Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 417 - Chương 56: Cháy Ở Trường An

Chương 56: Cháy ở Trường An Chương 56: Cháy ở Trường AnChương 56: Cháy ở Trường An

Xảy ra chuyện lớn như chết người, chủ nhân của tòa nhà là Ngụy Phong vừa nghe thì giận tím mặt, khiến cho nha hoàn Thu Thủy đến báo tin mật sợ tới mức câm như hến. Tuy thế nhiều năm tu dưỡng, Ngụy Phong sớm đã không giống thương nhân bình thường, càng giống như một sĩ tử, trong nháy mắt y áp chế khiếp sợ cùng lửa giận, để cho Thu Thủy dẫn đường, nha hoàn nhị đẳng trong phủ sợ trì hoãn đại sự của lão gia, bước chân dồn dập, ngay từ đầu Ngụy Phong đã không lên tiếng, chạy theo xuyên qua đình viện.

Đi trên hành lang hẹp dài âm u, Ngụy Phong ho khan một tiếng, lúc người tỳ nữ vốn là hoàng hoa khuê nữ trải qua tỉ mỉ dạy dỗ rồi bán vào Ngụy phủ với giá cao vội vàng bước chân chậm lại, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy lão gia có vẻ mặt trầm tư, nàng nhu thuận bước đi chậm rãi đi về phía trước, Ngụy Phong trải qua vô số sóng gió trong thương trường, lợi dụng khoảng thời gian trống này để cân nhắc cẩn thận một phen, căn cứ theo cách nói của Thu Thủy có chút rời rạc, Từ công tử đến phòng của lão nhân mang cung sừng trâu, không bao lâu đã xảy ra án mạng này, dường như còn xảy ra xung đột với cô gái tên Lưu Ny Dung của Ngư Long Bang kia.

Ngụy Phong xoa xoa huyệt thái dương, đã ở gần phòng có thi thể, ý bảo Thu Thủy ở lại hành lang, y mới tăng tốc bước chân, vẻ mặt lo lắng đi vào phòng, trước tiên cũng không lên tiếng răn dạy cháu trai từ xa đến kia, mà trói chặt vào cửa, sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi giết người xong vẫn bình thản như không, đáy lòng đánh giá cao thêm vài phần, kẻ ăn chơi trác táng ở trong viện nhà mình bỗng giết người, loại sự tình vô pháp vô thiên này không thể lên trên mặt bàn, ở trong nhà người khác gây ra tai họa, hoặc là ỷ lại vào thành phủ, hoặc là có chỗ dựa khác, mặc kệ như thế nào, Ngụy Phong đều cảm thấy là chuyện tốt. Nghĩ thâm Tề lão huynh đệ không có con, ngược lại có một đứa cháu trai họ xa đáng để dạy dỗ, khó trách lần làm ăn này lại do một thanh niên trẻ tuổi như vậy dẫn đầu, mối giao dịch trị giá ba vạn lượng, thật sự không nhỏ.

Ngụy Phong nhất thời tĩnh tâm, mang một cái ghế ra ngồi xuống, không toát ra vẻ nôn nóng nào, hỏi: "Cần Ngụy lão thúc làm gì không?"

Từ Phượng Niên vốn đã nghĩ ra những từ ngữ có thể nói, mặc dù không thể gọi là không chút sơ hở, nhưng cũng đủ để tạm thời ứng phó lão hồ ly như Ngụy Phong, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lưu Ny Dung đừng điên cuồng quấy rối lung tung, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới Ngụy Phong cái gì cũng không hỏi, điều này làm cho Từ Phượng Niên không ngờ tới. Sở dĩ dám trước tiên thông báo cho Ngụy Phong, là bởi vì hắn mượn Lăng Châu đưa ra thân phận mẫn cảm, chắc chắn Ngụy Phong không dám đi quan nha hắt nước bẩn lên người mình, chỉ cân Ngụy Phong cho rằng có thể ở lại Ngụy Phủ, vậy thì dễ nói. Nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt của vị cháu trai này, Ngụy Phong đưa tay cầm lấy một cái chén sứ từ giang nam vận chuyển tới, rót một ít trà thảo dược, mỉm cười nói: "Từ chất nhi, nói thật với ngươi, đừng nói là một khách khanh của tiểu bang phái Ngư Long Bang này, dù là cháu gái của bang chủ Lưu Ny Dung, chỉ cần là ở nhà của Ngụy lão thúc, ngươi thích làm như thế nào thì làm như thế, quan phủ Lăng Châu còn dám đến bắt ta giam lại hay sao? Hay là Ngư Long Bang dám đi binh khí phủ tướng quân gây sự sao? Ngụy lão thúc cho Ngư Long Bang mượn gan hùm tim báo, bọn chúng cũng không dám? Từ chất nhi, lão thúc có giao tình sinh tử với Tề lão huynh đệ, cũng không muốn nói lời khách khí. Con điếm vô tình, con hát vô nghĩa, thương nhân vì tiền, sĩ tử muốn danh, người xưa nói không sai, nhưng cũng không nói đám lão thúc buôn bán này hoàn toàn không coi trọng tình cảm."

