Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 416 - Chương 55: Trà Cùng Máu

Chương 55: Trà cùng máu Chương 55: Trà cùng máuChương 55: Trà cùng máu

Chờ nha hoàn trong phủ bưng một bình nước trà đến rồi khoan thai rời đi, Công Tôn Dương nhẹ nhàng cài chốt cửa, rót một chén trà, chén sứ trắng, trà xanh nhạt, trong suốt đáng yêu, y nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống.

Y nhịn đau cởi vớ giày trên chân mắc độc thấp ra, y đã qua tuổi bốn mươi lại không có chỗ đứng. Công Tôn Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng, nhịn đau nhói như kim châm mà cởi vớ giày ra rồi rơi vào hồi tưởng.

Thời niên thiếu, những nơi gót sắt của bộ hạ vương kỳ chữ Từ đi qua đều không còn một ngọn cỏ, dùng thế lôi đình bôn tập hoàng thành Tây Thục, tin dữ phụ thân y chiến tử trước trận truyền đến, tổ phụ làm thơ tuyệt mệnh khẳng khái đền nợ nước. Nghe nói vương triều bây giờ làm Trung Thần Truyện, Tây Thục gần với Tây Sở, thơ tuyệt mệnh nhiều, còn thịnh nhất tám nước. Tuy nói cựu đế Tây Thục tài lược bình thường, trị quốc vô năng nhưng chính là một tên hôn quân, một cái tiểu quốc, lúc y thiếu niên được trung bộc dẫn đi, y từng đi qua Thanh Vân Nhai tụ tập quan viên ở kinh thành Tây Thục, đều là sau khi quan viên chết người nhà đau thương gào thét, đa phần người chạy trốn đều là thiếu niên thiếu nữ chưa cập quan như y, rất ít nam tử thanh niên trai tráng cởi quan phục lẫn vào lưu dân, ai có thể tưởng tượng được những nam tử ở trong nhà uống rượu độc, treo cổ tự sát, cổ có vết đao kiếm kia có lẽ một ngày trước họ còn ở trên triều đình mắng to Hoàng đế? Có lẽ một tháng trước họ còn bị đình trượng nhục nhã?

Tây Thục Công Tôn thị, thiện làm liên châu tiễn.

Công Tôn Dương đưa tay vuốt ve Ngưu Giác Cung đã bổ sung dây cung trên bàn, lệ rơi đầy mặt, bờ môi rung rung.

Tiếng đập cửa vang lên, Công Tôn Dương nhanh chóng lau nước mắt, ổn định tâm thân rồi nói chờ một lát, y mang vớ giày vào, nhảy cà nhắc ra mở cửa, y nhìn thấy là Từ công tử, người sau tự giễu: "Bị Lưu tiểu thư cầm kiếm đuổi chém, đành phải chạy đến chỗ Công Tôn tiền bối tránh nạn."

Công Tôn Dương nhẹ giọng cười nói: "Đúng lúc ở đây có bình trà ngon, vui một mình không bằng vui chung."

Từ Phượng Niên khép cửa, sau đó bước đến trước bàn ngồi xuống, hắn không khách khí tự rót cho mình một chén, cũng chính là ngửa đầu một ngụm, Công Tôn Dương dời Ngưu Giác Cung, hai ngón tay cầm chén sứ mỏng, chậm rãi nhấp một hớp nước trà mát lạnh. Lúc Từ Phượng Niên đưa tay châm trà, động tác dừng lại, hỏi: 'Có một chuyện không biết có nên nói hay không?"

Công Tôn Dương bắt đầu lo lắng, sắc mặt như thường nói: "Từ công tử cứ nói đừng ngại."

