Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 407 - Chương 46: Trong Nhà Có Núi Vàng Núi Bạc

Chương 46: Trong nhà có núi vàng núi bạc Chương 46: Trong nhà có núi vàng núi bạcChương 46: Trong nhà có núi vàng núi bạc

Nhìn thấy họ Từ rốt cục cũng vui vẻ, thành viên Ngư Long bang thỉnh thoảng nhìn trộm tên này cười lạnh không ngừng, tiểu tử ngươi thừa dịp Lưu tiểu thư cưỡi ngựa nhìn trước, mới lộ ra cái đuôi hồ ly tiểu nhân đắc chí, thật sự là vô sỉ! Vương Đại Thạch thiếu tâm nhãn cũng không nghĩ như vậy, chỉ tò mò hỏi: "Từ công tử, Vương Duy Học kia rất có lai lịch sao? Vung tay một cái là một khối xà du bích, giống như trong nhà có núi vàng núi bạc vậy."

Từ Phượng Niên thu hồi ngọc bội, mỉm cười nói: "Cũng không sai biệt lắm."

Thiếu niên líu lưỡi.

Từ Phượng Niên đột nhiên hỏi: "Ngươi cưỡi ngựa bao giờ chưa?"

Thiếu niên chạy dưới ngựa lắc đầu hắc hắc nói: "Sao có thể chứ. Khi còn bé đi xem chợ đèn, bị ngựa giãm qua, sau này thấy ngựa liền sợ, cho dù cho ta cưỡi cũng không dám”

Con cháu quan gia Bắc Lương cùng con cháu cao lương, ai chưa từng mặc áo tiên cưỡi nộ mã náo loạn thị hành chứ? Không làm như vậy cũng ngại nói mình là người giàu có nha. Từ Phượng Niên nhíu nhíu mày, tâm tư thiếu niên kia tuy đơn thuần, nhưng ở trong khốn khổ đã bồi dưỡng ra một loại nhạy cảm đã cảm giác được bầu không khí xung quanh rõ ràng, lo lắng hỏi: "Từ công tử, sao vậy?"

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Nhớ tới một chuyện, có khả thi hay không, sau này phải làm xem thế nào đã."

Thiếu niên đã từ kính sợ chuyển thành kính trọng Từ công tử nhếch miệng cười nói: "Đó nhất định là đại sự."

Khóe miệng Từ Phượng Niên nhếch lên, nhìn về phương xa, lẩm bẩm: "Đáng tiếc cũng không ai biết nên tạ ơn ngươi."

Dưới ánh mặt trời chói chang, thiếu niên chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển nói: "Từ công tử, ta nghe nói kỳ kiếm nhạc phủ ở bắc mãng man kia thập phần có địa vị, môn hạ đệ tử đều rất am hiểu cờ, kiếm, nhạc... Người có gia thế bình thường đi vào một lần, sau khi đi ra thì người nào cũng giống như công tử ca trong đại gia tộc." Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói: "Ngươi hâm mộ ?”

Thiếu niên vội vàng xua tay nói: "Lợi hại hơn nữa cũng là môn phái của man tử Bắc Mãng, mời ta đến ta cũng không đi."

Từ Phượng Niên chậc chậc nói: "Khẩu khí thật lớn."

Thiếu niên thở không ra hơi đắng chát nói: "Từ công tử, ta không thể nói nữa, nói tiếp liền chạy không nổi rồi."

Từ Phượng Niên gật đầu. Bắt đầu dựa vào trí nhớ vơ vét các vấn đề liên quan đến Vương Duy Học và Kỳ Kiếm Nhạc Phủ, Bắc Mãng Châu không thống nhất bằng vương triều Ly Dương thời xuân thu, chỉ có lác đác tám châu, truyền thừa mấy trăm năm đã quen dùng tên châu, Bắc Mãng trên tay nữ đế không may mắn bị xuyên tạc một lần, theo thứ tự là Cô Tắc Yêu Long Đông Cẩm Tây Hà, Kim Tế Ngọc Thiêm Bảo Bình Quýt Tử.

