Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 408 - Chương 47: Làm Tặc Phỉ Mới Là Đại Gia

Chương 47: Làm tặc phỉ mới là đại gia Chương 47: Làm tặc phỉ mới là đại giaChương 47: Làm tặc phỉ mới là đại gia

Một triều có năm vị, xứng đáng là nam bắc chia đều thiên hạ. Nhưng rõ ràng, bắc Mãng xếp hạng tương đối thấp, đây cũng là mấu chốt ly Dương vương triều tán thành phần bình luận này. Loại bảng xếp hạng không thiên vị nghiêm trọng này, độ ẩm mới ít.

Thêm điều đáng nói chính là, phần cuối bảng này còn đặc biệt chỉ ra hai vị thánh nhân trong tam giáo, theo thứ tự là tông chủ Đạo Đức Tông của Bắc Mãng kiêm cả quốc sư, Kỳ Lân chân nhân. Còn có phương trượng chủ trì của Lưỡng Thiện tự.

Trong đó Hồng Kính Nham không dùng kiếm hết lần này tới lần khác lại một mình chống đỡ đại lương của Kỳ Kiếm Nhạc phủ.

"Không biết tên bài của Vương Duy Học là gì. Ta nhớ hình như trong tên bài có một Phượng Hoàng trên đài hồi tưởng thổi tiêu, chẳng phải là khi gặp mặt với người khác phải báo lên một chuỗi dài như vậy sao? Hơn nữa, cái danh hào này, thật sự là nhã tục cộng thưởng, không biết kẻ xui xẻo nào có quyết đoán đi ra được kỳ kiếm nhạc phủ nữa."

Từ Phượng Niên ngẩng đầu cười qua, nhìn nắng gắt, ảm đạm nỉ non nói: "Lý lão đầu, trên bảng không có ngươi đâu. Ngươi có giận giang hồ hay quên như vậy không? Gặp được Khương Nê cực cố chấp, xem lão lừa gạt nàng học kiếm với lão như thế nào. Còn tên cưỡi trâu kia, ngươi là tên khốn kiếp không biết ở lại thêm một lát nữa, võ đạo thiên hạ đệ nhất nha, ở Võ Đang Sơn không phải lúc nào ngươi cũng nói mặc kệ cái gì đệ nhất, dù sao cũng phải kiếm một cái làm đương đương sao. Mẹ nó, một lần duy nhất không nhát gan của ngươi, liền lừa gạt tỷ tỷ của ta, ta cũng không tính sổ với ngươi, tốt xấu gì cũng sẽ để cho muội phu ta hành tẩu giang hồ, rồi mang ra khoe khoang với người khác không phải cũng tốt sao?"

Thiếu niên Vương Đại Thạch đưa tay lau mồ hôi, trong lúc vô tình nhìn thấy sườn mặt Từ công tử, lại cố hết sức kiêu gót chân lên, lén lút liếc trộm bóng lưng nữ tử kia, trong lòng cũng phiên muộn theo.

Nguyên nhân khiến hắn phiền muộn rất đơn giản, vóc dáng của hắn cũng không cao bằng nàng. Thế tử điện hạ có lẽ nói không phải là người trong nghề binh pháp, nhưng cũng không phải là người ngoài cửa, nhìn Nhạn Hồi Quan trước mắt trở thành con rơi trên bàn cờ chiến tranh giữa hai triều thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chẳng những không có thành lũy công sự sụp đổ hoang vắng, ngược lại còn hùng tráng hơn ba phần so với chỗ đánh dấu trên tấm bản đồ cũ ở vương phủ trước kia. Ở xa thuận tiện tính toán sơ sơ một phen, hiển nhiên quan thành hình vuông trải qua việc xây đi dựng lại, chu vi của thành được mở rộng từ sáu dặm đến chín dặm, gạch tường thành làm từ đất nung, bên ngoài nóc thành được xây vô số tường chắn có lỗ châu mai được gạch xanh bao bên ngoài để chặn ngựa, thậm chí ngay cả điểm tướng đài cũng đã dựng lên, nhìn qua lại có một loại ảo giác đây là Điếu Ngư Đài của Tương Phàn thu nhỏ. Từ Phượng Niên vốn không định vào thành nhưng sau khi nhìn thấy tường thành Nhạn Hồi Quan thì lại lập tức tự tiến cử, đi theo Lưu Ny Dung Công Tôn Dương cùng ba gã thanh niên Ngư Long bang vào thành, nếu không có thành vệ thì càng không cần bất kỳ người đường dẫn nào, Từ Phượng Niên đi vào trong thành, theo bản năng nheo mắt lại, lần đầu tiên không phải nhìn những người có nhuệ khí cùng phỉ khí mười phần đi tới đi lui, mà là nhìn chằm chằm vào cái kiến tạo khác thường không phải ở ngoài thành mà là trong thành dựa theo chế độ binh thư cũ này.