Thấy cháu trai kia đứng dậy lại muốn tỏ lòng kính trọng, Ngụy Phong trừng mắt một cái, cười mắng: "Chất nhi, tính khí này của ngươi là học được từ sĩ tộc Lăng Châu đi, về sau nếu muốn qua lại giữa Lăng Châu Bắc Mãng, tính thư sinh cổ hủ này không thể giữ, ngươi lại làm thử xem? Xem lão thúc có đuổi tiểu tử ngươi ra khỏi phủ không! Đến Bắc Mãng này, nhập gia tùy tục, ngươi uống chén rượu lớn ăn miếng thịt lớn càng dễ lấy lòng, vốn lão thúc muốn để cho hạ nhân mang ngươi lưu lại trong thành phong hoa tuyết nguyệt một phen, hừ, không nghĩ đến, hai ngày nay lại ở bên cạnh lão thúc, làm thế nào để biết được sinh ý trong thành, phải hảo hảo mài đi các góc cạnh của ngươi. Tề lão huynh đệ là người giang hồ nghĩa khí, Ngụy lão thúc múa đao lộng thương, so với Tề lão ca kém xa, bản lĩnh khác không có, nhưng bản lĩnh hiểu chút nhân tình thế sự là có, nghe ta ắt sẽ kiếm được vàng thật bạc thật."

Từ Phượng Niên nâng chén lên, cười khổ nói: "Ngụy thúc, chất nhi lấy trà thay rượu, kính người một chén?”

Ngụy Phong vui mừng nói: "Thế này còn được."

Uống trà, đứng dậy rót cho Ngụy Phong một chén, sau khi ngồi xuống Từ Phượng Niên chậm rãi nói: "Ngụy thúc, việc hôm nay tiểu chất vẫn phải nói thật với chú, nếu không sẽ không chịu nổi. Đại công tử của Tướng quân vẫn luôn có tâm ngấp nghé với Ngư Long Bang và Lưu Ny Dung, cố ý nạp nàng làm thiếp, vốn trong lần làm ăn này, lấy thực lực Ngư Long Bang ở Lăng Châu không thể đứng đầu, căn bản không tranh được tới tay, Tuy thế đại công tử nếu đã có tư tâm, cũng không thể làm theo lẽ thường. Phó bang chủ Tiếu Mang đi theo Bắc Mãng có một đứa con trai tên là Tiếu Lăng, cùng Lưu Ny Dung là thanh mai trúc mã, có tin tức nói khi Tiếu Tranh trở về Lăng Châu rửa tay trong chậu vàng (về hưu), sẽ thuận thế đề xuất cho Tiếu Lăng đính hôn cùng Lưu Ny Dung, đại công tử há có thể để cho phụ tử Tiếu gia toại nguyện, cho nên sau khi xuất mã, tiểu chất có chút võ nghệ, dựa theo lời dặn dò của đại công tử, may mắn tập kích Tiếu Tranh, sau đó giá họa cho đám mã tặc, không ngờ bị khách khanh Công Tôn Dương nhìn ra dấu vết, tuyên bố muốn nói cho Lưu Ny Dung và Ngư Long Bang biết, lúc này mới bất đắc dĩ xé rách da mặt, thiết lập một cục diện thô ráp: Chỉ nói với Lưu Ny Dung rằng Công Tôn Dương này là di dân từ thời xuân thu, âm thầm cấu kết với Bắc Mãng, cứ như vậy, mới miễn cưỡng trấn trụ Lưu Ny Dung có tâm tính đơn giản, Ngụy thúc thử tính xem trong đó có sơ hở hay không. Nếu như phá hỏng bố cục của đại công tử, chất nhi cho dù mang bạc trở về, về sau cũng không hy vọng xa vời có thể nổi bật ở phủ tướng quân. Nói vậy Ngụy thúc cũng biết, Nhị công tử tuy nói là thứ xuất, nhưng tư duy nhanh nhẹn, ở trong sĩ lâm Lăng Châu đã là thành tích nhỏ, cho nên hai mẹ con mới được sủng ái. Nhị công tử năm lần bảy lượt cố ý mượn sức, đã làm cho đại công tử sinh lòng bất mãn, chuyến đi Bắc Mãng lần này vừa là kỳ ngộ của chất nhi, cũng là nguy cơ. Nếu thành hết thảy dễ nói, không thành chỉ sợ ngay cả chỗ đứng cũng không có."

