Chương 53: Nhạn nam về bắc
Chương 53: Nhạn nam về bắcChương 53: Nhạn nam về bắc
Khi còn nhỏ Hoàng Bảo Trang đã bị sư phụ mang vào tiên phủ trong lòng Bắc Mãng, bả vai mảnh khảnh sớm đã sớm bị đè nặng quá nhiều, về sau ngoại trừ luyện kiếm đánh cờ thì không còn việc gì để làm, đơn bạc như một tấm bạch tuyên có phẩm chất tốt nhất thế gian, kỳ kiếm nhạc phủ quá coi trọng nàng, không để bất luận kẻ nào tự mình đi viết một xấp trên tờ giấy Tuyên Thành này. Từ khi còn nhỏ bé lớn lên thành thiếu nữ, cơ hồ chỉ tiếp xúc với sư phụ và hai vị phủ chủ, đã vô số lần nàng từng đứng trên đỉnh lầu các cao chót vót khéo léo bằng gót chân, nhìn xuống những tiếng cười nói vui vẻ không liên quan đến nàng với tràn ngập tò mò và ước mơ.
Sau mười tuổi Hoàng Bảo Trang bắt đầu biết một nhân cách khác kia, mười sáu tuổi ngang trời xuất thế ở trong thanh sơn, cái nàng kia cường đại đến mức kỳ kiếm nhạc phủ không thể không để cho một vị đại sư tổ lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng, nàng tựa như chân giẫm lên vỏ dưa hấu có thể trượt bất cứ lúc nào, sau hai mươi tuổi, sư phụ đã không còn sống, ngoại trừ sư tổ Đồng Nhân, cũng chỉ có Hồng sư huynh sẽ thường xuyên tới tìm nàng chơi cờ, hai người đánh cờ dở đến mức phủ chủ kỳ phủ sau khi xem qua ván cờ liền không muốn đứng bên cạnh quan chiến nữa. Hoàng Bảo Trang biết mình ngoại trừ sự tôn tại của nàng kia cùng luyện kiếm thì mình không có chỗ nào tốt, chơi cờ không xong, biết chữ không nhiều lắm, nàng vẫn rất hâm mộ sư huynh sư tỷ trong bụng có thi thư xuất khẩu thành chương trong tông môn, trước khi vào Nhạn Môn quan sư huynh Đông Tiên Ngô Diệu Di liền đánh cuộc với sư huynh Tây Hồ xem ai có thể đọc thuộc "Phật Hựu Ký" không sai một chữ, bởi vậy khi nàng leo lên đầu thành nhìn thấy bóng lưng này, nghe hắn đọc oang oang, liền rất kính nể sự bác học của hắn từ đáy lòng.
Sư phụ, hai vị phủ chủ, sư tổ Đồng Nhân, Hồng sư huynh, cộng thêm nàng tổng cộng sáu người, nhưng mà nếu thế tử điện hạ biết chân tướng chỉ nhiều hơn một tay trong số những người này hơn nữa còn xếp thứ ba của nàng, nhất định sẽ cảm thấy loại bác học này cũng quá không có thành ý.
Từ Phượng Niên thấy bốn phía không có người, lấy từ trong ngực ra một xấp da mặt mỏng manh như cánh dế, thật cẩn thận lột một tấm, dán lên mặt mình, mỗi một chỉ tiết ngũ quan, đều dùng ngón tay chậm rãi vuốt qua một lần, Hoàng Bảo Trang không chút che dấu sự khiếp sợ của nàng, đừng nhìn chỉ là cầm mặt nạ vỗ lên mặt, kỳ thật là không thua công việc thêu hoa tỉ mỉ là bao, tinh khí của Từ Phượng Niên tổn hại nghiêm trọng, sợ lộ ra sơ hở, đang muốn nói với nàng một tiếng nhìn chỗ nào không ổn, nàng đã tâm hữu linh tê vươn ra ngón tay thong thả nhẹ nhàng xóa đi một ít khuyết điểm rất nhỏ hộ hắn.
