân cờ, gọi thẳng tục danh của đại hoạn quan, hô to là "cởi giày cho gia", khiến người đọc sách không ngừng mơ mộng. Nhưng đây là sĩ tử phong lưu chỉ có thể xuất hiện ở hoàng triêu Tây Sở. Triều đình hôm nay, cùng với đại đa số giang hồ thảo mãng, xa xa không còn thi tình họa ý như vậy nữa rồi. Đại văn nhân ôm đàn tỳ bà hát to "sông lớn chảy về phía đông", không thể nghi ngờ là tráng liệt hào hùng, nhưng với những tiểu dân chúng ngày đêm đêm ngày kiếm sống trên mặt sông kia, lúc thu hoạch không tốt thì không thể không phun ra mấy ngụm nước miếng đối với dòng sông này. Mấy bộ thi thể cướp bí kíp không thành lại còn bị phản sát của Ngư Long Bang trước mắt kia, liệu có ứng với chuyện xưa "tay cầm đao hạ xuống, người khiêng đi" hay không? Từ Phượng Niên lặng lẽ xuống ngựa, đi tới bên cạnh mấy bộ thi thể kia, sau khi ngồi xổm xuống thì lật lật nhặt nhặt, tựa hồ muốn kiếm tiền tài từ người chết, hành vi của thủ hạ bang chúng vốn đã khiến Lưu Ny Dung có chút đỏ mặt, giờ nhìn thấy họ Từ không để ý đến đạo nghĩa giang hồ như thế thì lại càng quay đầu đi, về phần lời nói đùa giỡn của kiếm sĩ Kỳ Kiếm Nhạc Phủ, ngoại trừ việc nhất định phải cho bang chúng nhìn thấy xấu hổ tức giận trên mặt, kỳ thật đáy lòng sớm đã chết lặng, Chu Tự Như ỷ thế giết người cũng tốt, vị kiếm sĩ Bắc Mãng dựa vào tâm thuật cơ mẫn đoạt được bí kíp cũng được, không phải đều là một đám nhìn thì phong lưu phóng khoáng kỳ thật bên trong lại bẩn thỉu dơ dáy sao? Nàng đối với họ Từ kia, ghi thù thì ghi thù, nhưng lại cũng đồng tình với sự gọn gàng dứt khoát của hắn, ít nhất hắn làm ác nhân cũng không bao giờ mượn danh nghĩa. Tên đăng đồ tử** trong kỳ kiếm nhạc phủ kia cũng không ngốc, ăn cho sướng miệng xong liền lên đường chạy vút đi, chỉ là mới chạy được khoảng bảy tám trượng thì đã bị một người chặn đường lại, chính là lão giả áo xám mũi ưng đi một vòng lại chủ động trở lại hiểm cảnh kia, lão đầu này trời sinh đã có bộ dạng hung tướng, môi thâm mắt đỏ, lão kiệt kiệt cười nói: "Vương Duy Học, cái trò mèo vờn chuột lần này, chỉ có tiểu tử ngươi dùng tâm nhãn nhiều nhất, kết quả là thông minh lại bị thông minh hại, sau khi gia gia làm thịt ngươi rồi lấy được "Thanh Mão' thì sẽ vu cáo cho đám Lương man tử này."

(* là một loại mũ dùng để gặp hoàng đế thời cổ đại

** Dê xôm)

Vương Duy Học sau khi nhìn thấy lão giả mũi ưng thì không có bất kỳ vẻ mặt sợ hãi nào, lấy từ trong ngực ra bí kíp còn chưa kịp ủ ấm, cười hì hì nói: "Tống lão tiên nói đùa rồi, đâu phải là mèo bắt chuột gì, rõ ràng là mèo không biết tự lượng sức mình bắt hổ mới đúng, trước khi ta rời khỏi kỳ kiếm nhạc phủ, các sư tôn từng dặn dò tại hạ là chỉ được mượn đọc của Tống lão một hồi, sau đó nhất định phải dâng hai tay trả, chứ không phải là trộm cướp. Nhưng mà nếu Tống lão không nỡ cho mượn, thì vật về nguyên chủ là được, không phiền Tống lão phải động thủ, chẳng qua trên giang hồ đều nói Tống lão có thù tất báo, ân oán rõ ràng, Vương Duy Học ta tuổi còn trẻ, không dám xác định đã chọc giận Tống lão hay chưa?"