Lão tử của Vương Duy Học hẳn là cầm tiết lệnh của Bảo Bình Châu, là trọng thần thực quyền nắm trong tay một châu, Bắc Mãng xưa nay không phân biệt quyền giữ tiết lệnh, không giống như con đường chia ra tiết độ sứ cùng kinh lược sứ kiểm tra lẫn nhau như vương triều Ly Dương bây giờ, cho nên làm tiết lệnh ở Bắc Mãng, nếu vẫn không có chút quyền nói chuyện, sẽ chỉ bị cười nhạo. Nhưng loại tình huống này rất ít xuất hiện, có thể đảm đương nhân vật bá chủ nhất châu, không ai không phải là quan kiêu có hùng tài đại lược. Nữ đế của Bắc Mãng cũng không phủ nhận tín nhiệm đối với tám vị quyền thần này, nói thẳng là hơn xa những cốt nhục ruột thịt nuôi không chín trong cung thành kia, hiện tại trong tám tiết lệnh của Bắc Mãng chỉ có một người xuất thân từ hoàng thất Vương Đình, chính là Quất Tử Châu xếp cuối, Bảo Bình Châu là nguồn quân lương duy nhất trong lãnh thổ Bắc Mãng màu mỡ không thua gì Giang Nam, cảnh quan tuy không lớn, nhưng Bảo Bình Châu nắm giữ quyền hành tiết lệnh hết sức nặng nề. Thiếu niên Vương Đại Thạch nói Vương Duy Khoa ngồi trên núi vàng, thật đúng là nói không sai, cho nên xà du bích trị giá trăm vàng, đối với công tử cầm tiết lệnh Bảo Bình Châu kia mà nói, chính là một sợi lông trên chín con trâu.

Giang hồ Bắc mãng có số châu thưa thớt phụ họa, xa xa không bằng trăm nhà tranh minh như Ly Dương vương triều, tài nguyên nhân mạch đều bị ba mươi đại tông nhà cao cửa rộng độc quyền tám chín phần mười, các bang phái còn lại chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn, duỗi dài cổ đòi một ít canh thừa thịt nguội mà thôi. Kỳ kiếm nhạc phủ có thể ngồi năm tranh ba trong những con quái vật khổng lồ này, rất không dễ dàng, Nhạc phủ có người tài ba xuất hiện lớp lớp, mỗi một đời đại phủ chủ đều là người tuyệt thế thông tài kinh thái tuyệt diễm, cơ hồ không gì không tỉnh, thường thường đều sẽ đảm nhiệm đế sư chân thật tồn tại trong quan chế Bắc Mãng, so địa vị thì tiết lệnh còn phải tôn sùng ba phần. Kỳ Kiếm Nhạc Phủ đặc biệt thú vị ở chỗ mặc kệ có thể nuôi sống bao nhiêu cái miệng thì nhất định phải dựa theo số bài danh trên đời này để thu nạp đệ tử đệ tử, hiện giờ thiên hạ công nhận có sáu trăm mười hai cái bài danh, cũng có nghĩa là lúc này kỳ kiếm nhạc phủ tổng cộng có sáu trăm mười hai người, trừ phi có văn đàn mọi người mới sáng tạo ra thêm bài danh, hơn nữa còn phải có danh thiên truyền thế, Nhạc phủ mới có thể thêm một danh ngạch mới. Nhưng trong Nhạc phủ đã vứt bỏ tên bài sáu mươi bốn bị cấm, hơn nữa còn có một số lượng tương đối bài danh tuyệt đối không thể tùy tiện dùng, chỉ cần không có nhân vật thích hợp xuất hiện lấy đi bài danh, thì cũng không tùy ý công bố.

Tính toán đầy đủ, hiện giờ Kỳ Kiếm Nhạc Phủ hẳn là sẽ không vượt qua năm trăm người, cũng khó trách con cái hiển quý của Bắc mãng lại điên dại muốn đi vào cái tông môn này giống như là như cá diếc sang sông, mà Hồng Kính Nham lần đầu tiên leo lên võ bình xếp thứ bảy cũng xuất thân kỳ kiếm nhạc phủ, tên bài là canh lậu tử. Cái bài danh này vốn ở Nhạc phủ cũng không có gì lạ, chỉ ở vị trí đẳng cấp thứ tư, nhưng tin tưởng sau khi Hồng Kính Nham hoành không xuất thế, canh lậu tử sẽ trở thành từ bài nóng bỏng nhất trong tương lai của Nhạc phủ, nhiệm kỳ tiếp theo nếu không không thua đại tài Hồng Kính Nham, khẳng định không có biện pháp hái vào trong túi.

