Chương 42: Luyện đao (1)
Chương 42: Luyện đao (1)Chương 42: Luyện đao (1)
Từ Phượng Niên thực sự đã chọn võ nghệ mà hắn khinh thường nhất trong quá khứ, nhưng hắn không học kiếm trước, mà học đao.
Đương nhiên là học cùng lão Khôi tóc bạc.
Lão Khôi vốn định rời khỏi Vương Phủ rồi bước chân vào giang hồ, liên tục la hét ngứa tay quá, cứ ngồi chồm hổm ở hầm cầu cũng không thể ¡ ra Thập Đại Cao Thủ, chờ sau khi đánh bại chín kẻ đầu tiên, lại đi so chiêu với Vương lão quái.
Lão Khôi không ưa nhất lão thất phu này, đệ nhất thiên hạ thì đệ nhất, bày đặt chỉ nhận đệ nhị, thằng tặc già mồm! Đáng trách! Lão Khôi đang gặm đùi dê nghe nói Từ Phượng Niên muốn theo lão học đao, càn rỡ cười to, mấy miếng thịt dê văng đầy đất.
Lão Khôi thấy sắc mặt của Thế tử điện hạ không có ý đùa bỡn, bèn ném đùi dê đi, hai tay dính đây dâu mờ vuốt lên thanh cự đao đỏ tươi thời tráng niên đã nhờ cao nhân móc vào xương tỳ bà của mình, hỏi lại: "Dựa vào cái gì gia gia phải dạy ngươi?"
Từ Phượng Niên trả lời: "Ta để cho Từ Kiêu mời Ngụy Bắc Sơn dùng Trảm Mã Đao tới Bắc Lương, so chiêu với ngươi. Sau đó mỗi năm một người, cho đến lúc ta học thành đao."
Lão Khôi khen một câu chơi lớn thật, ngẩng đầu nhìn Từ Phượng Niên, thần tình cổ quái cười hỏi: "Tiểu tử, nói cho gia gia vì sao lại muốn học đao, ba mươi vạn thiết ky Bắc Lương còn chưa đủ cho tiểu tử ngươi dương oai sao?"
Từ Phượng Niên rút ra thanh Tú Đông, khẽ búng ngón tay, nhếch miệng cười nói: "Đao thương của những người đó, nói cho cùng vẫn là người khác, ta phải tự mình chiến đấu."
Lão Khôi bĩu môi không ý kiến, chỉ bảo Từ Phượng Niên dùng một tay nâng thanh Tú Đông, đứng nửa canh giờ, thân đao không thể động, bằng không cho dù có mời tới Vương lão quái, đồ đệ tiện nghi này cũng không thu.
Kết quả, Từ Phượng Niên kiên trì một canh giờ thì ngất đi, Tú Đông đao từ đầu đến cuối không nghiêng, nói chính xác là một chút run rẩy cũng không có.
Lão Khôi ngơ ngác nhìn Thế tử điện hạ ngã xuống đất không dậy nổi, đi tới nhéo nhéo cánh tay phải cứng như sắt của tên tiểu tử này, tấm tắc nhặt được bảo.
Kế tiếp Lão Khôi cũng không truyền thụ cho Từ Phượng Niên chiêu pháp huyền ảo cao thâm gì, chỉ để cho hắn lặp đi lặp lại bốn động tác khô khan, đâm thẳng, chém nghiêng, chẻ dọc, đâm ngược. Đâm ba nghìn, chém nghiêng ba nghìn, bổ bốn nghìn, vụt bốn nghìn.
Lão Khôi vốn tưởng rằng công tử ca này đã quen cuộc sống xa hoa ít nhất sẽ hỏi nhiều câu tại sao, nhưng Từ Phượng Niên không có, chỉ mỗi ngày từ tảng sáng yên lặng luyện đao trong viện, đêm khuya tập tễnh rời đi, Tú Đông một khắc không rời thân.
Điều này khiến Lão Khôi rất phiên muộn, đồng thời lại sinh ra hiếu kỳ, Từ Phượng Niên biểu hiện ra không chỉ ý chí, mà còn là nền tảng cầm đao rất vững, chẳng lẽ lúc trước Thế tử điện hạ này từng được võ tướng trong quân dốc lòng dạy dỗ? Học hãn đao trong quân ngũ làm thuật phòng thân?