Ủng thành đều được xây dựng bên ngoài thành, hơn nữa thành Nội Mã trong Nhạn Hồi Quan còn có những cái hố được đào trong thành có lẽ dùng để che giấu binh lính. Trước đó Từ Phượng Niên đã nghe Lý Nghĩa Sơn cùng Từ Kiêu nói về quân sự và quốc sự ở cấp độ chiến lược, ngẫu nhiên nhắc tới việc cải tạo thành, cũng có nói đến thiết lập để giấu binh lính. Nhưng nội phủ thành hơn phân nửa là để đại thành bày ra tư thế tử thủ, một Nhạn Hồi Quan kẹp ở giữa hai triều, cho dù muốn xuất binh lương để tử thủ từng tấc đất, thì chịu được mấy ngàn thiết ky?

Ở hoang vu đại mạc không nơi nương tựa, cô lập vô viện, Nhạn Hồi Quan chính là một khối gân gà vô luận dù thêm bao nhiêu gia vị thì cũng không ngon nổi, thế nhưng lại hao phí tâm huyết như thế, chủ mưu sau lưng, rốt cuộc ý đồ là gì? Từ Phượng Niên bỗng dưng dâng lên một cỗ xúc động muốn hung hăng nhổ cái định này ra.

Công Tôn Dương thời niên thiếu đã lưu vong ở Bắc Mãng lộ ra một loại cảm xúc tưởng nhớ nồng đậm.

Mấy đứa nhỏ đầu đầy bụi đất chơi đùa đuổi nhau cố ý vô tình tiếp cận về phía đoàn người bọn họ, Công Tôn Dương tiến lên hai bước, tựa như chủ động nghênh đón hai đứa nhỏ trước khi va chạm, hai đứa nhỏ kia nhìn như sáu bảy tuổi thế nhưng tuổi có khi còn lớn hơn ba bốn tuổi không té ngã mà lại trơn trượt giống như cá mà lướt qua bên người Công Tôn Dương, thấy Lưu Ny Dung kinh ngạc, Công Tôn Dương khẽ cười nói: "Chẳng qua chỉ mất mấy lượng bạc vụn, cái này ở biên cảnh gọi là tiến sơn bái cọc tử, là chuyện thường xuyên xảy ra, nếu không cho thì chẳng khác nào đánh vào mặt đám địa đầu xà đứng phía sau bọn nhỏ này, có khi còn bị một đám người tống tiên ngay trước mặt. Nhưng mà cũng không thể cho quá nhiều, khi ra ngoài có rất ít có kẻ ngốc mang theo quá nhiều vật màu vàng trắng, một khi bị coi là dê béo có thể làm thịt thì càng phiền toái hơn."

Nhìn theo hướng ánh mắt ẩn ý của Công Tôn Dương, Lưu Ny Dung quả thật nhìn thấy có một tráng hán trung niên đang đứng ở góc đường, thuận tay cầm lấy một túi tiền từ trong tay một đứa nhỏ bên này, ước lượng một phen, khi thấy Lưu Ny Dung nhìn tới, sắc mặt tráng hán xăm hình dữ tợn cũng không hề biến hóa, ngược lại còn không kiên nhẫn ra hiệu cút đi.

Lưu Ny Dung dở khóc dở cười, thấp giọng nói với Công Tôn Dương: "Ở Nhạn Hồi Quan, làm trộm đều hào khí như vậy?"

Công Tôn Dương bước chân khập khiễng cười nói: "Ở chỗ này, người làm quan làm binh, đều là chuột qua đường, làm tặc làm phỉ mới là đại gia."

Công Tôn Dương do dự một chút, nói: "Tiểu thư, nơi này không nên ở lại lâu, nhưng lão đầu tử lần trước ở Đảo Mã Quan hẳn là đã chết rồi, không muốn để cho ngưu giác cung bồi mình hơn nửa đời người bị người kéo ra, liên tự mình kéo căng cho đứt dây cung, dây cung được đặc chế, tài liệu chỉ có ở biên cảnh này mới tìm được, mặt tiền cửa hàng cũng không dễ tìm."

Lưu Ny Dung gật đầu nói: "Không có gì đáng ngại, Công Tôn thúc thúc tự đi tìm dây là được, chúng ta hẹn một canh giờ gặp nhau ở cửa thành, được không?"

Công Tôn Dương suy nghĩ một chút rồi dặn dò: "Tiểu thư nhớ không nên vào những cửa hàng làm ăn lãnh đạm kia, những cửa hàng này hơn phân nửa có chỗ dựa vững chắc mới có thể cắm rễ ở Nhạn Hồi Quan, bạc kiếm đều là bạc lớn, người thường không dễ tiếp xúc. Còn nữa, mua đồ ở loại địa phương như Nhạn Hồi Quan này, tất nhiên phá phí bạc so với ở nơi khác rất nhiều, tiền này không được đau lòng, tiểu thư càng mặc cả mặc cả, những thương nhân khôn khéo đến tận xương tủy lại càng bán đắt tiên, bọn họ hô giá cả lên đến tận trời cũng không cảm thấy đau thắt lưng. Cũng ở cái Nhạn Hồi Quan này, tuy nói gặp phải đại sự có thể cố gắng nhịn thì nhịn, nhưng không thể đi đường cúi đầu lộ ra vẻ khiếp sợ được, ở biên cảnh dựa vào nắm đấm ăn cơm này, rất dễ thu hút đám ruồi nhặng dọa mềm sợ cứng, những nhân vật này, mũi thính hơn chó, mắt độc hơn ưng."

