Chương 54: Nhân tình thế sự đặt lên cân
Chương 54: Nhân tình thế sự đặt lên cânChương 54: Nhân tình thế sự đặt lên cân
Cuối cùng Từ Phượng Niên vẫn đuổi kịp Ngư Long Bang trước khi vào Lưu Hạ Thành, hắn chạy hai ngày một đêm này cũng không dễ chịu. Sau khi hắn bị nữ tử kia đánh trọng thương khí hải, hơn ba trăm khiếu huyệt dời sông lấp biển không nói, sau đó hắn còn phát hiện mình bị cô ta cấy ghép rất nhiều khí cơ ngoại lai sắc bén như kiếm khí, khiến hắn kéo tơ bóc kén rất vất vả, khốn khổ. Vì không để chậm trễ dưỡng kiếm, loại bỏ những khí cơ hỗn tạp khiến người buồn nôn kia mà Từ Phượng Niên đã xem chút điên mất, chuyện này giống như tìm kiếm mấy con kiến cánh trong Nhạn Hồi Quan to lớn, rất khó.
Nhưng hắn vẫn để lỡ một ngày dưỡng kiếm, khiến Từ Phượng Niên mắng suốt dọc đường, nhưng vạn hạnh trong bất hạnh chính là loại chuyện tinh tế tỉ mỉ rất phí sức này lại có dị khúc đồng công với lúc hắn ở trên núi Võ Đang dùng thủ pháp Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục để điêu khắc quân cờ, có loại lợi ích không thể nói bằng lời với chuyện hắn xâm nhập đào móc ảo diệu của Đại Hoàng Đình, Đại Hoàng Đình tựa như một thanh kiếm phôi, Hai Tay Áo Thanh Xà của Lý lão đầu áo da cừu là dùng trọng lực vạn quân rèn luyện, cái sau thì là dùng nước tôi lúc danh kiếm thu quan, cả hai thứ này thiếu một thứ cũng không được.
Sau khi Từ Phượng Niên gặp lại Ngư Long Bang, hắn dừng bí thuật cơ sở Đại Hoàng Đình hàm răng trên dưới gõ nhẹ và hai lỗ tai vang tiếng thiên cổ lại, thiếu niên Vương Đại Thạch vô cùng mừng rỡ, Lưu Ny Dung và Công Tôn Dương chắc đã mua được dây cung đều gật nhẹ đầu với Từ Phượng Niên.
Lưu Hạ Thành phồn hoa như gấm, không thua kém đại thành Lăng Châu ở nội địa Bắc Lương chút nào, khiến đám người Ngư Long Bang sau khi rời khỏi Đảo Mã Quan khắp nơi hoang vu rốt cuộc không sinh ra nộ khí địch ý, chỉ cảm thấy cuối cùng đã sống lại.
Trên thân của Từ Phượng Niên có thư giả của giám quân binh khí tiền nhiệm, chữ viết giống như đúc, chỉ thay đổi nội dung. Con dấu càng là hàng thật, thậm chí mực đóng dấu cũng dùng trân phẩm trên thư án của tên Võ tán này, người bình thường không thể nào tưởng tượng được tên tướng quân lỗ mãng kia sẽ chung tình với Khôi Hồng Ấn Nê của Bát Bảo Trai, đây cũng chứng minh mật tín "thiên chân vạn xác", dựa theo nội dùng giới thiệu trong thư, Từ Phượng Niên lắc mình biến hoá thành vãn bối của một môn khách tôn quý ở phủ tướng quân trong thành, còn là họ Từ.
Đương nhiên Từ Phượng Niên biết địa chỉ nhận, sau khi hắn vào thành đã tìm người hỏi đường, Từ Phượng Niên dẫn Ngư Long Bang theo đi đến một phủ đệ quan thương Giang Nam tố phái, sau khi người gác cổng mang mật tín đi bẩm báo thì có một lão giả gầy gò mặc trù y phú quý, bước chân của lão gấp rút, sau khi lão nhìn thấy Từ Phượng Niên thì đầu tiên là chắp tay rồi lão nhân sai người gác cổng dàng xếp một đoàn nhân mã của Ngư Long Bang, sau đó lão thân thiện kéo cánh tay của Từ Phượng Niên, cùng bước qua cánh cửa, lão cười to nói: "Lão đầu và Tề lão huynh đệ cũng có giao tình nhiều năm, cà tím giáng sương của tẩu tử nướng là ngon nhất, bây giờ nhớ lại cũng phải chảy nước miếng, Lưu Hạ Thành cũng không có mĩ vị bực này.