Lão giả áo xám híp mắt âm trầm nói: "Nếu cháu ngoan ngươi thức thời, gia gia ta cũng lười lạm sát một trận, ngươi yên tâm, trả "Thanh Mão' lại cho gia gia rồi thì tất nhiên ta sẽ không so đo chỉ li với hậu bối nhà ngươi. Lại nói tiếp ta xem như cũng cùng thế hệ với sư thúc tổ nhân tự Kiếm Vương đã hạc phi kia, nếu gia gia không đoán sai, người muốn bộ "Thanh Mão" được rò rỉ ra từ kiếm mộ Ngô gia này là tên sư phụ có tên tuổi thú vị của ngươi, tiểu tử ngươi yên tâm, chờ gia gia tham gia kiếm điển, tất nhiên sẽ đến kỳ kiếm nhạc phủ các ngươi, lấy vật đổi vật. Đừng kéo dài thời gian nữa, lấy ral"

Vương Duy Học thấy ánh mắt của vị ma đầu hung danh này trở nên thô bạo, liền không chút do dự ném bí kíp thượng thừa vốn đã phi phàm này ra, lão giả áo xám sau khi tiếp nhận thì cũng không thèm nhìn mà nhét ngay vào trong tay áo, rồi lão đưa tay ra lần nữa, dữ tợn cười nói: "Tôn tử ngoan, đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của gia gia, nếu không thành thật một chút, ta sẽ lấy mạng của ngươi! Cho dù đám người kia ở trước mắt, nếu gia gia quyết tâm muốn giết ngươi, thì cũng là chuyện dễ dàng."

Vương Duy Học cười đến thiên chân vô tà, vội vàng rút ra một tờ sách được xé ra từ trong kiếm điển Thanh Châu, vo thành một cục ném cho vị ma đạo cự phách này, ngoài miệng khen ngợi: "Tống lão liệu sự như thân, điêu trùng tiểu kỹ quả thật không giấu được pháp nhãn của lão thần tiên, Vương Duy Học bội phục."

Lão giả áo xám mở trang sách ra, sau khi xác nhận không sai, sắc mặt âm tình bất định, giống như đang tính toán có nên bóp chết con kỳ kiếm nhạc phủ này hay không, Vương Duy Học đứng tại chỗ, vẻ mặt vô tội nói: "Tống lão chẳng lẽ là muốn sư bá tổ ta sớm xuất quan ôn chuyện sao?"

Lão giả áo xám lấy lại được bí kíp rồi thì đưa tay sờ sờ mũi ưng câu, sương khói trong mắt tan đi, thoải mái cười nói: "Tính tình tên tôn tử ngươi cũng lại không giống với những cây gỗ mục ở Kỳ Kiếm Nhạc phủ kia, đáng tiếc đã đâu nhập nhầm vào sư môn, trước đó nếu được gia gia nhìn thấy, nói không chừng sẽ thu vào môn hạ để hảo hảo bồi dưỡng."

Vương Duy Học mất đi bí kíp càng vui vẻ hơn, cười nói: "Đáng tiếc Tống lão ái tài nhầm rồi, xem ra là tiểu tử đây không có phần thiên đại phúc khí này."

Lão giả xoay người lướt đi, thân hình như chim ưng, nhấp nhô mấy cái liền không thấy tung tích đâu.

Từ Phượng Niên lục lọi cả nửa ngày, trừ bỏ mấy trăm lượng ngân phiếu cùng mấy bình sứ ra thì không tìm thấy một quyển bí kíp nào, xem ra những giang hồ khách này cũng biết cướp bí kíp là mệnh treo một đường, không dám mang thứ tốt chân chính đáng giá theo. Lão giả áo xám dám không coi kỳ kiếm Nhạc Phủ kia hiển nhiên không phải là một kẻ yếu, chỉ nhìn khinh công thôi là biết đã ngồi vững ở cảnh giới nhị phẩm, cướp đồ của loại người này, mà không có chút bản lĩnh cứng rắn thì không nên góp vui, hơn nữa chỗ muốn chết nhất trong tranh đoạt bí kíp chính là đề phòng bốn mặt ám tiễn. Hồi Xuân Thu vẫn còn, vào năm đó trong võ lâm đã tuyển chọn một vị minh chủ có cả danh vọng lẫn vũ lự, mang theo một đại đội ngũ bốn năm trăm người đi đối phó một lão ma đầu chỉ Huyền Cảnh, giết chết ma đầu cũng chỉ tổn hại đến tâm trăm mạng người, nhưng sau đó bảo vật vô chủ lộ diện thì nhân tài thi nhau chết âm ầm. Còn vị minh chủ kia lại bị người trong đồng đạo chém thành thịt vụn, thảm kịch qua đi vẫn là thảm kịch, thôn trang của vị minh chủ kia cũng hóa thành tro tàn trong một đêm, phụ mẫu thê nhi cùng gần trăm người tôi tớ toàn bộ chết hết, về sau tuyển chọn ra người làm võ lâm minh chủ thì cũng không có ai vui vẻ đi làm.