Tổng cộng có sáu tấm da mặt , Thư Tu phải khêu đèn dạ chiến đến hai tuần mới xong, Thế tử điện hạ cũng không biết tình huống cụ thể, dù sao khoảng thời gian đó Thư đại nương có bộ ngực như măng mọc vừa xuân vừa rảnh rỗi liền đến vuốt ve gương mặt của hắn, mỗi lần sờ một cái chính là mấy nén hương dài đằng đẵng, có trời mới biết trong lòng nàng có còn có ý niệm chấm mút trong đầu hay không, mấy lần phần ngực hoặc cánh tay thế tử điện hạ đều cảm thụ rõ ràng hai hạt anh đào của nàng cũng đã cứng lên, tâm viên ý mã đến rối tinh rối mù, không hổ là nữ tử đã chín mọng, mùa xuân vừa đến liên giống như mèo cái không chịu nổi tịch mịch.
Từ Phượng Niên thừa dịp Hoàng Bảo Trang giúp mình, nhìn thấy hai mắt nàng tràn đầy thú vị cùng ngạc nhiên, liền cười giải thích: "Cái này là một vị cao thủ dịch dung xuất thân từ Vu Môn Nam Cương chế tạo, nàng nói thuật dịch dung này có năm tầng cảnh giới, lạc tử, thông khí, sinh, nhập thần, đầu thai. Lạc Tử là thuật dịch dung thô lỗ nhất, cũng chỉ có thể che mắt người thường, thông khí mới tính là đăng đường nhập thất, nếu có thể sinh căn, sẽ là không dễ nhìn thấu, nếu đến nhập thần, không riêng gì tướng mạo mà ngay cả thần thái của cả người đeo mặt nạ cũng sẽ thay đổi, vê phần đầu thai, nàng cũng bảo chỉ là nghe nói, phải biết rằng có cái thuyết gọi là hữu diện tùy tâm sinh kia, loại dịch dung này, chẳng khác nào sửa lại bố cục xương cốt, có thể ngay cả vận mệnh cũng sẽ phát sinh biến hóa không thể đoán trước. Nàng giúp ta chế tạo sáu tấm, trong đó thông khí cùng nhập thân mỗi thứ một tấm, bốn tấm sinh căn, cái bị hỏng vừa nãy chính là một cái sinh căn. Cách nói này, Kỳ Kiếm Nhạc Phủ các ngươi hẳn là tương đối có thể lý giải thâm ý."
Từ Phượng Niên đứng lên, Hoàng Bảo Trang cũng vội vàng đứng lên, lui về phía sau vài bước. Từ Phượng Niên biết nơi này không nên ở lại lâu, trước khi rời đi nhẹ giọng nói: "Hai người ngươi và ta coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, không nên nói với bất kỳ ai.
Không ngờ Hoàng Bảo Trang lắc đầu, Từ Phượng Niên kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn thành thật bẩm báo cho Kỳ Kiếm Nhạc phủ?" Nàng gật đầu.
Từ Phượng Niên nhíu mày, giao chiến với thiên nhân, nếu nữ tử trước mắt chỉ là đệ tử đích truyền của Kỳ Kiếm Nhạc phủ, trước không nói là lạt thủ tôi hoa chính xác hay không, nhưng đánh chết nàng là cách làm ổn thỏa nhất, không phải phòng chữ Thiên cũng là phòng chữ Địa, nhưng cô nàng thân thể thần bí này lại miệng ngậm Ly Châu, giết nàng chẳng khác nào thả một đại ma đầu không thể địch lại ra, không khác gì tự sát. Nhưng bắt cóc nàng, thật sự không phải là một cách làm sáng suốt, nàng nhất định là một quân cờ trọng yếu của Kỳ Kiếm Nhạc Phủ, phân lượng chỉ sợ chỉ dưới Hồng Kính Nham, mang nàng đi chẳng khác nào đâm một đao vào mông Kỳ Kiếm Nhạc phủ rồi còn kêu "đuổi theo ta đi". Kỳ kiếm Nhạc phủ có thực lực hùng hậu, cao cao tại thượng, không đuổi theo ngươi thì đuổi theo ai? Đánh chết cũng không được, bắt cóc bịt miệng cũng không phải, nhưng cứ như vậy thả đi sao?