Vẻ mặt Từ Phượng Niên lúng túng nói: "Cà tím của thẩm tử, thật sự quá cay mặn, may mà Ngụy bá bá ăn được quen."
Lão nhân gầy gò cười híp mắt, gật nhẹ đầu, lão tăng sức nắm chặt cánh tay của Từ Phượng Niên, cười ha ha nói: Cay mặn mới có thể ăn với cơm. Thân thể của Tề lão huynh và lão tẩu tử có tốt không?"
Vẻ mặt Từ Phượng Niên lo lắng, thở dài nói: "Thân thể của thẩm thẩm vẫn tốt, chỉ là bệnh phổi của thúc thúc mắc khi còn trẻ vẫn không trừ được bệnh căn, vừa đến ngày mưa dầm thì ho không ngừng, nghe cũng khiến người phải lo lắng."
Lão nhân trầm mặc một chút, giọng trầm thấp nói: "Chỗ lão đầu có vài cây Tuyết Liên, lát nữa ngươi tiện thể mang về cho Tề lão ca, hầm với đường phèn uống, có thể dưỡng phổi."
Từ Phượng Niên làm bộ cảm kích muốn chắp tay, lão đầu vội vàng đỡ, giả vờ cả giận nói: "Ngươi đứa nhỏ này, đều là người trong nhà, sao lại khách khí như vậy!"
Mặc dù Lưu Hạ Thành không phải tấc đất tấc vàng như Đế thành của hai triều nhưng cũng phải sáu bảy vạn lượng bạc trắng mới có thể mua một căn nhà ra dáng, nhà của lão nhân họ Vệ là ngũ tiến đại trạch tam chúc đồng tiến, không có mười lăm vạn lượng thì không thể mua được, nếu là một căn hào trạch như vậy ở Thái An Thành thì có thể khiến rất nhiều đại quan chính tam phẩm làm quan nhiều năm ao ước cũng không được, vòng qua bức tường giả sơn, dọc theo đường thẳng đi vào trong, hai bên có trướng phòng và gia thục, đại sảnh tráng lệ, lại đi tiếp chính là hoa sảnh để yến ẩm nghe hát, chắc chắn sẽ có một hồ nước nhỏ đầy hoa sen, đây có lẽ là điểm giống nhau ở đại trạch của quan thương Giang Nam, đình viện thâm thẩm, thanh nhã u tĩnh. Từ Phượng Niên thấy ghế dựa có tay vịn trong đại sảnh không quá tương xứng với phong tình Giang Nam thì cười nói: "Vệ lão thúc thật sự hoài cổ, nếu không sẽ không dùng những Nam Đường Mỹ Nhân Kháo này.'
Lão nhân nói ngồi ngồi ngồi với ba người Từ Phượng Niên, Lưu Ny Dung và Công Tôn Dương, chờ ba vị khách nhân ngồi xuống lão mới đặt mông lên mỹ nhân kháo, cười thật lòng nói: "Đơi này có lẽ không thể lá rụng về cội, nhưng dù sao cũng phải để cho mình nhớ rõ là người ở đâu phải không?"
Lão giả đại thương nhân có mấy cửa hàng ở Lưu Hạ Thành vừa ngồi xuống, khách sáo hàn huyên với Lưu Ny Dung và Công Tôn Dương, so với Từ Phượng Niên 'con cháu nhà mình, rõ ràng đã lãnh đạm hơn rất nhiều, rất nhanh lão đứng lên nói: "Lão đầu tự đi kiểm kê hàng hóa, cũng nên bán cho giám quân đại nhân một cái giá tốt, nếu không thì không gánh nổi người này. Không cần tiễn, các ngươi cứ xem như ở nhà mình."
Hai nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp ở lại đại sảnh hầu hạ, một cách tự nhiên họ càng thân cận với Từ công tử giống như thân thích của lão gia hơn, nước trà mới nguội đi một hai phần thì đã nũng nịu ân cần hỏi Từ công tử có muốn đổi trà hay không.
