Chương 57: Đốt không dễ cháy
Chương 57: Đốt không dễ cháyChương 57: Đốt không dễ cháy
Thế tử điện hạ chỉ còn lại bảy huyệt chưa khai mở, sau khi vất vả rút đi khí cơ thiên tạp bị Hoàng Bảo Trang cấy vào trong cơ thể, mới mở ra huyệt địa thương, phối hợp với kiếm khí cuồn cuộn như rồng trong cơ thể, ngưng thực thành kiếm khí ngoại phóng, hủy đi một đóa hoa sen. Hồ sen hơi cạn, khác với lẽ thường, ban ngày tắm rửa thay quần áo cùng với hai nha hoàn hỏi ra mới biết, mới biết loại hoa sen này là trân phẩm, không chỉ không cách nào sinh trưởng ở trong ao ngập nước, hơn nữa ghét ẩm ướt thích hanh khô, củ sen ngâm nước quá lâu sẽ chết, ao trữ nước phải cực kỳ chú ý, nếu trông đúng cách, nở hoa sen buổi sớm suốt mấy tháng, thời gian hoa tồn tại cũng dài, một gốc hoa sen thôi cũng có giá trị không nhỏ, cho nên có biệt danh là Thập Kim Liên ( Sen mười lượng hoàng kim), cùng với xưng danh hài hòa của Hãn Phụ Liên, bình thường nhà giàu có cũng chỉ có thể trồng một hai gốc coi như không tồi, hàng trăm cây trong ao, Không có vạn kim vạn bạc là không làm ra được, cũng không có tinh lực xử lý chăm sóc được, đủ thấy gia sản Ngụy phủ rất lớn.
Sau khi dùng kiếm khí trảm Thanh Liên, Từ Phượng Niên cảm thấy toàn thân thư thái, khí cơ vận chuyển không còn bị ngưng trệ, Đại Hoàng Đình kỳ diệu vô cùng, rõ ràng nhất chính là thính giác dị thường, Từ Phượng Niên mới vừa rồi nhìn như dựa vào khẩu quyết nhắm mắt ngưng thần, lại đang dụng tâm đi nghe một đóa nụ ngậm cánh. Đợi hoa sen chậm rãi nở rộ, trong quá trình này kiếm khí cuồn cuộn như rồng, dọc theo mạch lạc (đường khí huyết vận chuyển trong cơ thể) chảy xuôi mãnh liệt, hoàn toàn trái ngược với sự ngượng ngùng giãn nở của đóa nụ hoa trong ao, đáng tiếc Thế tử điện hạ mới chống đỡ được một canh giờ, bèn chống đỡ không nổi sự phát triển của khí cơ bàng bạc trong cơ thể. Nói vậy sau khi lục khiếu mở ra, có thể thức cả đêm đợi đến khi một đóa hoa sen hoàn chỉnh nở rộ cũng không thấy mệt, Từ Phượng Niên duỗõi thắt lưng tự giễu nói: "Nam nhi tốt nên thực hiện kế hoạch lâu dài chớ nên gấp gáp."
Từ Phượng Niên ngồi trở lại trước bàn, cân nhắc tài sản hiện tại, những thanh phi kiếm kia, luyện thành mới tính là giá trị liên thành, nhưng nhất định trong thời gian ngắn đều là một đống đồng nát, vừa nhìn đã không vừa ý. Tuy nói quá trình dưỡng máu thành thai rất vất vả, nhưng hiện giờ không có lão đầu mặc áo da dê dùng chiêu lưỡng tụ thanh xà dưỡng kiếm cũng quả là pháp quyết ngu xuẩn, nhưng cũng coi như là một loại mài giũa tâm tính khác.