Trong mắt Ngụy Phong lộ ra vẻ tán thưởng của trưởng bối đối với vãn bối, cười gật đầu, vuốt râu, rõ ràng ngồi bên cạnh người chết, vẫn chậm rãi nói: "Chất nhi ở thể cẩn thận làm từng chuyện nhỏ, tằm mắt cũng không tồi, không sai chất nhi chính là khối tài liệu quý có thể mài ra ngọc."

Từ Phượng Niên hạ thấp thanh âm, nghiêm mặt nói: "Trước khi chất nhi xuất muôn, từng mặt dày muốn đòi gia thúc một phong thư, để giới thiệu vài câu thật tốt về chất nhi cho Ngụy thúc thúc, chẳng qua trên bàn cơm vừa nói ra, đã bị thúc thúc mắng té tát, nói là nam nhi thành gia lập nghiệp, vạn sự phải tự hai tay hai chân của mình, cầu nhân tình bố thí tính là bản lĩnh cái rắm. Cũng may thím của chất nhi vỗ chén chứng tỏ mình là nóc nhà, thúc của con mới không tiếp tục mắng." Ngụy Phong cười ha ha, ngón tay lơ lửng điểm lên trán của Từ Phượng Niên, lão hồ ly lần đầu tiên cười thoải mái thấu triệt như thế, sau đó thổn thức cảm khái nói: "Đích thật là tính tình Tề lão ca và lão thẩm tử rồi, lúc Ngụy lão thúc tuổi trẻ nghèo túng, nhưng lại ăn tham, mỗi bữa ăn đến năm bát cơm, lão tẩu tử tuy rằng thường có oán hận, đó cũng chỉ là giận dỗi, nhưng vẫn luôn hy vọng ta sau này có thể có tiên đồ, không phải là ý đồ xấu, xem thường ta gì cả chỉ là gia cảnh quá nghèo. Ân tình như giọt nước báo đáp như suối nguồn, Ngụy lão thúc không có phần cảnh giới như câu nói này, nhưng ba năm đại ân cứu mạng, Ngụy Phong dù vô tâm vô phế (không tim không phổi - ý trong câu là người suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, ngu đần), cũng không dám quên, mấy năm nay Ngụy lão thúc cũng coi như có một phần gia nghiệp, nhưng Tề lão ca cùng lão thẩm tử một phong thư cũng chưa từng gửi tới, sợ có việc cầu xin sẽ giảm bớt tình cảm năm đó, lão ca và lão tẩu tử có thiện tâm, ta cũng không phải là tâm ngoan. đã đến tuổi gần đất xa trời, không chừng lúc nào đó ngủ một giấc ngàn thu không tỉnh lại, còn để ý những thứ này làm cái gì? Hiện giờ chất nhi đã đến nhà Ngụy thúc, rất tốt! Không có niêm vui nào hơn niềm vui này."

Từ Phượng Niên nói: "Ngụy thúc tìm một khối đất phong thủy, hậu táng tên khách khanh Ngư Long Bang này, có phiên toái không?"