Từ Phượng Niên bấm tay tính ra: "Bài danh nhất đẳng năm từ, truyền thừa mấy trăm năm thủy chung vẫn không thay đổi, bài danh hai từ là của Hàn Cô đoạt quán quân, ba từ lấy Thái Bình lệnh cùng kiếm khí hai cái gần song song, bốn từ lấy bói toán tử là chậm nhất, cộng thêm một đồng nhân nâng lộ bàn. Các đời Thái Bình Lệnh đều là đại phủ chủ, kiếm khí gần như là kiếm phủ chủ, hai vị phủ chủ kỳ phủ cùng nhạc phủ cũng không có yêu cầu ở từ bài danh. Nhưng mà hai vị Thái Bình lệnh đời trước và đương đại không thể làm thành đế sư, nguyên nhân là do nữ đế Bắc Mãng sau khi đăng cơ từng trực tiếp trách cứ Thái Bình Lệnh một câu, từ xưa đến, tế tự lấy thiên địa quân thân sư để xếp hạng, quả nhân không có cha mẹ có thể quỳ lạy, ngươi nếu tự cho mình có thể kề vai cùng thiên địa, lại đến làm đế sư này. Lời này không hổ là lời nói ra miệng của hoàng đế, nghe rất khí phách. Nhưng mà Thái Bình Lệnh không trở thành đế sư, thì Hàn Cô đương nhiệm trở thành Thái tử phi, cũng coi như một cái tát rồi cho một quả táo. Bắc Mãng tự mình xếp hạng cao thủ đứng đầu, tứ đại trụ cột giang hồ của Đoạn Mâu Vương Mậu đứng thứ tư của vương triều Ly Dương, còn nhiều hơn cả Kỳ Kiếm Nhạc Phủ, nhưng muốn nói môn phái cách vương đình Bắc Mãng gần nhất, vẫn là Kỳ Kiếm Nhạc Phủ."

Bắc Mãng nương theo thanh niên chưởng giáo kiếm trảm số mệnh của Võ Đang Sơn phía nam, cùng với một kiếm phá hai ngàn sáu trăm quân giáp của Lý Thuần Khương, mới ra lò một phần võ bình có cả cao thủ hai triều, nhưng hai người này đều bởi vì một vị binh giải một vị trọng thương, nên không có lên bảng, từng có hiêm nghi qua cầu rút ván. Ly Dương vương triều vẫn luôn có chút ít lời bình luận về võ triều này, nhưng lần này đối với bài bảng Bắc Mãng Man Tử đưa ra, thế mà đại đa số đều tâm phục khẩu phục, đứng đầu bảng không nhường ai là Vương Tiên Chi của thành Vũ Đế, bảng nhãn là là đệ nhất nhân hoàn toàn xứng đáng Thác Bạt Bồ Tát của Bắc Mãng, Thám Hoa là Kiếm Thần Đào Hoa Đặng Thái A. Kế tiếp lần lượt là kỳ kiếm nhạc phủ ngủ đông hai mươi năm rốt cục cũng nhất minh kinh người Hồng Kính Nham, ba lân vào hoàng cung như đi qua hành lang Tào Trường Khanh, người mới trở thành lãnh tụ đao khách thiên hạ đại tướng quân Cố Kiếm Đường, vị duy nhất dám chính đại quang minh tiến vào đế thành của Bắc Mãng ma đạo cự phách Lạc Dương, người cầm tiết lệnh Quất Tử Châu - Mộ Dung Bảo Đỉnh, người năm đó bại dưới thương tiên Vương Tú lại biết xấu hổ nhưng sau dũng Đặng Mậu, còn Hàn Điêu Tự có biệt danh Nhân Miêu xếp hạng mười mội.
Bình Luận (0)
Comment