Từ Phượng Niên rót trà xong, một ngón tay vuốt ve mép chén tỉnh tế, bình thản nói: "Ta từng hỏi thăm bách tính ở Nhạn Hồi Quan, trong thành cũng chỉ có một cửa hàng cung danh tiếng lâu năm, lão đầu họ Trương có tính tình lãnh tích, kéo không nổi cung hai thạch ở cửa thì sẽ không làm sinh ý, giương trường cung, ta thấy tám, chín phần mười là họ giả. Cửa hàng này rất dễ hỏi thăm, với lực tay của Công Tôn tiền bối thì có lẽ sẽ không bị cản ở ngoài cửa. Sau đó trong lúc vô tình, ta từ chỗ Lưu tiểu thư biết được, Công Tôn tiền bối đi qua đủ một canh giờ mới đến cổng thành. Với tình cảm của tiền bối đối với Ngư Long Bang, chắc là sẽ không cố ý bỏ Lưu tiểu thư và ba tên bang chúng Ngư Long Bang ở loại hiểm địa như Nhạn Hồi Quan này, ta đã suy đoán, có phải là trên người của tiền bối không mang bạc nhiều, tốn hơn nửa canh giờ ở đó để cò kè mặc cả không? Nhưng lại suy nghĩ một chút, hình như không có khả năng, với lịch duyệt giang hồ của tiền bối, hơn nữa còn là cao thủ liên châu tiễn, đương nhiên sẽ biết giá thị trường của dây cung. Thế là ta đã tự hỏi, có phải là Công Tôn tiền bối là người quen cũ với Trương lão đầu kia, ôn chuyện nên mới chậm trễ thời gian nhưng ta rất tò mò phải có quan hệ tốt cỡ nào mới phải để cho bang chủ tương lai của Ngư Long Bang chờ ở cổng thành thêm nữa canh giờ chứ? Công Tôn tiền bối, có thể cho biết một chút không?"

Công Tôn Dương do dự một chút, Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Tiền bối không cần vội, cứ từ từ suy nghĩ, ta đến chỉ là uống trà tán dóc nên chờ được."

Công Tôn Dương đặt chén trà xuống, chậm rãi hỏi: "Là binh khí giám quân đại nhân cùng và Từ công tử cùng hạ lồng cho Ngư Long Bang sao?"

Từ Phượng Niên cười lạnh nói: “Công Tôn Dương, ngươi là ngươi, Ngư Long Bang là Ngư Long Bang. Đến lúc này mà ngươi còn nghe nhìn lẫn lộn sao? Nền tảng của Ngư Long Bang rất sạch sẽ, điểm này không hề nghi ngờ, Lưu Ny Dung, thậm chí là Tiêu Thương đều bị ngươi mơ mơ màng màng, lần mua bán này là do một tay ngươi dốc sức thúc đẩy. Bây giờ ta đang nghĩ ngươi đưa tình báo gì cho Trương lão đầu kia, là phòng ngự đồ quân sự của Bắc Lương? Hay là phân bố nhân mạch của Bắc Lương quân? Ta nghĩ là cả hai, mới có thể khiến ngươi nán lại ở cửa hàng cung lâu như vậy. Bắc Mãng vẽ cho ngươi một miếng bánh nướng thế nào? Là sau này khôi phục Tây Thục? Hay là hủy diệt toàn bộ thiết ky của Bắc Lương? Hoặc là chèo chống bối cảnh cho Tây Thục Công Tôn thị ngươi Đông Sơn tái khởi?"

Sắc mặt Công Tôn Dương phức tạp, nói: "Đã nói đến mức này, Từ công tử vẫn dám đơn thân đi gặp, chắc chắn sẽ không kém với suy nghĩ của ta, Từ công tử thâm tàng bất lộ, ít nhất có thực lực Nhị phẩm. Công Tôn Dương chỉ muốn biết cái đầu trên cổ này, cộng với một cửa hàng cung ở Nhạn Hồi Quan có thể giúp công tử kiếm được bao nhiêu hoàng kim, có thể kiếm được mũ quan lớn bao nhiêu?"

Từ Phượng Niên liếc nhìn hai tay của Công Tôn Dương đặt cạnh mép bàn, cười nói: "Ngay cả Tiêu Thương ta cũng giết được, giết một tên Công Tôn Dương đã rớt về Tam phẩm như ngươi cũng không khó. Hơn nữa ngươi và ta cách nhau bao xa? Xem như ngươi nhấc lên Ngưu Giác Cung và túi đựng tên, thành công kéo ra khoảng cách có thể liên châu, nhưng ngươi thật sự cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi Ngụy phủ sao? Ngụy Phong sẽ để cho Bắc Mãng Lưu Hạ Thành biết được có một tướng môn tử đệ Bắc Lương sao? Đến lúc đó không nói ta và Ngụy Phong thế nào, toàn bộ Ngư Long Bang sẽ chết thảm đầu tiên. Ba chữ trung hiếu nghĩa, hiếu không nói, hai chữ trung nghĩa, dường như đối với Công Tôn Dương ngươi, chữ sau có cũng được mà không có cũng không sao."