Chịu vài phân khổ sở nhân gian sẽ thêm vài phần lợi ích tốt, rất khó tìm. Một khi dưỡng kiếm đại thành, nhập cảnh giới Chỉ Huyên cũng sẽ không còn xa nữa, dễ tiếp cận hơn bây giờ nhiều. Năm tấm da mặt Thư Tu chế tạo rất khéo léo, đủ bàng môn tả đạo, tương đối thực dụng, về phần bên người mặc một kiện cẩm tú giáp tơ tằm, thủy hỏa bất xâm đao thương bất nhập gì đó, đều là nói nhảm, thật sự chống lại nhất phẩm cao thủ, cũng không chống đỡ nổi, tuy vậy đối phó với đánh lén đao bổ kiếm chém tâm thường coi như có chút ích lợi. Đao phổ xé đi sáu trang, tác dụng lớn nhất, không thể nghi ngờ là phân tích chỉ tiết trang mới nhất của kiếm khí Cổn Long Bích, chẳng những vô tình hỗ trợ phá tan một khiếu, hơn nữa đoạn thời gian này khí cơ cần cù không ngừng sinh sôi dày đặc, mới biết được quả là giai đoạn đầu tối nghĩa ngưng trệ cực kỳ khó chịu, nhưng sau khi quen đến mức thành tự nhiên, sẽ ứng với lời nói khổ trước khổ sướng sau, cổ ngữ không lừa người. Lúc trước từ trong trăm ngàn bí kíp lấy ra được mười hai chiêu tinh hoa Kình điệp lôi phúc giáp (Sấm sét đan kết xếp chồng như giáp vảy cá), mỗi ngày đều lấy thân ý chứng thực nhiều lần ở trong đầu, chờ đợi một ngày nào đó có thể hậu tích bạc phát.
(Hâu tích bạc phát: Học tập hay làm việc đều là công việc gian nan, cần một thời gian dài chuẩn bị, tích lũy, chờ đợi thời cơ, còn phải không sợ thất bại mới có thể có thành tựu to lớn. )
Lúc trước lựa chọn lẻn vào Ngư Long bang chạy tới Bắc Mãng, lựa chọn lưu lại trong thành làm điểm dừng chân, thứ nhất là do phía bắc U Châu có ít chiến hỏa hơn, không gian giang hồ càng rộng lớn, hơn nữa Lưu Hạ Thành có Đào Tiềm Trĩ là một người sẽ phải chết, người này không chỉ am hiểu binh pháp thao lược, vũ lực càng là siêu quần, đặc biệt là nghiên cứu sâu sắc về quân chính Bắc Lương, vốn đã từng làm Xung Nhiếp tướng quân ở Cô Tắc Châu phía nam Bắc Mãng, bởi vì vận khí không tốt đến cực điểm bị hoàng thất tông thân duyệt binh, bị Trân Chi Báo lấy kỳ binh truy đuổi một kích đoạt mất mạng hoàng thất, bị liên lụy, giáng chức đến Lưu Hạ Thành làm Mục (quan đứng đầu một châu). Thật ra là minh giáng ám thăng, chức quan nhìn như giáng khỏi nhất phẩm, lại ở biên cảnh nắm giữ đại quyên quân chính trong tay, xem như nhân họa đắc phúc thoát ly phàn lung (lồng giam), chỉ cân có chút công tích sẽ bị Long Yêu Châu cầm tiết lệnh, thậm chí là lọt vào mắt xanh của nữ đế Bắc Mãng, so với ở trong quân đội Bắc Mãng có đẳng cấp sâm nghiêm phải vất vả leo lên thì có cơ hội lớn hơn.
Căn cứ vào tư liệu Bắc Lương tìm được, Đào Tiềm Trĩ hành quân bày trận có cái nhìn độc đáo, đặc biệt quỷ đạo, tính tình thô bạo, triêu đình Bắc Mãng đồn rằng người này mỗi ngày đều phải giết một vị giáp sĩ Bắc Lương mới ngủ được, từ Cô Tắc Châu đi tới Lưu Thành, không mang theo một gia quyến, không mang theo một phần tài sản, không mang theo một báu vật gì, chỉ mang theo sáu chiếc xe tù, giam cầm hơn bốn mươi sĩ tốt Bắc Lương bị bắt trên chiến trường, một tháng sau bốn mươi sĩ tốt đã bị giết sạch không còn một người, tuy vậy Đào Tiềm Trĩ có quan hệ rất tốt cùng rất nhiều tướng quân biên quân Bắc Mãng. Sẽ luôn có tù binh mới vận chuyển đến thành giam lại để gã mỗi ngày tự tay cắt đầu tù binh. Có thể nói, Đào Tiềm Trĩ là quan viên phái thanh tráng (trẻ khỏe) được các thế lực khắp nơi trong triều đình Bắc Mãng coi trọng, vừa có thủ đoạn trị quân, vừa có danh vọng dân gian, sớm muộn gì cũng sẽ là cá chép vượt long môn, trở thành nền tảng chính trị không thể thiếu trong tương lai của Bắc Mãng Vương Đình.
