Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 413 - Chương 52: Ma Đầu (2)

Chương 52: Ma đầu (2) Chương 52: Ma đầu (2)Chương 52: Ma đầu (2)

Nàng nghiền ngẫm nói: "Đáp ứng không giết, không có nghĩa là có thể sống thống khoái, nhưng mà ngươi cũng có chút bản lĩnh nhỏ, chịu được một chỉ. Kỳ thật hẳn là ngay từ đầu ngươi rút đao giết người thì cũng sẽ không chật vật như thế, vì sao do dự vậy? Thương hương tiếc ngọc sao, thật ngu xuẩn. Ngươi luyện đao, đã đến tình trạng có ý, cái này là cùng là một con đường với Lý Thuần Khương sau khi lão đến Chỉ Huyền Cảnh bế vỏ phong kiếm, đúng vậy, kiếm khí cuồn cuộn long bích mới vừa rồi của ngươi chính là nguyên mẫu của Lý Thuần Khương ở hoàng cung Tây Thục, ngươi cùng lão già này có quan hệ gì? Nói ta nghe một chút, nếu như ta vui vẻ, sẽ dạy ngươi mấy tay tốt không thua gì hai tay thanh xà."

Từ Phượng Niên lại câm Xuân Lôi.

Nữ tử chắp tay đứng ở đầu thành, mắt đỏ mắt tím rất là dọa người, từ trên cao nhìn xuống mỉm cười nói: "Ồ, xem ra lão gia hỏa này thật đúng là có địa vị ở trong lòng ngươi, cam lòng liều mạng bảo vệ sao? Lão có cái gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là mười sáu tuổi nhập kim cương mười chín tuổi nhập chỉ huyền, cái này cũng không hơn gì ta, huống hồ hắn hai mươi bốn tuổi mới đạt tới thiên tượng, lại nói tiếp so với ta còn muộn hơn, cái gì mà trời không sinh Lý Thuần Cương ta kiếm đạo như đêm trường vạn cổ chứ, buồn cười. Ta thấy chẳng qua là vương triều Ly Dương các ngươi không có cao thủ chân chính thôi, à, Vương Tiên Chi cũng tính là một."

Từ Phượng Niên vẫn luôn không nói gì rốt cục cũng há miệng, máu tươi sớm đã chảy đến yết hầu phun ra, không phải là hắn muốn làm kẻ câm mà thật sự là đã nói không nên lời, đành phải làm mấy chữ kiểu khẩu hình về hướng nàng.

Nàng vươn một ngón tay, liêu châu vòng quanh ngón tay, cười tửm tỉm nói: "ồ, ngươi nói là đệt con mẹ mày sao."

Sau khi nàng nói xong, hai tay áo Từ Phượng Niên lập tức bay phấp phới, sau khi một lần nữa ngậm miệng, máu tươi tràn ra từ khóe môi lại càng đậm.

Nàng bĩu môi, cười lạnh nói: "Cũng vì ngươi không biết ta là ai, nếu không thì lấy đâu ra nhiều cốt khí chó má như vậy."

Nàng nhảy xuống đầu thành, duõi thắt lưng, cầm liêu châu, nhẹ nhàng chà chà vào hai má, lưu luyến thở dài nói: "Trở về."

Liêu Châu bay vào miệng một lần nữa, ánh mắt nàng dần dần phai nhạt, quay về vẻ ảm đạm. Nữ tử thắt lưng treo lục kiếm vẻ mặt mờ mịt đứng ở nơi đó, thật vất vả mới nhìn thấy Từ Phượng Niên đã đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, nàng hốc mắt ướt át chạy đến trước người Thế tử điện hạ, mím chặt môi, lấy ngón tay khoa tay múa chân trên không trung, vẫn là Từ Phượng Niên không dám có chút lười biếng nào nhìn hiểu rằng nàng đang nói: "Đừng giết ta. Xin lỗi, nếu ta mở miệng hoặc chết, nàng sẽ thoát ra ngoài và giết rất nhiều người."

Từ Phượng Niên âm thầm cảm thấy may mắn khi không hạ sát thủ vào lúc nàng đang hồi hồn, một hồi cố ý chọc giận bằng lời nói kia của nàng quả nhiên là dự mưu, chỉ sợ là đang cố ý chủ động cho mình cơ hội giết chết nàng kia, thủ đoạn này của nữ ma đầu cho thấy tâm cơ của nàng cũng không cạn ha. Trước mắt này tương đối mà nói, nữ kiếm sĩ kỳ kiếm Nhạc phủ bình thường này, đơn giản là tiếp cận Kim Cương cảnh giống mình, luận việc cận thân đánh giết, Từ Phượng Niên có chín phần nắm chắc có thể chém giết nàng, bằng không khi đó cũng không có khả năng chế trụ miệng nàng trong nháy mắt, rõ ràng là một con chim non không có kinh nghiệm giang hồ cùng kinh nghiệm chém giết, lại một bước nhảy vọt lên mức võ đạo đỉnh cấp, nhìn như là nhất ky tuyệt trần, một khi gặp phải võ phu đồng cảnh lăn lộn ở giang hồ lăn lộn tới đây, chỉ có một chữ chết: Hơn nữa lấy tình huống trăm năm khó gặp như nàng, Kỳ Kiếm Nhạc phủ không có lấy xích sắt xích nàng lại như xích hung thú đã đủ rộng lượng rồi.