Kiếm sĩ Nhạc phủ Vương Duy Học nhất định sẽ không công mà lui, dưới cái nhìn trừng trừng của vạn chúng đã cho mình một bạt tai, sau đó đi vê phía Ngư Long bang, mặt dày vô sỉ nói: "Lưu tiểu thư, tương phùng chính là duyên phận, ta muốn lưu lại thành, mượn ngựa cho ta đi theo được không? Nếu không có ngựa thừa, chúng ta cùng cưỡi một con ngựa cũng được." Lưu Ny Dung tức giận.

Từ Phượng Niên sau khi đứng dậy thì cười nói: "Ta cho ngươi mượn ngựa."

Vương Duy Học cười tủm tỉm nói: "Ngươi cũng xứng ?"

Từ Phượng Niên cười một tiếng rồi thôi, không để ý tới vị kiếm sĩ xuất thân danh môn này nữa mà nói với Lưu Ny Dung: "Ta đi đuổi theo lão tiên bối kia, xem có thể nhận sư phụ hay không."

Ngư Long bang hai mặt nhìn nhau, da mặt và can đảm của họ Từ này cũng không thua gì tên vương bát đản tên Vương Duy Học kia nha.

Từ Phượng Niên nói xong liền chậm rãi nghĩ đến phương vị lão giả áo xám kia bỏ chạy rồi đi tới. Công Tôn Dương ngồi trên xe ngựa nhìn theo bóng lưng người này, phát ra một tiếng thở dài. Lại nhìn thấy tên Tuấn Ngạn kỳ kiếm nhạc phủ kia sau khi do dự vẫn cưỡi ngựa, sau đó dính vào bên cạnh Lưu Ny Dung thì Công Tôn Dương lại tỏ vẻ rất bình tĩnh. Từ Phượng Niên đi qua một sườn núi khuất tầm nhìn thì khí cơ mới phồng lên để nhanh chóng di chuyển, bỗng nhìn thấy giữa hai ngón tay của lão giả áo xám kia đang kẹp một con kiến bay nhỏ, vật nhỏ trong suốt kia chớp mắt xuất hiện, sau khi chớp mắt lại tan biến, rõ ràng là một cổ vật Nam Man trong suốt, khi nhìn thấy thân ảnh của Từ Phượng Niên, lão giả mũi ưng mới bóp nát tiểu cổ, châm chọc nói: "Tiểu tử lại chơi song kiến cổ ở trước mặt gia gia, làm trò cười cho người trong nghề sao!"

Trước mắt Từ Phượng Niên hiện lên một con kiến khác đang lơ lửng, sau đó nó rơi xuống đất giấy giụa một hồi rồi chết đi, lúc trước truy tung Tiếu Mang cũng là dựa vào loại cổ vật lấy từ chỗ Thư Tu này. Hắn nhìn lão giả áo xám, ôm quyền cười nói: "Ta từng nghe nói qua bí thuật dưỡng kiếm thai của Kiếm Mộ Ngô gia thập phần huyền diệu, liền muốn mượn xem một lần với lão tiên bối, chỉ cân mất thời gian khoảng một chén trà, xem xong liền trả lại, nếu có chỗ thất kính, mong lão tiền bối rộng lòng tha thứ."

Lão giả áo xám sau khi bóp chết kiến cổ, hai ngón tay còn đang tiếp tục xoa ấn, sau khi nghe được lời nói của Từ Phượng Niên thì ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói: "Tiểu tử ngươi còn có thủ đoạn nhìn qua không quên sao? Khinh công của ngươi như thế nào, nếu cũng được thì gia gia cũng không ngại thu ngươi làm nô lệ, sau này cùng nhau lẻn vào cấm địa giang hồ, nếu tìm được điển tịch bí kíp thích hợp thì sẽ cho ngươi ghi nhớ trong đầu, tránh cho lão phu gặp phiền toái." Từ Phượng Niên cười khổ nói: "Lão tiên bối muốn thu Vương Duy Học làm đồ đệ, làm sao đến vãn bối lại biến thành nô bộc rồi."