Ngụy Phong vung tay áo lên nói: "Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới." Ngụy thúc mở cửa sổ ra nói to ra lệnh, so với giao tình có cũng như không với binh khí giám quân, càng coi trọng tình cảm với Tề lão ca, cho nên với Lưu Ni Dung bên kia, nhất thời quan hệ cứng ngắc không bền chặt, nhưng không thể lạnh nhạt, vê sau nếu nàng vào phủ tướng quân làm thiếp, được sủng ái, phải biết nữ tử gối đầu thổi âm phong, năng lực ảnh hưởng so với bất kỳ thứ gì cũng lớn hơn, chất nhi ngươi không cẩn thận một chút, sẽ thành vác đá đập chân mình, loại chuyện này vết xe đổ nhiều không kể xiết, không thể không đề phòng. Muốn nghe lời góp ý của Ngụy lão thúc, chất nhi tướng mạo tài trí của ngươi đều là hơn người, dứt khoát một không làm hai đã làm thì không ngừng nghỉ, dùng thêm chút thủ đoạn, thu lại trái tim của Lưu Ni Dung, nếu nàng ở phủ tướng quân như cá gặp nước, ngươi sẽ có thêm một chỗ dựa khác, phú quý cầu trong nguy hiểm, chỉ cần không làm ô uế thân thể của nàng, tin tưởng lấy cách hành xử cẩn thận của chất nhị, lấy hạt dẻ trong lửa không phải là việc khó. Từ xưa đến nay, người thành đại sự, bên người không thể thiếu mấy hồng nhan tri kỷ!" Từ Phượng Niên vẻ mặt kinh ngạc, Ngụy Phong cười tủm tỉm nói: "Nếu như trước khi rời khỏi thành, chất nhi có thể thành công lấy được trái tim của Lưu Ni Dung, Ngụy thúc thúc hứa sẽ cho tiểu tử ngươi tám ngàn lượng bạc, coi như là vốn để ngươi kinh doanh nhân mạnh ở phủ tướng quân."

Từ Phượng Niên mặt dày mặc cả nói: "Ngụy thúc, chất nhi thấy tiền là sáng mắt, bộc lộ ra tính tình vô lại, nếu không thúc làm tròn một vạn lượng được không?"

Ngụy Phong không giận ngược lại, thoải mái cười nói: "Thật là một đòn sư tử ngoạm rất hiểm, Ngụy thúc thích, đáp ứng ngươi được chưal"

Từ Phượng Niên tươi cười sáng lạn, Ngụy Phong đứng dậy tươi cười đùa giỡn: "Trên phủ Thu Thủy làm nha hoàn nhưng rất sạch sẽ, là nữ tử trẻ tuổi từ Giang Nam vương triều Ly Dương tỉ mỉ lựa chọn, dùng trọng kim mua được, sau đó dạy cầm kỳ thư họa thi trà tửu, vài năm sau trong dàn mười mỹ nhân thao luyện ra mới chân chính thành tài, Tỳ nữ này coi như là người nổi bật trong đó, nếu đặt ở ngoài phủ, phải có giá cả thị trường đạt năm mươi kim. Chất nhi thích thì cho ngươi, ở lại Ngụy phủ tác dụng không lớn, ngươi mang về Lăng Châu cũng tốt, cùng những thư sinh sĩ tử phong nhã phụ thuộc lung lạc giao hảo, có những nữ tử linh hoạt này, làm ít công nhiều."

Từ Phượng Niên cảm thấy ngoài ý muốn vội vàng cười nói: 'Cảm ơn Ngụy thúc yêu quý.

Ngụy Phong đi đến cửa phòng, nhẹ giọng nói: "Lão thúc sẽ tìm cơ hội cho nha hoàn Thu Thủy gửi lời đến Lưu Ny Dung, nói Ngụy phủ đã dựa theo ý tứ của chất nhi mà chôn cất tên khách khanh này, do người bên ngoài truyền lời vào tai, so với ngươi tự mình giải thích còn có thành ý hơn, yên tâm, Thu Thủy có một trái tim linh lung, Lưu Ny Dung kia kinh nghiệm nông cạn, nhìn không ra sơ hở."

Từ Phượng Niên tán thưởng nói: "Ngụy thúc đã định kế sách là không kẽ hở, chất nhi kính phục."

"May mà Tề lão ca tính tình ngay thẳng lại có thể có một đứa cháu trai miệng dẻo như kẹo là ngươi, thật vô cùng may mắn."

Ngụy Phong lắc đầu cười nói, dường như nhớ tới cái gì, không chút để ý hỏi: "Chất nhi đối với thi họa hiểu biết nhiều không, chữ viết như thế nào có tốt không, Ngụy thúc mấy năm nay xuôi theo dòng nước tiêu tiền lớn, mua hơn trăm loại thi họa, hơn phân nửa là lưu lạc đến trên tay di dân Xuân Thu trong lãnh thổ Bắc Mãng cướp được có giá rất thấp, ở Ngụy phủ ít có nhân vật học vấn lớn, Ngụy thúc sợ nhắm mắt bị hành gia chê cười, ngượng ngùng ngỏ ý, nếu tiểu tử ngươi hiểu chút môn đạo, hãy giúp cho lão thúc gạt bỏ chướng nhãn, vạn nhất thật sự nhặt được bảo vật, lão thúc tâm tình tốt, không thể thiếu việc tặng ngươi mấy bức thi họa."