Theo luật lệ ở Bắc Mãng, Thành Mục (đứng đầu thành ý nói Đào Tiềm Trĩ) có sáu mươi thiết giáp thân vệ, bản thân Đào Tiềm Trĩ có thực lực nhị phẩm. Từ Phượng Niên cân nhắc một chút hai bên cân lượng, âm trầm cười. Hai triều ám sát lẫn nhau ở biên cảnh, cực kỳ thường xuyên, tuy vậy phần lớn là tử sĩ thực hiện, khả năng đắc thủ cũng không cao, Bắc Mãng từng bỏ vốn để chế tạo ra một đội ngũ thích khách, từ những tông môn đứng đầu vương triều đòi ra từ hai đến ba cao thủ, lại phối hợp với hơn trăm người tinh nhuệ sức khỏe tốt xuất thân quân ngũ, tổng cộng khoảng một trăm ba mươi người, chia làm ba nhóm lẻn vào Bắc Lương, tránh thực làm hư, đối tượng ám sát đều là trung tầng trong quân chính Bắc Lương, chưa từng nghĩ tới bị một người ôm cây đợi thỏ, Trần Chi Báo, Viên Tả Tông và Chử Lộc Sơn, ba gã nghĩa tử chia binh làm ba đường, lấy ba ngàn thiết ky xen lẫn gần trăm con ưng khuyển do Bắc Lương vương phủ nuôi dưỡng, đánh chết toàn bộ thích khác, khiến triều dã Bắc Mãng chấn động, nữ đế càng tiến vào một hồi thanh tẩy thiết huyết quy mô lớn, đầu rơi không ít, nhưng trên thực tế chỉ bắt được vài quân cờ Bắc Lương ngủ đông trong triều đình Bắc Mãng, buồn cười chính là kết quả tra được trên đầu Hữu tướng Bắc Mãng, mới biết được một gián điệp trong tướng phủ bồi dưỡng ra lại là người hai mặt, sinh ý Bắc Mãng Bắc Lương đều là người đến không cự tuyệt, ỷ vào bảng hiệu thiên đại kim tự của Hữu tướng phủ, trắng trợn bán bí sự quân cơ. Khiến cho hữu tướng vốn quyền khuynh triêu dã phải nhận lỗi từ quan, đến nay vẫn lấy thân thanh bạch ẩn cư trong núi rừng. Ân oán của Lương Mãng dây dưa, không phải nói hai ba câu là có thể rõ ràng, tựa như một khối thớt chặt thịt, hôm nay bôi lên máu tươi của ngươi, ngày mai cộng thêm một lớp máu của ta, tầng tầng lớp lớp, đã sớm ngưng đọng thành một tấm bia máu khiến người ta buồn cười.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Từ Phượng Niên biết là một trong hai người Thu Thủy, Xuân Lộng đến, nói: "Mời vào."
Là Xuân Lộng tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt trắng nõn, có khuôn mặt trái xoan mượt mà, tiểu nữ tử như vậy, trên giường hơi dùng sức một chút phóng túng sẽ lo lắng làm hỏng thân thể, không hổ là tiểu khả nhân đáng giá năm mươi lượng vàng. Đáng tiếc Từ Phượng Niên một ngày không luyện thành toàn bộ Đại Hoàng Đình, sẽ vẫn luôn là hòa thượng ăn chay, Ngô Đồng Uyển nhiều Oanh Oanh Yến Yến như vậy, Thế tử điện hạ không nói đến tu vi khác, chỉ nói về việc có định lực tốt với mỹ nữ, quả thực chính là đã siêu phàm nhập thánh!