Lão giả nói chuyện rất trực tiếp, một con bọ cạp màu xanh biếc to bằng móng tay xuyên thủng da thịt chui từ mu bàn tay ra, một đôi càng nhỏ giơ lên, tê tê rung động, cười lạnh nói: "Cha của tiểu tử kia một tay chấp chưởng đại quyền quân chính Bắc Mãng tại Bảo Bình Châu, tiểu tử ngươi cũng chỉ biết chút cổ thuật vi mạt, cách vu thuật chính thống kém quá nhiều, ngươi nói xem ngươi tính là cái gì!"

Từ Phượng Niên cúi đầu nhìn thấy trăm ngàn con bọ cạp chen chúc mà đến, bất đắc dĩ nói: "Nhưng bọ cạp cổ của lão tiên bối cũng chỉ là bàng môn tả đạo nha, xa xa không có khí thế như Ngọc Tỳ Bà trong lục đại vương cổ."

Bầy bọ cạp đông như thủy triều, vây Từ Phượng Niên vào giữa.

Lão giả áo xám bị vạch trần cũng không tức giận, lão ngăn chặn đàn bọ cạp đang tiến lên, lại lên tiếng, lân này thật sự có chút kinh ngạc: "Tiểu tử ngươi còn biết đại tạo hóa tiên vật như Ngọc Tỳ Bà sao? Vãn bối chơi cổ bình thường có chút đạo hạnh cũng không biết có lục đại vương cổ ngươi vừa nói. Xem ra lão phu xem thường ngươi rồi, vốn tưởng rằng ngươi chỉ là con cháu nhà giàu tâm thường đi tiêu chứ chưa từng nghĩ ngươi cũng có chút kiến thức, nói một chút xem, gia thế như thế nào, nếu là phân lượng đủ, để cho gia gia ta kiêng ky, quyển kiếm điển Thanh Mão này cho ngươi mượn nhìn qua cũng chả sao."

Từ Phượng Niên cười nói: "Vẫn không nói thì tốt hơn, sợ nói rồi lão tiên bối lại không tin.

Lão giả áo xám lần đầu tiên tỏ ra kiên nhẫn, ngón tay túm lấy con bọ cạp xanh trên mu bàn tay đùa nghịch rồi nói: "Nói một chút xem, gia gia cùng thế nhân không giống nhau, càng là chuyện khó có thể tin, càng tin tưởng."

Từ Phượng Niên nói: "Một lão khôi tóc bạc họ Sở có hai cái xương quai xanh bị song đao xỏ xuyên qua, là lão đã dạy ta luyện đao."

Lão giả áo xám nhíu nhíu lông mày: "Lão thất phu này đã mất tích nhiều năm, lúc họ Sở kia còn xông xáo trên giang hồ, tên nhóc ngươi còn đang đái dầm, đừng lừa gia gial"

Từ Phượng Niên vẻ mặt như trút được gánh nặng, cười nói: "Lão tái xuất giang hồ rồi."

Lão gia hỏa sắc mặt âm tình bất định, sau một hồi lão mới yên lặng thu hồi con bọ cạp xanh, đám bọ cạp đông như thủy triều cũng tán đi, lão rút từ trong ngực ra quyển bí kíp, sau khi quăng ra thì hùng hùng hổ hổ nói: "Coi như tiểu tử ngươi có vận khí tốt, gia gia ta có chút quan hệ với lão thất phu họ Sở, năm đó nợ lão một phần ân tình, về sau khi thấy lão thì có thể nói là không ai nợ ai rồi."

Từ Phượng Niên vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa đưa tay đón bí kíp.

Lão giả áo xám chợt lao đến, cười to một tiếng, một quyền đấm vào ngực tiểu tử kinh nghiệm còn non nớt trong giang hồ này: "Lần này tiểu tử ngươi đần chết rồi!"

Một khắc sau thân hình của lão giả áo xám đột nhiên dừng lại, tròng mắt chuyển động, lần thứ ba ồ lên một tiếng.

Chỉ thấy tên hậu sinh bội đao kia bay ngược ra ngoài, ống tay áo phồng lên, một quyền kia của mình giống như đá ném vào giếng cổ, có thể thấy trên quần áo rõ ràng có từng trận sóng gợn, cuối cùng tiêu tán vô ảnh.

Hậu sinh có bộ dáng công tử ca trẻ tuổi kia cũng không nói nhảm, bắt đầu cúi đầu lật xem kiếm điển Thanh Mão.