Trong trướng phòng, Ngụy lão đầu xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía đại sảnh, dường như đang nhớ lại gì đó, lão quay lưng về phía ba tên quản sự trướng phòng rồi rút phong mật tín từ trong tay áo ra, thấm nước bọt lên móng tay ố vàng của lão, sau đó vẽ một vòng trên con dấu rồi lau nước bọt trên ngón tay. Sau khi lão ngửi thì thở phào nhẹ nhỏm, bỏ mật tín lại trong tay áo, gật đầu lẩm bẩm nói: "Là mùi này, sinh ý lần này không sai."
Ngụy lão đầu có thể đánh xuống một phen cơ nghiệp ở Lưu Hạ Thành nhắm mắt lại, sau đó hiểu ý cười lên: "Nếu thật sự là chất tử bà con xa của Tề lão ca, một đường ngàn dặm này rất vất vả, người làm thúc như ta, có phải là nên đi Kim Phượng Các mời vị đầu bản hồi phủ không? Chỉ là không biết chất tử này có khẩu vị gì, nếu thanh đạm một chút thì cũng đỡ tốn kém và phiền phức, hai nha hoàn Thu Thủy và Xuân Lộng trong đại sảnh đã rất tốt, lão thúc lớn tuổi rồi, đã hữu tâm vô lực ăn không nổi, phù sa không chảy ruộng người ngoài mà." Trước khi vào thành Lưu Ny Dung đã nhắc nhở các bang chúng, ăn nhờ ở đậu thì nhất thiết phải cẩn thận một chút, sau khi ở lại đừng chạm vào cái gì, thật ra đây là do nàng đã nghĩ nhiều, một đường Bắc hành, Ngư Long Bang đã sớm không còn hả lòng hả dạ sơ xuất như ở Lăng Châu, lần này đến Bắc Mãng, được chứng kiến tướng môn tử đệ kiêu căng âm hiểm, cũng tự mình cảm nhận thủ đoạn độc ác của quan binh, cũng được chứng kiến cảnh tượng người giang hồ bay tới bay lui cướp đoạt bí kíp nên đã sớm bị mài không còn chút nóng nảy nào, nhất là ba tên thanh niên trai tráng đã cùng Lưu tiểu thư tiến vào Nhạn Hồi Quan, họ kể lại chuyện nữ tử có cái đùi trắng noãn, hai ngọn núi nặng trĩu kia, làm sao một cước giẫm ra một lỗ thủng lớn trên người tráng hán, kể đến mức nước bọt văng tung tóe, càng khiến các bang chúng của Ngư Long Bang khiếp sợ.
Ngụy lão đầu cả một đời đều đánh bàn tính tâm tư kín đáo, trước hết lão sai quản gia thăm dò ý, sau khi tên chất tử kia và Lưu cô nương Ngư Long Bang ngầm thừa nhận thì sau phần dạ tiệc lão đã sai người lần lượt dẫn thành viên của Ngư Long Bang đến thanh lâu ở Lưu Hạ Thành uống rượu hoa, thanh lâu cũng không phải đẳng cấp cao nhất trong thành, không phải Ngụy lão đầu không xuất nổi bạc mà là lão sợ gây chuyện, thanh lâu vốn là nơi không nói đạo lý nhất, gia sản của lão không ít nhưng ở Bắc Mãng, điều kiện tiên quyết để bạc có thể sai khiến quỷ thân là trước tiên ngươi cân phải để bạc qua ta của con em quyên quý. Làm ăn với bọn này còn tốt nếu ở thanh lâu câu lan tranh giành tình nhân thì chúng trở mặt như không quen biết còn nhanh hơn lật sách, Ngụy lão đầu không muốn vì một cái giao tình với binh khí giám quân phủ mà khiến mình ăn mặn. Dù sao lão cũng buôn bán ở Lưu Hạ Thành chứ không phải Lăng Châu.
