Chương 48: Bữa ăn thoải mái
Chương 48: Bữa ăn thoải máiChương 48: Bữa ăn thoải mái
Ba vị anh em Ngư Long Bang kia cũng không rõ, sao chuyện tốt lại cho họ Từ ôm đồm hết vậy, lúc ở Đảo Mã Quan mỹ nữ chồn che trán đẫy đà kia thiếu chút nữa muốn cưỡng đoạt tên mặt trắng này, lúc vào thành vô duyên vô cớ được một khối xà du bích, lúc này mới vào thành được bao lâu đâu, thế mà còn được một nương môn có ngọn núi có thế đè chết hán tử đùa giỡn, người so với người liền giận điên người, ba người trợn trắng mắt, ánh mắt như dao ném về phía họ Từ, một đến hai đi, nên không còn bị tai tiếng của Nhạn Hồi Quan dọa sợ nữa, làm cho Lưu Ny Dung sợ ba người lộ tẩy như trút được gánh nặng. Dựa theo lời Công Tôn Dương nói đi chọn mấy cửa hàng làm ăn thịnh vượng, bổ sung lương khô và nước uống, nước uống đắt như dầu cũng không đủ để hình dung giá nước nơi này, quả thực là một lượng nước một lượng bạc, nếu không phải Công Tôn Dương nhắc nhở trước, khi đối mặt với thương gia cầm muỗng ngồi xổm bên cạnh giếng với tư thế có muốn mua hay không, quả thật Lưu Ny Dung muốn xoay người rời đi, nghe thấy người nọ miệng đầy lời hạ lưu mà nói cho sờ một chút liền đưa một muỗng nước, nàng thiếu chút nữa rút kiếm đâm tới, thế nên đành phải lùi xa vài bước, dứt khoát để họ Từ tiếp xúc với đám lưu manh này.
Lưu Ny Dung vuốt ve bộ ngực phập phồng kịch liệt, theo bản năng nhìn xuống, trước kia không cảm thấy, nhưng so với nữ tử không xấu hổ vừa rồi kia, nơi này của mình tựa hồ thật sự không lớn nha.
Đang hoảng hốt thì bả vai bị người vỗ một cái, giống như đã phá vỡ chuyện xấu hổ trong lòng, hai má Lưu Ny Dung ửng đỏ, sắc mặt lại ra vẻ dữ tợn, có vẻ thập phần khó chịu, nàng nhìn thấy họ Từ mang theo một muôi hồ lô chứa nước giếng sóng sánh đứng ở trước mắt, Lưu Ny Dung nhíu nhíu mày, họ Từ cười nói: "Yên tâm, đây là ta mời ngươi uống, lừa gạt người bán nước giếng kia ngươi là muội muội của ta, sau đó là đồng ý giới thiệu cho hắn, một muỗng lớn nước này vốn bán cho người lạ ba lạng bạc, hiện tại chỉ cần nửa xâu tiền, dù sao cũng là mượn nhân tình của cô, uống vào cũng không cần mang gánh nặng gì chứ?”
Lưu Ny Dung do dự một chút, nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói: "Quên đi, vẫn là đổ vào túi nước đi."
Từ Phượng Niên nhìn cô gái trẻ môi đã khô khốc đến thấm máu này, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Nói rồi là đưa ngươi uống, ta lấy nhân tình của cô chiếm tiện nghi, đó là bởi vì ta vô lại, sao cô cũng học ta vậu? Cô có uống không? Không uống ta tự uống!"
Lưu Ny Dung nhận lấy muôi hồ lô, nâng lên không trung, uống mà không dính môi, một luồng nước giếng mát lạnh chậm rãi thấm vào trong miệng, một luông cảm giác mát mẻ từ đầu đến chân nổi lên, chậm rãi uống thêm vài lần, còn lại một nửa, họ Từ thấy nàng khó xử, liền không nói hai lời ngửa đầu đổ vào trong bụng rồi võ bụng một cái, cảm thấy mỹ mãn rồi thì xoay người trả hồ lô, còn không quên trộm xì xào bàn tán vài câu với gác giếng bán nước mặt chuột, Lưu Ny Dung biết rõ hai người nhất định không nói thâm cái gì hay, đúng là tức giận không nổi, âm thâm mắng mình rằng "Lưu Ny Dung, cốt khí của ngươi đây sao, có đáng giá một nửa muôi nước không?!
Ba gã ngư long bang thanh tráng khiêng hơn hai mươi túi nước, còn có một túi lớn lương khô cùng với thịt bò tương cùng các loại thức ăn nấu chín, Từ Phượng Niên ngoại trừ bên hông treo Xuân Lôi thì hai tay trống rỗng, khó tránh khỏi lại bị người ta trợn mắt phẫn hận, hắn đi ở bên cạnh Lưu Ny Dung, cười nói: "Không quản việc nhà không biết dầu muối đắt, chỉ mua nước thôi đã tốn hơn tám mươi lượng bạc, có cảm giác gì không?"