Lưu Ny Dung đều ghi nhớ trong lòng, Công Tôn Dương trước khi đi còn nói thêm một câu: "Nếu như một canh giờ sau không nhìn thấy ta, các ngươi đừng chờ."

Lưu Ny Dung vừa định nói chuyện, Công Tôn Dương đã khoát tay áo, không nói một lời trực tiếp rời đi.

Mấy tên thanh niên Ngư Long Bang ngồi ngựa nghé con mới sinh không sợ hổ kia vừa nghe xong lời khuyên bảo kia thì lập tức rụt đầu rụt cổ, khiến cho Lưu Ny Dung giận mà không có chỗ nào phát tác, chỉ có Từ Phượng Niên đứng ở bên cạnh nàng là sắc mặt vẫn bình tĩnh , vừa có tiềm chất chiêu ruồi kích thích nữ tử chồn che trán lúc trước, cũng có năng lực chấn nhiếp một ít xà thử, dù sao công tử ca dám vào Nhạn Hồi Quan, cũng không có khả năng là loại sĩ tử yếu đuối ăn no rỗi việc sống chán rồi đến biên cảnh phụ trách du học. Lúc trước đã có một vị đại văn hào lấy thơ ở biên giới mà danh chấn thiên hạ đã chỉ mang thư đồng đi tham quan biên cảnh, kết quả chưa đi nửa tháng đã bị người ta dùng một cây ngón tay cụt của lão để đòi số tiền chuộc khổng lồ với gia tộc, cũng may nhà đó có nền tảng dày, giao được bạc ra, bọn bắt cóc ở biên giới cũng coi như là trọng lời nói, hơn nữa văn hào kia có quan hệ với quân đội biên phòng, nên mới tính là còn sống trở về, về phần tên thư đồng kia, nghe nói là khi kẻ bắt cóc chờ tiên chuộc kia không còn kiên nhẫn chờ tiền chuộc nữa nên đã ngũ mã phanh thây hắn

Ở biên cảnh chân chính, dân phong ở đó là cực kỳ mộc mạc.

Mấy người Lưu Ny Dung Từ Phượng Niên vừa đi được ài bước thì thấy phía trước liền có một một nữ tử ăn mặc mát mẻ hai chân trắng bóc đi tới, quần áo đơn bạc, hai ngọn núi trước ngực lung lay như sắp đổ, nữ tử kia có dáng người nhỏ nhắn, chiều cao so với Lưu Ny Dung còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng nữ nhân như thế này đi trên đường lại làm cho người ta lo rằng nàng sắp ngã xuống đất.

Khi đối mặt với một đại hán vạm vỡ đang nghiêng người vào ngực mình, nàng liền nhanh chóng tung một chiêu biến người thường thành hoạn quan - liêu âm thối, sạch sẽ lưu loát tạo, nhấc chân thu chân, làm liền một mạch, rồi cũng không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông có cân nặng gấp ba lần mình giờ đang lăn lộn khắp nơi kia, rồi phỏng chừng là không chịu nổi sự ồn ào của gã mà xoay người lại tung thêm một cước vào ngực hán tử kia, một đôi giày thêu hoa trực tiếp chìm vào trong lồng ngực của con sâu đáng thương này, nữ tử mặt không đổi sắc nhấc chân lên, máu tươi nhỏ xuống vô số.

Có người ầm ầm cổ vũ, có lời trêu chọc, thứ duy nhất không có chính là có người trượng nghĩa liên tiếng khi gặp án mạng trên đường.

Nữ tử kia nhìn thấy Từ Phượng Niên thì quyến rũ cười một cái, lúc hai người lướt qua, nàng bỗng vung tay vỗ vào mông Từ Phượng Niên một cái, tiếng vang không nhỏ.

Ba vị Ngư Long Bang phía sau Từ Phượng Niên trợn mắt há hốc mồm.

Lưu Ny Dung quay đầu nhìn vị nữ tử đang không quên dùng mị nhãn lan tràn nhìn về Từ Phượng Niên kia, lại nhìn họ Từ mắt nhìn mũi mũi nhìn thẳng về phía trước, tựa hồ nhận thấy được sự phãn uất của Lưu Ny Dung, Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Sao, còn muốn ta hô lên là phi lễ hay sao? Đến lúc đó cả con phố sẽ có một vị nữ hiệp phải xuất mã tương trợ, chính là ngươi, rất thú vị nha."

Lưu Ny Dung quay đầu, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
Bình Luận (0)
Comment