Ngụy phủ vô tình hay cố ý an bài Lưu Ny Dung và Từ Phượng Niên một mình ở căn phòng cách vách phía sau hoa sảnh, ngăn cách với những tên Ngư Long Bang kia. Từ Phượng Niên tắm rửa thay quần áo đều do hai nha hoàn thanh tú hầu hạ, Thế tử điện hạ đối với chuyện này không xấu hổ gì cả, nhưng hai nha đầu chưa từng làm chuyện như vậy thì lại rất thẹn. Từ Phượng Niên thay một bộ trang phục sạch sẽ bước ra cửa phòng, sau đó hắn gõ cửa phòng sát vách, Lưu Ny Dung mở cửa, lặng im không nói, nàng ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra hồ nước, gió mát thổi qua mặt, so sánh với lữ hành đại mạc lúc trước thì thật sự như đặt mình vào trong tiên cảnh. Từ Phượng Niên cầm lấy một quả lê đưa lên miệng cắn rồi hỏi: "Vẫn đang vì chuyện Ngư Long Bang đi dạo thanh lâu mà hờn dỗi sao?" Lưu Ny Dung hung hăng trừng mắt liếc tên vương bát đản nói đi dạo thanh lâu cũng bình thường như ăn cơml
Từ Phượng Niên cười nói: "May mà ta không ở trong Ngư Long Bang nếu không thì chẳng phải bị bang chủ tương lai ngươi tươi sống tức chết sao. Vất vả, phập phòng lo sợ lắm mới sống sót đến được Lưu Hạ Thành, đều nín đến hai mắt bốc lửa, Lưu đại tiểu thư của ta ơi, ngươi là đàn bà nên đương nhiên không có suy nghĩ gì nhưng đại lão gia có thể sao?"
Lưu Ny Dung cả giận nói: "Vậy sao ngươi không đi làm chuyện hạ lưu kia đi? !"
Từ Phượng Niên lập tức tuôn ra nỗi buồn, vẻ mặt đầy thê lương. Hắn thấy Lưu Ny Dung không hiểu ra sao, sau khi đối mặt thì nàng như đã phát hiện ra một bí mật long trời lở đất, lân đầu tiên nàng lộ ra ánh mắt đồng tình, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không được sao?"
Từ Phượng Niên cắn trái lê mọng nước, vừa tức mà vừa buồn cười nói: "Ta được hay không liên quan gì đến ngươi."
Sắc mặt Lưu Ny Dung hết sức cổ quái như nàng đã cho rằng đó là sự thật, rất quan tâm nói sang chuyện khác: "Đến Lưu Hạ Thành, chắc là sẽ không xảy ra sự cố gì chứ?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Bình thường thì với năng lực của Ngụy Phong, lần mua bán này xem như thành. Các ngươi về Lăng Châu cũng có thể được lão âm thầm chiếu ứng."
Lưu Ny Dung phẫn uất nói: "Nếu lão đã có bản lĩnh này, sao lại không hỗ trợ sớm một chút?"
Từ Phượng Niên bình tĩnh hỏi ngược lại: "Lão là cha ngươi, còn ngươi là nhi tức phụ của lão sao, dựa vào cái gì phải tốn bạc, tốn ân tình chạy đến hỗ trợ? Chớ nói với ta cuộc làm ăn này có liên quan với Ngụy Phong, đối với loại lão hồ ly không thiếu tiền này thì nếu bản thân Ngư Long Bang không có bản lĩnh đến Lưu Hạ Thành thì sau này khỏi phải nghĩ đến chuyện lôi kéo làm quen với lão, dù sau lão cũng là nhân vật thân hào có mặt mũi ở Lưu Hạ Thành, ngươi thật sự cho rằng một tên binh khí giám quân không tại chức chính là đại nhân vật Thiên Vương lão tử rồi sao, chỉ là ngại mặt mũi mà thôi, làm thành thì tất cả mọi người đều vui vẻ, đều có bạc cầm, không làm được thì chẳng qua Ngụy Phong mất đi một phần tiền hương hỏa có cũng được mà không có cũng không sao. Làm ăn, nói cho cùng trừ hàng hóa ra còn phải mang bản lĩnh của người lên cân để tính toán cân lượng, Ngư Long Bang ngươi muốn trải qua thời gian thoải mái thì cuối cùng bản thân ngươi còn phải hăng hái tranh giành, đại bang phái hàng đầu ở Lăng Châu thì có lẽ Ngụy Phong còn phải nịnh bợ ngược lại cô nãi nãi như ngươi."
Lưu Ny Dung buồn bã.
Nhìn nhau thật lâu không nói gì, nàng từ thần du vạn dặm chợt nhìn theo ánh mắt của gia hỏa này xuống, không phải là hai chân của mình sao? I
Lưu Ny Dung thẹn quá thành giận nói: "Đồ lưu manh, ngươi nhìn đâu đó? !"
Tên kia lại như cây ngay không sợ chết đứng vỗ bàn một cái, dọa nàng giật mình, mặt dày vô sỉ nói: "Phạm pháp sao?"