Từ Phượng Niên xoa xoa tay, tự tiến cử nói: "Gia thúc đời này chịu thiệt thòi lớn không biết chữ, cho nên quanh năm để cho chất nhi dụng tâm đọc sách giành công danh, chữ viết không kém, còn từng giúp đỡ đại công tử nhiều năm, không tránh khỏi lọt vào mắt, được nhìn thấy một ít thư họa trân quý đích thực, miễn cưỡng có chút nhãn lực, Ngụy thúc không ghét bỏ, cứ để cho chất nhi nhìn qua thử, hì hì, chỉ sợ đến lúc đó Ngụy thúc biết thi họa quý giá muốn tặng lại đau lòng."

Ngụy Phong vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói: "Sớm biết sẽ không nói ra những lời này."

Đưa Ngụy Phong ra khỏi phòng, nhìn thấy nha hoàn Thu Thủy dáng người thướt tha ở cuối hành lang, khóe miệng Từ Phượng Niên nhếch lên, nàng có tâm tư xảo diệu, ước chừng đoán được mình đã là vật trong túi vị công tử này, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên, cùng lão gia rời đi, Yên Nhiên nhìn lại, vòng eo mảnh khảnh biên độ hơi lớn vặn ra phong tình khác.

Từ Phượng Niên trở về phòng ngồi xuống, trên mặt không còn ý cười. Một phen nói chuyện rất vui vẻ, nếu Lưu Ni Dung loại cô nương như vậy ở đây, phỏng chừng sẽ chỉ cảm thấy trưởng bối hiền lành vãn bối nhu thuận, mà trong lúc đó khói thuốc súng tràn ngập lục đục, là vạn lần không phát hiện được. Lúc ấy nói đến gia tín, Từ Phượng Niên nói ra đã biết có sơ hở nhỏ nhưng cũng không tính là sơ hở, bởi vì căn cứ vào tư liệu của phủ tướng quân liên quan đến khanh khách họ Tề cho thấy, người này biết chữ nhưng không nhiều lắm, tuyệt đối không có khả năng viết thư, nhưng Thế tử điện hạ không phải là không có ý niệm thăm dò Ngụy lão hồ ly, nếu chỉ cần nói hai ba câu nhẹ nhàng vạch trần, chứng minh Ngụy Phong đã tin tưởng không thể nghi ngờ thân phận của mình, đã tin tưởng đến mức không phải ra vẻ cầu xin với tiểu tử này, con cháu sai bảo tùy tiện là được, nhưng nếu lão đã không kiêm chế được, có nghĩa là trong lòng lão vẫn còn đang rất nghi ngờ, quả nhiên, Thế tử điện hạ mới hạ nược cờ nhỏ, Lão hồ ly trước khi đi đã lấy ra thi họa chưởng nhãn quay lại không chút biểu cảm hạ xuống một nước cờ khác là một cái bẫy lớn, cũng may Thế tử điện hạ tuyệt đối sẽ không lật thuyền trong mương nhỏ. Hơn nữa nhãn lực Ngụy Phong không kém, nhận chuẩn cháu trai này là thực sự có bản lĩnh có mối quan hệ, mới thoải mái vừa tặng bạc vừa tặng nha hoàn, đơn giản là nghĩ sau này Từ Phượng Niên có thể ở Lăng Châu một bước lên mây, việc làm ăn của hắn tự nhiên sẽ được hồi báo hậu hĩnh. Lão hồ ly nếu chỉ là nhớ nhung tình huynh đệ năm đó, khẳng định không đến mức ra tay hào phóng đến mức này.

Lưu Ny Dung là một nữ tử mới đặt chân giang hồ, làm sao có thể so chiêu với lão hồ ly quen thuộc giang hồ mà không bị chịu thiệt?