Tiểu nha hoàn bưng hộp thức ăn đi vào phòng, bắp chân mảnh khảnh lặng lẽ từ dưới làn váy lộ ra, động tác vui tươi câu dẫn người khác, nhìn thấy Từ công tử, mặt đỏ cười cười, nàng đặt hộp thức ăn ở trên bàn, đứng ở một bên cúi đầu rụt rè nói: "Thu Thủy tỷ tỷ nói đêm nay để ta sưởi ấm chăn, không biết khi nào công tử nghỉ ngơi." Nàng không có da mặt dày để nói ra hai chữ thị tẩm, nhìn mũi chân, vành tai đỏ thấu. Thật ra thời điểm xuân hàn, tỳ nữ trong đại gia tộc chuyện làm ấm giường ấm chăn, là chuyện rất phổ biến. Đến mùa hè nóng bức, tỳ nữ thị tẩm quạt quạt mặc kệ tay mỏi đến như thế nào, dựa theo quy củ suốt đêm cũng không được ngủ gật không được ngơi tay, nàng và Thu Thủy đều được dốc lòng dạy dỗ ra bích ngọc, hầu hạ chủ tử rất quen thuộc, chẳng qua các nàng ở Ngụy phủ dù sao cũng ít có cơ hội lộ diện, nhìn thấy vị công tử anh tuấn được lão gia coi trọng này, tình yêu xa xa không thể nói, nữ tử thiên tính ngượng ngùng khiếp đảm, mới là thật. Từ Phượng Niên mở hộp thức ăn, cầm lên một khối bánh táo cho vào miệng, ngẩng đầu nhìn nha hoàn này, khuôn mặt dáng người rất đẹp và quyến rũ, tuổi còn nhỏ đã có phong vận ẩn giấu, Thế tử điện hạ lâu ngày ở trong bụi hoa nhìn tử diễm yên hồng, nhãn lực ngắm mỹ nữ tự nhiên không kém.
Từ Phượng Niên đưa tay cầm một khối điểm tâm đưa cho cô gái này, cười nói: "Không vội, trước tiên ngồi xuống nói chuyện phiếm."
Tiểu cô nương mềm nhữn một tiếng, hơi nghiêng người ngồi đối diện Từ Phượng Niên, tiếp nhận điểm tâm vẫn cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hơi khép lại, ăn một cách tỉ mỉ thong thả.
Từ Phượng Niên nói một câu đại sát phong cảnh: "Các ngươi lưu lại trong thành này hẳn là cũng muốn đi thanh minh tế tổ tảo mộ, có thấy bán giấy vàng không? Hai ngày sau là thanh minh, ta muốn đốt giấy ở góc phố để thờ phượng phía nam."
Nha hoàn xinh đẹp ngẩng đầu đang muốn nói chuyện, phát hiện trong miệng còn ngậm điểm tâm, sợ mơ hồ không rõ lên tiếng sẽ bất kính với Từ công tử trước mắt, vội vàng nuốt xuống, vươn ngón tay muốn lau đi khóe miệng vài hạt vụn bánh, mặt mũi tự nhiên hàm xuân, ôn nhu cười nói: "Công tử chỉ cân phân phó, ngày mai Xuân Lộng sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho công tử-"
Từ Phượng Niên cười gật gật đầu, đưa tay giúp nàng lau đi vụn bánh, thật ra cũng không có lau sạch, híp mắt trêu ghẹo nói: "Ở chỗ này vẫn còn này."
Tiểu tỳ nữ nhìn quyến rũ một cái, cúi đầu đi, không dám gặp người.
Thu Thủy gõ cửa mà vào, thấy một màn này, thuận theo cũng đỏ mặt. Nàng cầm hơn mười bức tranh chữ của danh nhân tới đây, lão gia nói muốn mời Từ công tử chưởng nhãn, phân biệt thật giả, tranh chữ phần lớn là trục đồng hoặc trục gỗ mun tử đàn, cũng không nhẹ. Từ Phượng Niên đứng dậy hỗ trợ chuyển lên bàn, Thu Thủy thấy Xuân Lộng còn đang ngẩn người, vụng trộm điểm trán nàng một cái, nhẹ giọng trách cứ: "Đèn tối cũng không biết giúp công tử thêm dầu?"