Từ Phượng Niên vừa hộc máu vừa cười khổ, nếu có bao nhiêu bi thương thì có bao nhiêu bi thương, làm cho Hoàng Bảo Trang từ nhỏ đã lớn lên ở Kỳ Kiếm Nhạc phủ vô cùng áy náy, thế cho nên đã hoàn toàn quên mất tai họa lần này là do nam tử bội đao này tự chịu khổ, hai thái cực rõ ràng, một nàng, lần trước hiện thế đã tạo ra đại họa nghe thấy mà rợn người, một nàng, chỉ biết vùi đầu luyện kiếm, chỉ biết dùng biện pháp ngu ngốc nhất là lạnh mặt ở kỳ kiếm nhạc phủ như, nếu mà để đối phó với mọi người, sư phụ nói cái gì thì sẽ là cái đó, sau khi sư phụ qua đời, nàng chính là người mù lòa mờ mịt thất thố, chỉ dám trốn đi vụng trộm khóc.

Nàng này, giờ này khắc này đã quên rụt rè cùng ngượng ngùng, run rẩy đưa tay lau đi máu tươi giúp nam tử xa lạ kia, nhưng lau như thế nào cũng lau không sạch, Từ Phượng Niên nhẹ nhàng nâng tay đỡ nàng phải giúp đỡ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Không sao, phun máu nhiều cũng quen rồi, cũng không chết được."

Từ Phượng Niên tò mò nói: "Nàng kia là ai?"

Hoàng Bảo Trang nức nở trầm mặc.

Từ Phượng Niên cũng không truy vấn, ma đạo ở vương triều Ly Dương cũng không lợi hại lắm, nhất là sau khi sáu đại ma đầu trên kim đỉnh năm đó bị Tê Huyền Khung một mình giết sạch kia, sau khi Từ Kiêu mã đạp giang hồ, một vài bang phái có chút hiềm nghỉ cấu kết với ma giáo đều vội vàng đổi tên, kẹp đuôi làm người. Nhưng hoàng triều ở Bắc Mãng lại rất khác, Vương Đình Bắc Mãng ngoại trừ nâng đỡ mấy đại tông môn đi độc quyền giang hồ, thì cũng không để ý tới đối với cái gọi là ma đạo ma phái, thế cho nên những đại tà phái công khai ăn thịt nuốt gan người, Thái Âm Bổ Dương, cũng có thể phong sinh thủy khởi. Vương Đình Bắc Mãng vẫn tuân theo quy tắc người giang hồ tự mình giải quyết vấn đề giang hồ, lân này Bắc Mãng bình võ bảng, ngoại trừ mười người trong thiên hạ, còn liệt kê mười vị ma đạo cự phách, tùy tiện xách một người trong đó ra thì bị giang hồ truyền đầu ở vương triều Ly Dương đến mười lần cũng không đủ, trong đó Lạc Dương đứng đầu bảng, chỉ bằng hai tay là có thể xoay chuyển tứ đại châu, cuối cùng công khai giết đến tận đế thành, thấy người liền giết, vậy vẫn còn chưa đủ, thẳng đến khi quân thần Thác Bạt Bồ Tát chạy tới cửa hoàng thành tự mình ra tay, mới ngăn cản bước chân của vị ma đầu một thân tử bào này.

Nữ đế Bắc Mãng đang quan chiến ở đầu thành, vẫn nhẫn nại không điều động sáu ngàn cẩm giáp đi bảo vệ hoàng thành, mà chỉ nói một câu: "Dùng sáu ngàn giáp sĩ giết một Lạc Dương, thế thì Quả Nhân ở Bắc Mãng lồng lộng chẳng phải là sẽ mất đi một vạn hai ngàn hảo nhi lang sao?"

Giang hồ như vậy, Bắc Mãng như vậy, hẳn là nên tận mắt nhìn một cái.

"Phượng Niên, ngươi có nghĩ tới việc ba mươi vạn thiết ky của Bắc Lương vẫn lo lắng bị đâm đao sau lưng, rốt cuộc có thể ngăn cản được một hoàng triều của Bắc Mãng chính diện nam hạ hay không?”

Đêm mật đàm suốt đêm đó, đến gần cuối, Từ Kiêu đã hỏi một câu như vậy.

Từ Phượng Niên cựa quậy một chút, dựa vào vách tường, cuối cùng cũng ngăn được đà máu tươi tuôn chảy, nâng tay áo tùy ý lau miệng, cười khổ nói: "Lúc ấy hơi xúc động, có chút bất kính với cô nương, xin thứ lỗi." Hoàng Bảo Trang lắc đầu, chỉ chỉ mặt Từ Phượng Niên, tiếp tục khoa tay múa chân thủ thế: "Mặt nạ của ngươi bị rách."

Lúc trước ngồi xổm ở dưới chân tường Nhạn Hồi Quan hắn đã thay một cái mặt nạ dịch dung được Thư Tu tỉ mỉ chế tạo, sau trận chiến với nàng kia, đã rách nát đến bảy tám phần, Từ Phượng Niên cẩn thận xé từng chút từng chút đi, dưới sự giúp đỡ chỉ trỏ của nàng, dần dần lộ ra khuôn mặt vốn có, có chút tái nhợt.

Từ Phượng Niên vươn một tay ra, nàng cho rằng hắn muốn mình đỡ lên, cũng vươn tay, lập tức bị hắn kéo vào trong ngực.

Thân thể mềm mại của Hoàng Bảo Trang luống cuống tay chân lập tức cứng ngắc.

Từ Phượng Niên cười nói: "Biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi không thích ta. Ta cũng không nói thích ngươi nha, nhưng mà đã nôn ra nhiêu máu như vậy rồi thì tốt xấu gì cũng phải kiếm chút lời, mấy cuộc mua bán lỗ vốn, ta không làm."

Thế tử điện hạ kiệt sức nhắm mắt lại.

Hắn nhờ Từ Kiêu từng kể rằng, lúc còn trẻ khi lần đầu tiên gặp được vợ, đã bị đánh cho nửa sống nửa chết.
Bình Luận (0)
Comment