Chương 59: (2)
Chương 59: (2)Chương 59: (2)
Tiểu nha hoàn thân thể vừa mới nhú thông minh hiểu ý người nói rằng: "Mấy con đường này thôi mà, nô tỳ chạy mấy bước là đến ngay, công tử ngài cứ đi dạo phố là được."
Từ Phượng Niên nheo lại con ngươi phượng cực đẹp kia, giả vờ ủy khuất, trêu đùa: "Vốn định cùng một vị tiểu nương tử nói thêm mấy câu, thế nhưng nhân gia không hiểu phong tình."
Một khắc kia, tiểu cô nương tựa như bị sét đánh, trái gan đều run rẩy, si ngốc nói không ra lời, chỉ nhếch cằm nhỏ lại lớn hơn mấy tuổi sẽ bỗng dưng vót nhọn xuống, nhìn lên công tử với nụ cười say lòng người trước mắt. Một ít mối tình đầu, luôn rất khó hiểu, e rằng chắc chắn sẽ bị mưa tạt gió thổi đi, nhưng vào tình cảnh này, làm cho tiểu cô nương trở tay không kịp.
Từ Phượng Niên cười đưa nàng đưa vào Ngụy phủ, sau khi qua cổng tiểu cô nương không lập tức đi vào đình viện thật sâu, mà bóng lưng thon dài đứng nguyên nhìn hắn, nhìn thật kỹ, lúc chứng kiến hắn bung dù đi vào màn mưa bên ngoài mái hiên, thân hình ngừng lại một chút, cứ như đang nhìn qua mép ô lên bầu trời trông giống như một hình vuông lớn đầy vết mực.
Từ Phượng Niên bung dù thong thả đi ở trên đường phố, Giày, tất, áo và chân đã ướt đẫm khi đốt vàng mã. Bắc Lương Thế tử điện hạ đạp đá phiến bên trong thành Bắc Mãng, đi diệt ba mươi mốt thiết ky bao gồm Thành Mục ở bên trong, chân tướng nói ra dường như có chút lạnh, không sai biệt lắm với khí trời tồi tệ khiến người ta nhịn không được rụt cổ chửi má nó.
Hàng hoá mà Ngư Long Bang đã phải trả giá đắt để đưa đến trong thành thực ra sau khi giao cho Ngụy Phong, sẽ không còn chuyện của bọn họ nữa, nhưng vẫn lưu lại cho tới hôm nay, nói buổi mới ra khỏi thành. Mấy ngày nay không phải là Ngụy Phong hết lòng tiếp đãi, sai vài tên quản sự mang theo những bang chúng thô lỗ chưa va chạm xã hội nhiều, thể nghiệm một hồi tư vị gái gú, chỉ là khoản chỉ tiêu này lên đến hơn ba ngàn lượng bạc, khiến cho đám Ngư Long kinh hãi, ngay cả chính bọn họ lúc ăn uống chơi gái đánh bạc cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, chỉ có Lưu Ny Dung chỉ biết ngậm đắng nuốt cay giữ yên lặng, không nói với bất kỳ ai tin khách khanh Công Tôn Dương qua đời.
Thiếu niên Vương Đại Thạch là kẻ duy nhất vẫn luôn ở lại Ngụy phủ, ngoại trừ luyện quyền chính là học khẩu quyết, ngày hôm trước Từ công tử dạy gã một chiêu kiếm thế, đáng tiếc gã làm sao cũng không học được, giống cũng chưa xứng gọi là giống, đừng nói là rất giống, cũng may Từ công tử hình như là sư phụ kỳ quái không sợ đồ đệ đần ngược lại sợ thông minh, Vương Đại Thạch cũng không gánh nặng gì, ngược lại Từ công tử còn nhiệt tinh dạy, chỉ cần đàng hoàng học thôi, chỉ biết là một chiêu kia tên là Tam Cân, nghe thấy tên, Vương Đại Thạch rất thích, cảm thấy gần gũi, không giống như những chiêu trò lừa bịp của các sư phụ trong Ngư Long Bang, hở tí là Vạn Kiếm Quy Tông Đồ Long Sát Hổ Đao Vô Địch Toàn Phong Thối gì gì đó, hù dọa ai đó, dù sao ngay cả Vương Đại Thạch cũng không tin những chiêu thức này có thể mạnh cỡ nào.
Từ Phượng Niên dừng bước lại, xoay người nhìn người không ngờ lại đến, bình tĩnh nói: "Đi viếng mồ cho Công Tôn Dương?"
Lưu Ny Dung với khuôn mặt đau khổ thần tình tiều tụy gật đầu, sau đó từng chữ từng chữ trầm giọng nói rằng: "Đã nói không cho ngươi đi viếng mồ mả."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Ta chỉ ở trong thành đi dạo, không đi mộ phần của Công Tôn Dương, cũng quả thực không nói lời nào. Lưu tiểu thư quá lo lắng."
Lưu Ny Dung sải bước đi về phía trước, bỏ rơi Từ Phượng Niên ở đằng sau. Cặp kẻ thù mới bị tạo hóa trêu ngươi kẻ trước người sau ra khỏi thành, Lưu Ny Dung đi về hướng tây nam, Từ Phượng Niên thì đi hướng Đông Nam.
Mưa to như thác, sắc trời tăm tối như đêm, trên quan đạo lầy lội khó đi. Giày của Từ Phượng Niên dính đầy bùn vàng, không nhanh không chậm đi khoảng ba nén nhang, không gặp người nào đang tảo mộ. Từ Phượng Niên phun ra một hơi, sau đó thu ô, mặc cho hạt mưa to bằng đậu tương đập ở trên người, bắt đầu chạy như điên, cũng không phải dọc theo đường cái, mà là lượn quanh một vòng tròn cực lớn, mỗi một lân đầu ngón chân giẫm đất, mặt đất đều bị giãm ra một lỗ thủng bùn, văng lên vô số bọt nước, nếu có người thường quan sát, chỉ có thể nhìn được cái bóng lóe lên rồi biến mất, lưu lại một chuỗi vũng nước dài khoảng 6 trượng nở rộ như nhiều đóa hoa sen, cứ như dùng cục đá ném cái tõm vào trong hồ.