Công Tôn Dương tính tình ôn hòa nét mặt dữ tợn, mười ngón tay chụp vào mép bàn như lưỡi câu, y run rẩy nhưng vẫn không lên tiếng. Mặt bàn run rẩy, tiện thể khiến hai chén nước trà nổi gợn sóng, hương trà càng xông vào mũi.

Từ Phượng Niên duỗi hai ngón tay ra giữ lại chén trà trắng mỏng long lanh, hắn cúi đầu nhìn mặt trà trong chén, không mang tình cảm nói: "Ngươi có từng nghĩ đến, một tên Công Tôn Dương, hoặc là nói mấy trăm di dân ẩn núp ở Bắc Lương giống như ngươi, không tiếc tính mạng, sống như chó, đúng, các ngươi liên tục không ngừng vắt hết óc để vận chuyển tình báo cho Bắc Mãng, hận không thể ngày đêm đào đứt căn cơ của Bắc Lương. Nhưng nếu thật sự có một ngày, ba mươi vạn thiết ky Bắc Lương dưới thế công dốc hết toàn lực cả nước của Bắc Mãng như thủy triều, toàn bộ chiến tử hủy diệt, toàn bộ Bắc Lương đều bao phủ trong khói lửa, hả lòng hả dạ. Nhưng đến lúc đó cửa Bắc bị mở ra, Tây Thục cũ, Nam Đường cũ, Đông Việt cũ, Tây Sở cũ, lại có bao nhiêu người sẽ chết? Hai mươi năm trước ngươi là một con chó nhà có tang, những năm này làm chó nhà có tang cũng làm đến oai phong lẫm liệt, vì thù nước hận nhà mà không tiếc mắt đi mày lại với mọi rợ Bắc Mãng, nếu như thật sự có ngày thiết ky Bắc Lương bại vong, y quan thiên hạ người Hán đều đổi mãng phục, thật sự là rất thú vị. Công Tôn Dương, đối với đám vong quốc di dân ghi sâu trong lòng đại nghĩa Xuân Thu như các ngươi, tại hại vô cùng bội phục!"

Không chờ Công Tôn Dương phản bác gì đó, Từ Phượng Niên dường như cảm thấy không thú vị, hắn cong ngón tay búng một cái, chén sứ đựng đầy nước trà xoay tít, nước trà không đổ ra chút nào, Từ Phượng Niên nhìn chén trà, tự giễu: "Nói những lời nói suông khoác lác này, rất nhàm chán."

Công Tôn Dương trấn tĩnh nói: "Chỉ cần Từ công tử có thể đảm bảo không kéo Ngư Long Bang vào hố lựa thì Công Tôn Dương nguyện ý bó tay chịu trói."

Từ Phượng Niên nhịn không được cười lên nói: "Ngươi còn muốn nói điều kiện với ta sao? Công Tôn tiền bối ơi Công Tôn tiền bối, ngươi đừng thăm dò ta nữa, nếu ta có ý đồ với Ngư Long Bang thì có một trăm loại biện pháp khiến nó vạn kiếp bất phục, chữ nghĩa mà ngươi ném đi, ta giúp ngươi nhặt lên là được. Chữ trung kia, ta cũng tặng ngươi, thế nào?”

Ánh mắt ban đầu của Công Tôn Dương vốn vẫn đục, dần dần trong sáng, thân thể của y nghiêng về phía sau, nặng nề dựa vào thành ghế, tựa như một lão nông ánh mắt thiển cận, một bộ cõng trọng trách muốn mạng không biết nên đặt ở đâu quá nhiều năm, cuối cùng có thể nghi ngơi một chút. Công Tôn Dương cười nói: "Mới biết được vô thân vô cố, cũng có chỗ tốt. Chỉ là phải xin lỗi Lưu lão bang chủ, Ny Dung là cô nương tốt, hi vọng Từ công tử đối đãi thật tốt, trở về Lăng Châu phải nhờ Từ công tử hao tâm tổn trí. Về phần giải thích với nàng như thế nào, chắc hẳn với tâm trí của Từ công tử sẽ không quá khó."