Không dám xác định tiểu gia hỏa này là dầu hết đèn khô đang làm bộ, hay là đích xác dựa vào phương pháp cổ quái mà bình yên vô sự, hay là cực kỳ có lòng tin đối với tu vi của mình, lão giả áo xám trong lúc nhất thời đi cũng không được, truy kích cũng không dám, bầu không khí liền thập phần quỷ dị.

Từ Phượng Niên đóng quyển bí kíp lại, ném lại cho lão giả áo xám, cười nói:"Hay cho một bộ phi kiếm thuật thanh mão của kiếm mộ, quả nhiên huyền bí."

Sợ mình là kẻ "đần chết" trong giang hồ, lão hồ ly ngập ngừng không dám đưa tay ra, chờ bí kíp rơi xuống đất, mới phát hiện tiểu tử trước mắt này hoàn toàn không có ý đồ động thủ, lão giả áo xám dù có da mặt dày hơn nữa, cũng có chút xấu hổ, thật cẩn thận khom lưng nhặt kiếm điển Thanh Mãng lên, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Từ Phượng Niên, cười nói: "Nội lực của tiểu tử ngươi thật hùng hậu, gia gia ta quanh năm bắt ưng lần này bị ưng mổ vào mắt. Hiện tại ngươi chỉ trúng một quyền, nhưng cũng đã xem qua quyển kiếm điển vô thượng này, nói cho cùng vẫn là ngươi chiếm tiện nghỉ nhiều hơn, nếu không chúng ta dừng tay ở đây, như thế nào?"

Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Hoặc là lão tiên bối xuất quyền lưu lại dư lực, không có hạ tử thủ, xem ra quả thật có chút giao tình với lão khôi tóc trắng. Hoặc là lão tiền bối căn bản cũng không có cảnh giới nhị phẩm, chỉ là ỷ vào khinh công cùng cổ thuật mới làm cho người ta kiêng ky."

Lão giả áo xám gượng cười nói: "Chẳng qua gia gia không có hảo đao tiện tay. Nếu không đừng nói là nhị phẩm, cao thủ nhất phẩm cũng giết được."

Từ Phượng Niên cười nói: "Cám ơn tiền bối mượn đọc, xin từ biệt."

Lão gia hỏa gật đầu nói: "Tốt."

Từ Phượng Niên nói: "Lão tiên bối có thể thu hồi con lục hạt kia thêm một lần nữa hay không? Lúc nào cũng chui ra chui vào trên mu bàn tay, lão tiền bối chảy rất nhiều máu rồi kìa.”

Lão giả áo xám cười cười lau vết máu trên mu bàn tay đi, thu hồi cổ hạt vào trong cơ thể thêm lần nữa.

Từ Phượng Niên nói: "Tiền bối đi trước, vãn bối sẽ không tiễn."

Lão đầu bày ra vẻ mặt hòa ái cười nói: "Ngươi đi trước, lão phu đã chạy nhiều ngày rồi, có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát."

"Tiền bối đi trước, đây là cấp bậc lễ nghĩa."

"Chớ ngại chớ ngại, mời ngươi đi trước."

"Tiền bối, cổ hạt lại bò ra ngoài kia."

"A ? Lại tinh nghịch rồi. Tiểu tử, đừng để tâm nha, cũng không phải lão phu đang nghĩ gì đâu”

"Tiền bối không đi, ta cũng không đi."

"Tiểu tử ngươi đừng nói nhiều, nếu tất cả mọi người đều là người hành tẩu giang hồ, thì đều là giang hồ rồi, cũng đừng chú ý lễ tiết bối phận."

Một già một trẻ liền khách sáo hàn huyên ở đó không chán.

Cuối cùng lão giả áo xám dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất, trừng mắt nhìn người trẻ tuổi vẫn chưa rút đao này, rốt cục có xu hướng chửi thề.

Từ Phượng Niên cười cười xoay người, nói: "Lần này vãn bối đi thật đấy."

Ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài kia, lão giả áo xám cố nén ý niệm đánh lén lại, chậm rãi đứng dậy vỗ vỗ mông, lẩm bẩm nói: 'Một tên Vương Duy Học của kỳ kiếm nhạc phủ thì cũng thôi đi, còn tiểu tử này lại càng không phải là đèn hết dầu cạn, cái giang hồ này quả là không có cách nào lăn lộn rồi."
Bình Luận (0)
Comment