Chương 58: Thanh Minh vẩy hoàng chỉ (1)
Chương 58: Thanh Minh vẩy hoàng chỉ (1)Chương 58: Thanh Minh vẩy hoàng chỉ (1)
Bên biên cảnh Bắc Mãng này cũng có tập tục ăn mặc gần giống với người Hán của Ly Dương vương triều, nhất là sau khi lượng lớn di dân tám quốc di chuyển vào, thực ra không khác biệt mấy, Trùng Dương treo lên cao cắm thù du*, Trung thu thưởng quế ăn bánh trung thu, đêm giao thừa đón giao thừa đốt pháo, còn có hôm nay thanh minh tảo mộ, trong nhà nam tử mặc kệ già trẻ đêu mang theo rượu và đồ nhắm trái cây tiên giấy viếng mồ mả, hoá vàng mã tiền, phủ đất mới cho mộ phần, để cho đám trẻ vãn bối ở bẻ những cành vàng tươi trong thành cắm trên các phần mộ, đốt giấy vàng, sau đó dập đầu hành lễ, tế bái tổ tiên, cầu chút Âm phúc, là được đáp lại. Thanh minh không có quy định nên viếng mồ mả giờ nào, sớm muộn gì đều có thể, chẳng qua thành Lưu Hạ ngày hôm nay trời mưa rất to, mộ phần đa phần ở ngoại ô, cách khá xa, rất nhiều bách tính sợ ướt quần áo, đều chờ trễ một chút đợi mưa ngớt mới đi tảo mộ.
* Ngô thù du là một loại thảo dược có ý nghĩa đối với cả Đông y lẫn Y Học Hiện Đại. Ứng dụng của thảo dược này trong ngành y học luôn là một ẩn số
Cho nên ba mươi mốt ky binh của Đào thành mục ra khỏi thành có vẻ vô cùng chói mắt, những con đường lát đá xanh trong thành Lưu Hạ có độ dốc thấp từ giữa sang hai, bình thường không dễ dàng phát giác, đến tiết mưa to, chứng kiến nước mưa trượt vào rãnh nước, mới có thể nhìn rõ đường lớn, ba mươi tên thiết ky mặc giáp nện móng ngựa ầm ầm, trùng điệp đập điếc tai người hai bên đường, liên hệ tên Xung Nhiếp tướng quân trên biên cảnh sa trường giết trên trăm trên địch, cùng với sự tích Huyết tinh mỗi ngày giết rượu uống rượu tận hứng ở trong Thành Mục phủ, đám dân bình thường càng phát giác tên Thành Mục xuất thân quân lữ này có thể yên tâm dựa vào.
Ngụy Phong là thương nhân, thương nhân kiếm tiền nhiều hơn, chung quy địa vị không cao quý bằng sĩ tộc, mặc dù Ngụy Phong là người giàu có có thể đếm được trên đầu ngón tay trong thành Lưu Hạ, nhưng phủ đệ mà y sở hữu vẫn cách Mục phủ đệ hai con đường, cũng may Ngụy phủ ở trên đường chủ thành, tìm bình yên giữa ồn ào, lại dễ dàng chứng kiến ba mươi mốt thiết ky rong ruổi ra khỏi thành. Dẫn đầu chính là Đào Tiềm Trĩ không hợp mặc trang phục quan lại khoác áo giáp, tọa ky là một hãn huyết bảo mã hiếm thấy, toàn thân màu vàng kim nhạt, hãn huyết bảo mã vốn đã vô cùng trân quý, Con ngựa đến từ Châu trì tiết lệnh bỏ đi thứ yêu thích ban thưởng xuống này là một trong những con ngựa tốt nhất trong số đó, cực kỳ to khoẻ mạnh mẽ, làm cho người giàu có trong thành thèm chảy nước miếng, làm cho bách tính nhìn thôi cũng khiếp sợ.
Thành mục Đào Tiềm Trĩ cưỡi ngựa đi trước, nhìn không chớp mắt, đương nhiên không lưu tâm đến dưới cổng lớn của Ngụy phủ tường cao ngói xanh, có một người thanh niên đeo dao đang ngồi, một nha hoàn với thân thể quyến rũ con mắt đa tình bung dù che cho hắn, công tử ca kia quỳ gối trong góc, quay mặt vê hướng Nam đang chậm rãi đốt giấy vàng mã, chắc là đã hài lòng, trong ngực vẫn còn sót lại một nắm tiền giấy. Nha hoàn xinh đẹp nhỏ giọng nhắc nhở nói rằng: "Từ công tử, tiên giấy dùng cho tổ tiên không nên bỏ vào trong ngực người sống, nô tỳ giữ giúp người nha !?"
Từ Phượng Niên đứng lên, thấy vai trái của nàng ướt đẫm, bèn dùng ngón tay đẩy cây dù làm từ nan gỗ lim về hướng nha hoàn, hai tay đặt ở phần bụng, nhìn thiết ky vội vả đi trong mưa, cười không nói, chỉ lắc đầu. Khóe mắt nhìn thấy dù nhỏ lại lặng lẽ nghiêng về hướng đỉnh đầu của mình, vừa bực mình vừa buồn cười tiếp nhận dù nhỏ, để ngay chính giữa đỉnh đầu của hai người, nha hoàn xinh đẹp ngẩng đầu nhỏ lên, chớp chớp cặp con ngươi trời sinh xuân ý đồi dào kia. Từ Phượng Niên sờ sờ đầu của nàng, mỉm cười nói: "Đưa ngươi vào Phủ trước, chờ lát nữa ta phải đi ra ngoài một chút, ngươi cũng đừng đi theo, lần này rời khỏi thành Lưu Hạ cũng sẽ không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về. Nếu như đi dạo đến Miếu Thành Hoàng, mưa không lớn giống như bây giờ, ta sẽ giúp ngươi và Thu Thủy mang một lồng tiểu lông bao của Chu Ký."
* Tiểu long bao là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải. Ở Thượng Hải, chúng được gọi là tiểu long màn thầu vì người nói tiếng Ngô ở Trung Quốc sử dụng định nghĩa truyền thống của "màn thầu", dùng để chỉ cả loại bánh có nhân và không có nhân