Trong khoảng thời gian này cố ý làm khó dễ, để Từ Phượng Niên luyện cách cầm đao nhàm chán, một nửa là để oa nhi này biết khó mà lui, không có con đường tắt để trở thành cao thủ, một nửa là thật tâm, luyện đao quan trọng nhất là cầm đao, ngay cả đao cũng không cầm nổi, vậy thì không phải dùng đao, mà là bị đao kéo đi, mặc dù có cả đống tuyệt thế đao phổ, cũng chỉ là đùa bốn những chiêu thức hoa mỹ cuốn hút, một khi đối địch, chỉ có một con đường chết.
Ngày luyện đao đầu tiên vừa hay là Đại Thử. Đại Thử qua chính là Lập Thu.
Từ Phượng Niên luôn cởi trần luyện đao, làn da mịn màng qua bao năm ăn sung mặc sương này vì phơi nắng mà biến thành màu đồng cổ, trông rất cường tráng, chỉ cần thêm vài vết sẹo, là giống y những chiến binh dạn dày sa trường.
Nhưng đao pháp còn lâu mới đạt chuẩn.
Bạch lộ thu phân hàn lộ hậu thị sương giáng.
Luyện bốn ngàn sau đó biến thành sáu ngàn.
Từ Phượng Niên rốt cục mở miệng hỏi vấn đề thứ nhất: "Đao là đảm của bách binh, mạnh thoải mái, chuộng dù thiên quân vạn mã tới rồi, nhưng lúc này vút là thu đao pháp, tại sao lại phải luyện nhiều hơn?”
Lão Khôi cười nói: "Đao khách không sợ chết trên đời này nhiều lắm, nhưng đao khách không sợ chết, dễ chết nhất, Hồi Đao Thuật lợi hại nhất trong thiên hạ, cũng không thoát được một chữ vút. Nào có hảo đao pháp dùng để lấy tánh mạng người ta. Đạo lý lớn của gia gia chính là trên đường dạo một vòng bên ngoài điện Diêm vương nghĩ ra được, học một chút."
Đao quyết đao phổ chồng chất như núi trong võ khố, kể từ ngày đầu tiên Từ Phượng Niên bắt đầu luyện đao, đã không đặt chân vào Thính Triều Đình - nơi được giang hồ võ phu coi là võ học thánh địa.
Lão Khôi rất hài lòng đối với chuyện này.
Con đường đao Pháp, không thể so với thiên đạo của thằng oắt sư thúc tố trên núi Võ Đang, quan trọng nhất vẫn là nước chảy đá mòn, về phần sau này, làm sao hỗ trợ lựa chọn tâm pháp, nội ngoại kiêm tu, lão Khôi không lo lắng về điều này, nhân đồ Từ Kiêu có rất nhiêu cách để đạt được, vấn đề ở chỗ Thế tử điện hạ quen ăn sung mặc sướng khi nào mới đạt đến mức đó?
Lập Đông vừa qua, thẳng đến Đại Hàn, dù cho mặt hồ kết băng, Từ Phượng Niên đều bị sẽ bị lão Khôi mang vào đáy hồ luyện đao, thời gian nín thở càng ngày càng kéo dài. Đao pháp vẫn chưa đạt đến cao thâm, nhưng lại học được kỹ năng lặn.
Gần đây, ngoài thành xuất hiện vài kẻ du côn thảo khấu, dám tác oai tác loạn ngay dưới mắt của Đại Trụ Quốc, đây quả thực là động thủ trên đầu thái tuế, nhưng trong thành đồn đại mấy nhóm đạo tặc này chết đều không phải do Bắc Lương thiết ky giãm nát, mà là bị một vị đao khách mang mặt nạ dữ tợn tàn sát hết.
Quần chúng rảnh rỗi trong thành vỗ bàn tán dương, sau đó lại nói đáng tiếc nửa năm qua Thế tử Điện hạ không có tin tức gì, bằng không nhất định phải sẽ ban thưởng lớn. Còn về những quyền quý trong thành, thì nhất thời không nghĩ ra, không biết đao khách bí ẩn kia là nhân sĩ phương nào? Đến từ nơi nao? Dưới sự cai trị của Đại Trụ Quốc chưa đến mức không nhặt của rơi trên đường ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng nếu nói có lưu dân Bắc Man lẻn vào Bắc Lương làm mưa làm gió, đánh chết cũng không tin.