Từ Phượng Niên yên lặng chờ tâm phúc của Ngụy Phong đến đưa thi họa, đứng ở cửa sổ, lẩm bẩm: "Giang hồ hiểm ác, người người đều lão luyện hiểu đời. Công Tôn tiền bối, nếu ngươi còn sống, có phải cảm thấy mắt không thấy tim không đau sẽ làm ngơ hay không? Ngươi yên tâm, nếu bản Thế tử còn sống trở lại Bắc Lương, Ngư Long Bang sẽ nhận được một ít ủng hộ âm thầm, nếu như ta chết ở Bắc Mãng, ngươi cùng Lưu cô nương cũng coi như báo được đại cừu. Nếu ta không phải thế tử điện hạ, với tính tình Công tôn tiền bối, có thể có một hồi kết bạn vong niên. Biết tiền bối tuyệt đối sẽ không bán đứng ai, hơn nữa lúc trước một túi rượu kia, ta cũng sẽ không làm ác nhân dùng hình bức cung kia, nhưng nếu nói biết tiền bối cùng Bắc Mãng có quan hệ, còn mở một mắt nhắm một mắt, cũng quá mức làm khó bản thế tử, tin tưởng tiền bối dưới suối vàng có biết, cũng sẽ mắng ít đi vài câu."

Tận mắt nhìn thấy thi thể dần dần lạnh lẽo của hai tên dòng chính Ngụy phủ, Từ Phượng Niên trở vê phòng, nhìn thấy cửa phòng Lưu Ny Dung đóng chặt, nghĩ thầm thật sự là làm khó cô nương ngay thẳng này không liều mạng tại chỗ.

Rất kỳ quái, nàng đích xác là một nữ tử xuất sắc, nhưng trong trí nhớ của Thế tử điện hạ, ấn tượng rõ ràng nhất không phải là một mình giết địch, cũng không phải là dẫn đường trước trong sa mạc, mà là lúc nàng ngồi ở sườn núi vòng quanh đầu gối mà ngẩn người, cùng với đôi môi khô nứt chảy máu trước khi nàng uống nước bên cạnh giếng Nhạn Hồi Quan.

Thanh Minh sắp tới, sao có thể thiếu mưa khiến người chết khát?

Đường lên mộ lầy lội, mới có thể để cho hậu nhân cứ đi thêm một bước, sẽ suy nghĩ thêm một phần về tiên nhân.

Trong màn đêm, ông trời rất không ra sức chỉ rắc nước mưa tí tách, Từ Phượng Niên đẩy cửa sổ ra, lạnh lẽo ập vào, nghe mưa vỗ trên cánh hoa sen, chẳng qua sắc mặt lạnh lùng, không xác định Thế tử điện hạ có nghe ra cảnh thê lương vắng vẻ hay không.

Ở vương phủ Bắc Lương, cứ như có một khôi lỗi dáng người tương tự, dán lên mặt nạ được tỉ mỉ chế tác, thật cẩn thận sắm vai Thế tử điện hạ.

Từ Phượng Niên nằm sấp trên lan can cửa sổ, không có một chút mê mang, ánh mắt dị thường kiên nghị.

Đầu thôn Đảo mã quan, lần đầu tiên muốn rút đao, cuối cùng lại không rút ra nổi. Ở đầu thành Nhạn Hồi Quan, muốn rút xuân lôi ra nhưng cũng không thể rút ra.

Từ Phượng Niên nhìn như đang ngắm cảnh, thật ra đang nhắm mắt lại, hai tay thủ quyết, hết lân này đến lần khác rửa sạch khí cơ trong cơ thể.

Chân dương từ gốc rễ sinh ra, âm phù thượng nguồn Đại hoàng đình. Xuyên lưu không ngừng cố định tinh thần, đây là chân nhân đại luyện hình.

Từ Phượng Niên cứ như vậy đứng vững ước chừng một canh giờ, chậm rãi phun ra một ngụm khí chiếu theo tay vẽ kiếm khí diễn luyện hình thành ra kiếm khí ngưng thật, đột nhiên phát ra, chém nát một đóa hoa sen trong ao nước, trong nháy mắt hóa thành bột mịn.

Chẳng qua trong màn mưa đêm mênh mông, ai sẽ chú ý tới chỉ tiết kinh người này?

Từ Phượng Niên như trút được gánh nặng nói: "Thì ra đây chính là cái gọi là miệng thổ tú càn khôn (ý là miệng nhả ra khí của đất trời) của Đại Hoàng Đình, đốt cháy đến Trường An."
Bình Luận (0)
Comment