Xuân Lộng ủy khuất bĩu môi, thấy Thu Thủy tỷ tỷ hơi trợn mắt, vội vàng cười đùa đi thêm dầu vào một chiếc đèn dầu tinh xảo kiểu bình Bạch Ngọc Quan Âm. Từ Phượng Niên đối với những tiểu đả tiểu nháo này lơ đễnh, hai tay lau tay áo, sau khi Thu Thủy dời hộp thức ăn ra, chậm rãi bày ra một bức tranh chữ, cười cười, là “Bức tranh hoa mùa hè” của Trần Thuần tiền triều, trùng hợp, bản thật ở tại Bắc Lương vương phủ, không vội vàng chỉ ra chân tướng, một lần nữa cuộn lại đặt ở góc bàn, mở quyển trục thứ hai, là "Quế Cúc sơn cầm đồ' của Lữ Kỷ, màu sắc tươi sáng, bút pháp tỉ mỉ hiện ra, ba trăm năm qua chỗ trống sau này những con dấu của hậu thế tàng gia được đóng dấu rậm rạp (người sưu tâm đóng dấu để xác định quyền sở hữu trên góc tranh có nhiều dấu chúng tỏ qua nhiều đời chủ nhân, cũng góp phần nhỏ xác nhận niên đại và độ trân quý của thi họa), đủ để chứng minh bức tranh chữ này trân quý. Chuyện Từ Phượng Niên thưởng thức thi họa, thường cùng quốc sĩ Lý Nghĩa Sơn, mưa dầm thấm lâu, công lực không cạn, cho dù không có những con dấu rực rỡ muôn màu kia, cũng biết là dấu chân phẩm không thể nghỉ ngờ, lần nữa hợp lại bức thi họa, mở ra bức thứ ba, là "Mai Hạ Hoành Cầm Đồ" của hậu chủ Nam Đường cũ, tuy vậy là tranh giả, thú vị chính là không nói thật giả, chỉ luận bút lực, hiển nhiên là người làm giả còn cao hơn một bậc.
Từ Phượng Niên sau khi xem xong, nhẹ giọng nói: "Thu Thủy, Xuân Lộng, lấy giấy bút đến."
Thu Thủy hai ngón tay xách tay áo, một tay mài, Xuân Lộng không dám lười biếng, giúp đỡ đặt chặn giấy, Từ Phượng Niên hạ bút chậm rãi, tự có một cỗ ưu đãi du ngoạn thong dong, Thu Thủy cùng Xuân Lộng liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra kinh diễm, các nàng hiển nhiên không ngờ Từ công tử viết chữ lại đẹp đến vậy, mơ hồ đến trình độ phản phác quy chân, đẹp mà không hoa mĩ thậm chí lại đơn giản vụng về, nhưng nhìn tổng quát vẫn đẹp, các nàng tự nhận thêm mười năm khổ luyện công phu cũng không viết ra được. Mười một bức tranh chữ, Từ Phượng Niên cố ý phân biệt không ra ba bức thật giả, làm bộ không dám vọng ngôn, nhận sai hai bức quái gở, còn lại nhận định sáu bức chuẩn xác không sai, tám bức sau, đều đưa ra lý do chỉ tiết vì sao là đồ giả đồ thật, cùng với định giá tương đối, trong đó định giá cùng tình huống chân thật lại có chút sai, nếu Ngụy Phong lão hồ ly có tâm thăm dò, Thế tử điện hạ tiếp chiêu không thể quá thành thật, vê phần dưới ngòi bút viết hơn trăm chữ tiểu giai, đương nhiên sẽ có chỗ che lấp, loại chân tài thực học này như thế nào cũng sẽ không lộ ra. Chờ sau khi mực hơi khô, Thu Thủy yêu thích không buông tay, cẩn thận nhét vào trong ngực, khom lưng nâng bức tranh chữ nặng nề lên, muốn trở về bàn giao cho lão gia.
Từ Phượng Niên cười nói với Xuân Lộng: "Đi giúp Thu Thủy, hôm nay cũng không cần làm ấm chăn."
Xuân Lộng nửa cảm thấy thoải mái một nửa thấy mất mát, mở to hai mắt, vẻ mặt khó hiểu.
Từ Phượng Niên ôn nhu vỗ hai má nàng một cái, nói: "Thanh Minh qua đi rồi nói sau."
Thu Thủy và Xuân Lộng đều cầm những bức tranh chữ đi ra khỏi phòng, trong hành lang còn có một tỳ nữ cùng trang lứa đến che ô cho Thu Thủy, nàng nhìn thấy Xuân Lộng thì lắp bắp kinh hãi, sự đánh giá ban đầu cũng lặng lẽ phai nhạt vài phần, ý cười trong mắt lập tức chân thành hơn rất nhiều, từ thư phòng lão gia đến nơi này thật ra không cần che ô che mưa, chẳng qua tranh chữ trong ngực không biết giá cả bao nhiêu, trịnh trọng hành sự, thành ra mới có một cái ô giấy dầu dư thừa. Ba nha hoàn cùng nhau trở về, tự nhiên không thể thiếu vài câu trêu chọc trêu đùa của nữ tử, Thu Thủy Xuân Lộng đều từ tay một dưỡng mã đại gia (nói là nuôi ngựa thực chất nuôi người cho các nhà quyền quý, nam là nô bộc, nữ làm nô tỳ, nha hoàn, thiếp... ), tình giống như tỷ muội ruột thịt, cùng tỳ nữ kia lai lịch bất đồng có chút ngăn cách vi diệu, tuy thế những nữ tử thông tuệ ở chung với nhau, đều trời sinh mang theo một cái mặt nạ trong ứng xử.