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không cần ta giải thích gì cả."

Hắn mới nói xong, trời xui đất khiến sao Lưu Ny Dung muốn đến chỗ Công Tôn Dương đàm luận, nàng nghe xong cuộc đối thoại này, cuối cùng kìm nén không được mà chợt đẩy cửa phòng ra, cứng cỏi như nàng cũng nước mắt như mưa, cắn chặt môi, lắc đầu nói: "Công Tôn thúc thúc, không được chết!"

Nàng chán nản mệt mỏi, giọng nghẹn ngào hỏi: "Chúng ta cùng trở vê Lăng Châu có được không?”

Công Tôn Dương dụi dụi con mắt, không nhìn tới Lưu Ny Dung, y nói khẽ: "Đáng tiếc, trong tay không có rượu. Từ công tử, uống chén trà không có gì đáng ngại chứ?"

Tay của y vừa vươn ra rồi dừng lại, y tự nhủ như người sắp chết: "Vẫn là xuống dưới uống thống khoái hơn. Phiền Từ công tử dẫn Lưu Ny Dung ra ngoài."

Từ Phượng Niên ý chí sắt đá lạnh lùng nói: "Công Tôn Dương, ta nhìn ngươi chết."

Lưu Ny Dung tê tâm liệt phế nói: "Họ Từ, ngươi còn là người sao? I"

Công Tôn Dương lại càng bình tĩnh hơn, cười nói: "Cũng tốt, như vậy mới tính là chết đến sạch sẽ. Ny Dung, nói với lão Bang chủ một tiếng, mấy năm nay Công Tôn Dương thẹn với Ngư Long Bang, chết cũng không oan uổng."

Lưu Ny Dung yên tĩnh khác thường, nàng không nhìn đến Công Tôn Dương, hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Từ Phượng Niên gắt gao.

"Thế gian không còn Tây Thục Công Tôn liên châu tiễn rồi."

Công Tôn Dương nhắm mắt lại, ngồi thẳng lên, chỉnh vạt áo ngay ngắn, song quyền đập lên trên huyệt thái dương của mình.

Xụi lơ trên ghế.

Lưu Ny Dung che miệng lại, máu tươi từ giữa ngón tay chảy ra.

Từ Phượng Niên quay đầu nói: "Chớ vội phủi sạch quan hệ với ta, cũng đừng nghĩ đến không cần hàng hóa đã rời khỏi Lưu Hạ Thành, nếu thật sự làm như vậy thì Công Tôn Dương đã chết vô ích. Về phần ngươi hận ta gì đó thì có thể sau khi trở lại Bắc Lương rồi lại mưu tính. Ra khỏi Đảo Mã Quan, ta có thể xử lí Tiêu Thương, ở Lưu Hạ Thành, ta có thể bức tử Công Tôn Dương, Lưu Ny Dung ngươi bây giờ đừng tham dự náo nhiệt."

Lưu Ny Dung buông bàn tay ra, miệng đầy vết máu, lạnh như băng nói: "Nói tên thật của ngươi cho ta biết."

Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút rồi chỉ vào Xuân Lôi Đao nói: "Nếu như ta có thể còn sống mà về Bắc Lương thì ngươi sẽ biết ta là ai." Lưu Ny Dung chém đỉnh chặt sắt nói: "Tiêu Thương căn bản không phản bội Ngư Long Bang, là do ngươi giết!"

Từ Phượng Niên nhìn nàng nửa ngày, không nói gì, nhưng vẫn gật đầu.

"Tốt! Ta đến Lăng Châu sẽ thắp hương kính Phật, cầu Bồ Tát phù hộ ngươi sống sót trở lại Bắc Lương!"

Lưu Ny Dung kiên quyết quay người.

Từ Phượng Niên ngôi trên ghế không chút động lòng, hắn nhìn chằm chằm hai chén trà đây hai người đối ẩm cũng không kịp uống.

Hắn vốn định phối hợp trêu chọc một câu "Một đôi chân đẹp cỡ nào, nói không có thì không cớ”, nhưng hắn thấy nàng nhìn thi thể lão nhân khóe miệng chảy ra tơ máu thì cũng không nói ra miệng, chỉ thò người ra cầm tay áo nhẹ nhàng lau đi giúp nàng.
Bình Luận (0)
Comment