Từ Phượng Niên xoa trán trầm tư, cô nương này nhìn rất hiền lành, lúc ấy bị hắn áp tay vào ngực muốn áp chế, trước tiên vẫn là để cho mình chạy trối chết, như thế nào kết quả vẫn là một nhân vật chui sừng trâu không đi ra, nửa điểm tròn trịa cũng không hiểu vậy? Từ Phượng Niên nặng nề thở dài một tiếng, được rồi, xem ra là ván đã đóng thuyền muốn lau không khô sạch bờ mông, dù sao lúc ấy vì không gây phiền toái cho Ngư Long bang nên đã họa xà thêm chân mà để bản "Công Dương Truyện" bên cạnh thi thể của lão giả mũi ưng để xóa nghi ngờ của khách giang hồ bên ngoài Kỳ Kiếm Nhạc phủ, đồng thời cũng có nghĩa là chỉ cần Vương Duy Học có tâm tư, chẳng khác nào ôm họa lên người, rận nhiều không sợ cắn, sau khi đến Lưu Thành thì hắn sẽ chia tay với Ngư Long bang, dù sao cũng phải đại náo, kỳ kiếm nhạc phủ các ngươi thích như thế nào thì ta đến như thế, lão tử binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Hoàng Bảo Trang do dự một chút, dùng một ngón tay xanh múa chân nói: "Ta chỉ nói đã gặp qua ngươi, ta bị ép phun Ly châu ra, nhưng không nói tên ngươi, không nói ngươi bội đao, không nói ngươi có mặt nạ.”
Từ Phượng Niên sửng sốt một chút, vẻ mặt hiện lên ý cười xán lạn, tiến lên hai bước, mở hai tay ra tựa hồ muốn có một cái ôm chia tay, Hoàng Bảo Trang đỏ mặt lui về phía sau không nhiều không ít cũng là hai bước, Từ Phượng Niên lớn lên trong đống son phấn sẽ dừng tay như vậy sao? Hắn tiếp tục mặt dày bước về phía trước hai bước, trên mặt còn có thêm một chút đáng thương vô tội nhìn như chân thành phát ra từ tận cùng. Sự ngượng ngùng của vị kỳ kiếm nhạc phủ kia càng lúc càng càng đậm, hai má như hoa đào, lui một bước. Hai bước đến một bước, thế tử điện hạ lão thủ của chúng ta sẽ không biết huyền diệu trong đó sao? Những năm dùng vô số hoàng kim bạc trắng châu báu để giăng lưới kia đều là tặng không hay sao? Ôm lấy cô gái không phải thích mình chỉ là không am hiểu cự tuyệt kia, Từ Phượng Niên dùng sức ngửi ngửi cây trâm tím của nàng, hẹp hòi cười nói: "Sau này ta có cơ hội liền đi Kỳ Kiếm Nhạc phủ tìm ngươi, ngươi phải cảm thấy bị ta ôm rất thiệt thòi, đến lúc đó ôm lại ta một chút."
Rốt cục hắn cũng nỡ buông Hoàng Bảo Trang ra, không biết có phải quan hệ với Ly Châu hay không, hay là long phi tướng trời sinh của nàng mà thân thể nàng mùa hè thấm lạnh như suối, mùa đông ôn như ấm ngọc. Từ Phượng Niên bước ra xa nàng, cố ý không nhìn biểu tình ủy khuất của nàng, một tay chống lên tường thành rồi nhảy xuống đầu thành, rời khỏi Nhạn Hồi Quan đi nhanh về hướng sa mạc.
Hoàng Bảo Trang ngơ ngác đứng ở đầu thành, kinh ngạc xuất thần. Hoàng hôn dần dần buông xuống, nàng từng nghe sư phụ du ngoạn khắp thiên hạ nói qua, Nhạn Hồi Quan có nhạn nam bay về bắc miệng hàm lô diệp mà qua. Nếu vận khí tốt, còn có thể nhìn thấy kỳ cảnh này, thế nên lần này nàng vất vả lắm mới lấy hết dũng khí cầu phủ chủ để được xuất hành .
Qua hồi lâu, thân thể Hoàng Bảo Trang đột nhiên cứng ngắc, chậm rãi xoay người, khi nhìn thấy hai người đứng ở cuối hành lang gạch xanh thì lập tức thả lỏng, lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Trong tâm nhìn của Hoàng Bảo Trang, hai nam tử sóng vai mà đứng, một vị dáng người khôi ngô đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ phải cao gấp đôi Hoàng Bảo Trang, da thịt khổng lồ kia hiện ra màu vàng đồng hiếm thấy.