Từ Phượng Niên đóng cửa lại, khoanh chân ngồi trên giường. Lần thứ hai cùng Lý Thuần Cương và tượng đất nhỏ ra ngoài du lịch, chỉ cần có giường để ngủ, phần lớn đều là tư thế tự mình chịu khổ như vậy, hơn nữa không dỡ nhuyễn giáp, đề phòng nhất định với Lý lão kiếm thần liên kề, có thể tưởng tượng được Thế tử điện hạ sợ chết đến cảnh giới nào.
Lưu lại phủ Thành Mục, Đào Tiềm Trĩ có dáng người hùng tráng dù ăn mặc một bộ áo bào quan văn, nhưng khó có thể che dấu khí chất võ tướng kiêu ngạo đứng lên từ trong đống thi cốt, thư phòng đơn sơ, rất nhiều đồ cổ quý giá, Thành Mục khi ngày đầu tiên nhận chức, kim ngân thu được toàn bộ phân phát cho võ tốt, văn quan bút lại thì một đồng tiền cũng không được phân chia đến tay, trong lúc đó có một vị quan viên ỷ vào chức trách vụng trộm khấu trừ hai trăm lượng bạc, sau khi được báo lên, đã có ba mươi tinh nhuệ võ tốt của phủ Thành Mục xông vào, chặt đầu, máu tươi đầm đìa, đầu bị treo trên cột cờ võ trường, quan viên có bối cảnh nhỏ, tộc nhân cáo trạng đến Long Yên Châu cầm tiết lệnh bên kia, kết quả như đá chìm trong biển lớn, Lưu Hạ Thành không ai dám khi dễ tân quan Đào tướng quân vừa nhậm chức còn chưa quen.
Đào Tiềm Trĩ chưa từng mang gia quyến đến, nhưng vị Thành Mục đại nhân từng là chính tứ phẩm Xung Nhiếp Tướng quân này cũng không phải nam nhân cứng nhắc, cứ cách một ít thời gian lại tiêu tiền đi mời hồng nhân thanh lâu trong thành đến phủ ôn tồn, nên tiêu bao nhiêu bạc tuyệt đối tiêu không ít đi một phần, lúc đầu một ít thanh lâu cũng không dám nhận tiền, đầu bị cường thế nhét vào trong tay, qua một thời gian đề phòng, cũng không thấy Thành Mục đại nhân có dấu hiệu tính sổ thu lại, lúc này mới như trút được gánh nặng, hơn nữa sự tích thần dũng của vị Xung Nhiếp tướng quân này không ngừng truyền vào Lưu Hạ Thành, nhận thức đối với Đào Tiêm Trĩ cũng dân dần được khen ngợi như thủy triều. Rất nhiều thanh lâu đều chủ động đưa hoa khôi hạng nhất đi phủ Thành Mục, vốn là giá trị một đêm mấy chục lượng vàng, chỉ mở miệng đòi giá mấy chục bạc, Đào Tiềm Trĩ cũng không quá mức so đo từng chỉ tiết nhỏ, càng có vẻ khí độ đại tướng, làm cho dân chúng trong thành vốn sợ trộm cướp không bằng sợ quan đã an tâm hơn rất nhiều.
Mưa nhỏ nhưng liên miên không dứt, Đào Tiêm Trĩ ngồi ở thư phòng lạnh lẽo trống trải, thắp đèn đêm đọc một bộ binh thư.
Một giáo úy tâm phúc từ Cô Tắc Châu đứng ở cửa cung kính nói: 'Quận chúa Hồng Nhạn châu Ngọc Thiềm đội mưa đến thăm."
Đào Tiềm Trĩ nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Nếu nàng đi một mình, ta sẽ không gặp."