Lưu Ny Dung lấy ngón tay thấm nước cho khóe môi khô rách, im lặng không lên tiếng.
Khi đến gần cửa thành, còn một chút thời gian nữa mới đến một canh giờ đã ước định với Công Tôn Dương, Từ Phượng Niên đột nhiên dừng bước nói: "Có thể ta phải ở lại Nhạn Hồi Quan một hai ngày, nhưng ở lại thành khẳng định sẽ không chậm trễ trong việc làm ăn, sẽ không đưa Lưu tiểu thư ra khỏi thành."
Lưu Ny Dung nghiêng người nhìn Từ Phượng Niên, bình tĩnh hỏi: "Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta đi tìm ai giải thích lý lẽ đây? Sao ta tôi trở lại gặp gia gia được? Còn có bốn cái quan tài lúc này còn đang trên đường vận chuyển đến Lăng Châu thì sao? Đến lúc đó ta có tư cách đến linh đường dâng hương sao?"
Từ Phượng Niên khẽ nhíu mày, đang chọn lọc từ ngữ thì Lưu Ny Dung thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Ta trút giận xong rồi, Từ công tử đại nhân đại lượng, chớ chấp nhặt với tiểu nữ. Tự bảo trọng là được."
Từ Phượng Niên muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ phất phất tay, xoay người trở về trong thành. Đi tới một quầy trà bên ngoài thành Ủng thành rồi ngồi xuống, nước là nước giếng đơn giản, lá trà cũng là bã trà rẻ tiền, gương mặt đã quen thuộc trong Nhạn Hồi Quan, bỏ tiền túi mua nước cũng không khoa trương, nhất là cư dân cắm rễ, uống nước giếng tự nhiên không cần tiền gì, nhưng mà một chén trà cũng phải bán nửa văn tiền. Suy cho cùng, mặc kệ trà tốt hay trà xấu, có thể từ Giang Nam hoặc Tây Thục đi Trà Mã Cổ Đạo ngàn dặm xa xôi đến bán ở Nhạn Hồi Quan, cho dù là bã trà đặt ở phía nam vương triều Ly Dương không vào được, cũng không tính là tiện nghi. Trên người Từ Phượng Niên vốn có ba trăm lượng bạc, sau đó thừa dịp hỏa hoạn cướp đoạt được hơn hai trăm lượng ngân phiếu, mấy chén trà vẫn có thể uống được, chờ nước trà nóng hổi biến thành ấm áp, uống một ngụm, nhìn về phía Ủng Thành không hợp quân chế hai triều, giữa đôi lông mày Từ Phượng Niên âm trầm, đi thẳng tới, trong lúc đó còn ngồi xổm ở góc tường nửa ngày, phát hiện bồn rửa chén gạch bên trong đều lộ ra sự nghiêm cẩn tỉ mỉ tỉ mỉ, lúc trước kiến tạo như thế, hiện giờ bảo dưỡng cũng là như vậy.
Chậm rãi thu hồi tâm mắt, Từ Phượng Niên chuẩn bị sau đó lại lượn quanh thành hai vòng, hơn nữa, đến vị Nhạn Hồi Quan sương trọng trống trâm thanh không dậy nổi này, lại đi về phía bắc, chính là chân chính đến Bắc Mãng. Ông chủ quán rượu là một hán tử trung niên, nhìn bộ dáng Của Từ Phượng Niên không giống thiếu tiền, liên mặt dày nói thịt bò kho tàu nhà mình là ngon như thế nào, Từ Phượng Niên cười cười đồng ý.
Hoàng hôn buông xuống, trên đỉnh đầu có nhạn nam bay về bắc, một đĩa thịt nướng nóng hổi bưng lên bàn, Từ Phượng Niên gắp một đũa, không có gì bất ngờ, là thịt bò hoang dã lấy nguyên liệu tại chỗ, đương nhiên không thể so sánh với thịt bò vàng tươi ngon, nhưng mà ông chủ vừa bán trà vừa cầm thìa cũng có chút cơ trí, lấy một loại dưa cải có biệt danh đông tuyết lại tươi tốt để ướp thịt bò, thích hợp hơn so với bất kỳ loại gia vị nào, một đĩa thịt bò này bán không tâm thường, tư vị cũng làm cho người ta lưỡi lưỡi sinh tân, Từ Phượng Niên dứt khoát bảo ông chủ đổi trà thành rượu, lại bảo ông đến quầy bánh bên cạnh mua hai miếng bánh lớn. Bữa ăn này rất thoải mái.