Cự hán như tiên nhân Thiên Đình có vẻ mặt đờ độc, bên cạnh có một vị nam tử sắc bén hơn một bậc, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, trong tay cầm một chuỗi đầu lâu tựa như kẹo hồ lô, có mấy cái đầu máu đã khô, bề ngoài có vẻ khô khốc, có mấy cái đầu máu vẫn nhỏ xuống, trong vẫn sống động như thật. Đầu Tống lão cổ ở trong đó, trước khi lâm chung nhất định là sợ hãi đến cực điểm nên ngũ quan của đầu trông rất vặn vẹo. Nếu Thế tử điện hạ còn ở đầu thành, nhất định sẽ lầm tưởng đây là Vũ Đế thành Vương Tiên Chỉ thời trẻ, cũng không phải hình dạng, mà là quá mức thần thánh.
Mà sau khi nam tử sắc bán kia đưa một chuỗi hồ lô lớn cho Đồng Nhân bên cạnh kia thì liền đi về phía Hoàng Bảo Trang, cười cười, cũng chỉ có Hoàng Bảo Trang sẽ cảm thấy hắn đang cười, bất kỳ một người có chút nhân tình thế cố nào, khi nhìn thấy nụ cười của nam nhân này, đều chỉ cảm thấy toàn thân sinh hàn khó chịu, nguyên nhân là do hai tròng mắt của hắn căn bản là không có đồng tử, chỉ còn lại có lòng trắng quỷ dị, hắn lấy ra quyển "Thanh Mão kiếm điển" rồi "nhìn chằm chằm" vào Hoàng Bảo Trang đánh giá một lát, chậm rãi nói: "Ta cùng sư tổ Đồng Nhân đến Bắc Lương Biên Thành một chuyến, trả lại một phần lễ vật cho Trần Chi Báo khi hắn giết hoàng thất Bắc Mãng ta. Trên đường trở về thuận tay lấy được mấy quyển bí kíp, quyển thanh phù này vốn nên đưa ngươi, ta sẽ không giao cho phủ chủ."
Nam tử này sau khi giao Thanh Mão kiếm điển ra thì không nói gì nữa mà phá đất bay vút lên, như một mũi tên đâm vào bầu trời, cả tòa thành đều chấn động lay động dưới một bước đạp này, Hoàng Bảo Trang nhìn thấy vị sư huynh này giãm lên lưng một con nhạn xếp hàng trước hình chữ nhân, hướng về phía bắc. Nàng cầm thanh phù, trong mắt hiện lên vẻ sùng kính đơn thuần.
Vị sư huynh Hồng Kính Nham này, khi hắn từng chơi cờ đã chỉ vào hai mắt mình, nói rằng cả thiên hạ, chỉ nhìn thấy hai người, một người là Vương Tiên Chi, một người là Thác Bạt Bồ Tát.
Vai trái của sư tổ Đồng Nhân hơi nghiêng xuống về phía Hoàng Bảo Trang, nàng cười cười nhảy lên, đứng trên vai ông.
Trong đại mạc được ánh trăng bao phủ, người khổng lồ bằng đồng tay xách sáu bảy cái đầu, mang theo nữ tử chạy như điên về phía bắc.
Ở Bắc Mãng chỉ có một số ít thần tiên phủ đệ của kỳ kiếm nhạc phủ mới có thể xuất hiện cảnh tượng này, đối với cái nhà không có người nhà này, Hoàng Bảo Trang không muốn nói dối, vụng trộm giấu diếm cái gì, đã là cực hạn của nàng.
Đêm khuya yên tĩnh, lão nho sinh cõng rương sách bằng tre nặng nề đi tới đầu thành, nhìn tấm bia đá vỡ vụn đến mức không chịu nổi kia, lắc đầu tiếc hận, nỉ non rằng "các hậu sinh hiện tại ha". Lão nhân cô độc đứng dưới đài điểm với vẻ mặt phong sương này đã rời quê hương hơn hai mươi năm, bất kể là gân hương tình e sợ hay là ý niệm gì đó quấy rây, thì cũng nên về nhà thôi.