Một nữ tử đẫy đã bỗng xuất hiện bên cạnh giáo úy, phía sau là lão giả cẩm y hai tay nhét vào tay áo, nàng bước qua cánh cửa, hai tay đặt trên đai lưng ngọc do hoàng đế bệ hạ khâm ban, nũng nịu nói: "Ôi, quan giá của Đào tướng quân thật lớn, hay là nói sợ chọc đến những lời đồn nhảm xung quanh?"
Thành Mục đại nhân anh vũ phi phàm nhíu nhíu mày, buông sách vở xuống, đối với vị hoàng thất nhưng lại có phần má Tiên Ti trong người này đúng là không kiêng nể chút nào, cười lạnh nói: "Quận chúa diễm danh lan xa, thích nuôi dưỡng diện thủ (trai bao), địa vị Lưu Hạ Thành Thành Mục quá nhỏ bé, cũng không dám lọt vào pháp nhãn của quận chúa."
Cẩm y lão giả hừ lạnh một tiếng nặng nề.
Khóe miệng Đào Tiềm Trĩ nhếch lên, trong mắt tràn đầy khinh thường. Hồng Nhạn quận chúa trong tay mang theo một chiếc ô phóng đãng cười to, như hoa xuân nở rộ, xua tay ý bảo lão nô bộc quận vương phủ không cần để ý, nhìn chằm chằm Thành Mục tuổi trung niên ngang ngược vô lý, mị nhãn như tơ nói: "Đào tướng quân, vậy thì sao, bản quận chúa không muốn vào tòa nhà này, mỗi ngày đều phải giết người, âm khí quá nặng, bản quận chúa không có dương khí tràn đầy như Đào tướng quân, chỉ sợ bị oan quỷ quấn thân, lại sắp đến tiết thanh minh...
Đào Tiềm Trĩ lãnh đạm nói: "Nếu quận chúa không có việc quan trọng đứng đắn khác, thứ cho tại hạ không đưa tiễn." Vị mỹ nhân phú quý hàng đầu mấy lần bị xúc phạm, vẫn không thấy tức giận, cười nói: "Được rồi, không cùng Đào tướng quân vòng vo nữa, là có người bảo bổn quận chúa truyền cho Đào tướng quân một câu tám chữ,/'Vào ngày thanh minh, không được ra ngoài." "
Cảm giác được Đào Tiềm Trĩ bị trêu chọc tức giận, sát khí trong thư phòng nặng nề.
Cẩm y lão giả hai tay áo cuồn cuộn như sóng triều.
Quận chúa nhẹ nhàng vỗ hai má một cái, áy náy nói: "Hì hì, bản quận chúa cái miệng ngốc này, lại nói bậy cái gì đó, nói sai rồi, chính xác là tám chữ,;Thời điểm thanh minh, không nên ra ngoài". Đào tướng quân cũng đừng vội không tin, người nói tám chữ này, dù là bổn quận chúa cũng không dám làm trái ý."
Đào Tiềm Trĩ giọng điệu không có nửa điểm phập phồng, chính trực, lãnh đạm nói: "Không tiễn!"
Hồng Nhạn quận chúa lắc chiếc ô tơ thép dính đầy nước mưa, cười tủm tỉm nói: "Bản quận chúa nhớ kỹ đạo tiếp khách của Đào Thành Mục hôm nay."
Dưới mái hiên trong viện, lão giả cẩm y vũ lực tuyệt đối cao hơn Đào Tiềm Trĩ tiếp nhận chiếc ô, mở ô ra, nghiêng về phía vị nữ chủ tử này, phẫn nộ nói: "Quận chúa, vì sao không để lão nô ra tay giáo huấn tiểu ngũ phẩm thành mục này?"
Không vội vàng bước vào màn mưa, cô gái vươn tay hứng mưa, không trả lời câu hỏi này, chỉ là ánh mắt mê ly nói: "Ông trời khóc cái gì mà khóc?"
Hai ngày sau, sáng sớm, mưa càng lúc càng lớn, đường xá đầy bùn đất, Thành Mục Đào Tiềm Trĩ mang theo ba mươi thân ky đi ra ngoài thành, muốn viếng mộ một gã tướng sĩ của Lưu Hạ Thành chết trận.
Thanh Minh mưa to.
Đốt giấy không dễ cháy.