Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 43 - Chương 43: (2)

Chương 43: (2) Chương 43: (2)Chương 43: (2)

Hai mươi tám âm lịch, Từ Phượng Niên theo Đại Trụ Quốc đi đến đạo tràng Địa Tàng Bồ Tát ở Cửu Hoa Sơn, lúc này hắn phải đến đây gõ chuông sau khi cử hành quán lễ(lễ trưởng thành).

Tháo giáp sắt lên núi, đêm nghỉ ở trên đỉnh núi Thiên Phật Các, Từ Phượng Niên bớt thời giờ lật xem thư do vị chân nhân Long Hổ Sơn gửi tới dưới ánh đèn, rất dầy.

Từ Phượng Niên cười thầm, thấy trong thư viết Hoàng Man Nhi thấy sơn trà mọc khắp núi, bèn nhất quyết mang về chỗ ở của sư phụ, kết quả cả đình viện chất đầy sơn trà, khiến chân nhân mất đi đức cao vọng trọng lại không dám răn dạy, chỉ dám hảo tâm giải thích sơn trà khi hái xuống không để lâu được, cứ chờ tới năm nào xuống núi lại hái tiếp, kết quả thiếu chút nữa bị Hoàng Man Nhi hủy phòng ở.

Từ Kiêu vẫn chưa ngủ, đi vào trong phòng, liếc nhìn thanh Tú Đông đao đặt ngang trên bàn dưới ngọn đèn dầu, trong tay cầm một phong thư, nhưng là thư của thứ nữ Từ Vị Hùng gửi đến, Đại Trụ Quốc vẻ mặt nhăn nhó nói rằng: "Nhị tỷ con vừa viết thư mắng cha một trận."

Từ Phượng Niên cười hỏi: "Vì con học võ luyện đao?”

Từ Kiêu sau khi ngồi xuống thở dài nói: "Nếu như con lại luyện tiếp, không chừng con bé sẽ từ Thượng Âm Học Cung chạy về đây mắng vào mặt cha."

Từ Phượng Niên không xem thư, nhưng trông có chút hả hê nói: "Tỷ ấy nói như thế nào?"

Từ Kiêu hí mắt nói: "Con bé bảo cha hỏi con, trở thành đệ nhất đao để làm gì?"

Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, nói rằng: "Cha hồi âm là có thể rèn luyện thân thể, cũng không thể để mỹ sắc làm hại thân thể."

Từ Kiêu khổ sở nói: "Lý do này hơi trẻ con đúng không?”

Từ Phượng Niên tự tin nói: "Đối phó nhị tỷ, phải dùng loại biện pháp này. Bằng không nói đạo lý với tỷ ấy, nói lại không?”

Từ Kiêu giơ ngón tay cái lên, nói nịnh: "Không tốn công học đao!"

Sáng sớm ngày 29.

Sương mù tràn ngập núi.

Từ Phượng Niên hai tay đặt trên chuôi của Tú Đông đao, dừng chân nhìn về nơi xa.

Sau Lập Đông, mấy đám giặc cỏ đều là do Từ Kiêu sắp xếp cho Từ Phượng Niên luyện đao, Từ Kiêu không có có bất kỳ ám thị, nhưng Từ Phượng Niên tự nhiên đoán ra hơn phân nửa đều là phạm nhân phạm phải đại tội trong Bắc Lương Quân.

Từ Kiêu trị quân cực nghiêm, thưởng phạt phân minh, trước đây nghĩa tử Trân Chi Báo phạm luật, cũng bị đem ra thị chúng quất thành thân thể toàn máu. Nếu không như vậy, kinh thành cũng không đến mức lưu truyền Bắc Lương chỉ nhận hổ phù của Lương Vương không nhận ngọc tỷ của thiên tử.

Những tên quan phạm giặc cướp đều không học võ từ các môn phái chính thống, nhưng một thân bản lĩnh đều mài dũa thông qua liêu mạng trên chiến trường, vô cùng hung tàn, hung hãn không sợ chết đặc trưng của Bắc Lương thiết ky, thích hợp nhất để cho Từ Phượng Niên rèn luyện Hãn Đao Thuật giết người.

Lão Khôi tận mắt chứng kiến Từ Phượng Niên giết được ba nhóm, sau đó không để ý nữa, chỉ đưa địa chỉ, để Từ Phượng Niên một mình mang đao xông tới.

Sau lần bị thương đầu tiên, trên người Từ Phượng Niên cũng dính phải sáu nhát đao, năm nhát nhẹ một nhát nghiêm trọng, bị chém trúng sau lưng một đao, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nằm úp trong vũng máu, nhưng đao không rời tay, cuối cùng do Lão Khôi khiêng về Vương Phủ. Mấy nhóm sau đó, Từ Phượng Niên đều mang thương chiến đấu, lão Khôi tuyệt không cho hắn chút cơ hội lười biếng kêu khổ, đổi thành các cao nhân khác trong Vương Phủ dạy dỗ, tuyệt không dám giày xéo Thế tử điện hạ thân phận tôn quý ngang hàng với hoàng thân quốc thích. Luyện hãn đao với tội phạm liều mạng, gian nguy trong đó, người ngoài chắc chắn sẽ không hiểu.

Từ Phượng Niên nhắm mắt lại, chậm lại hô hấp.

Nghĩ thầm là mình liệu có thể bắt đầu nội gia không? Ngoại môn đao pháp dù bá đạo mấy đi nữa, đụng với chân chính cao thủ nội công kiêm tu, giống như đứa trẻ vui đùa âm ï, chỉ có thể làm trò cười cho mấy cao thủ.

Nhưng tu vi nội gia, phải chú ý thận trọng, khiếu huyệt kinh mạch lớn nhỏ trong cơ thể, không giống với mài giữa thông hiểu hành quân bố trận, giống như Võ Đang tuyên bố với thiên hạ nội công phân nửa xuất Ngọc Trụ, đặc biệt một số tu sĩ có căn cốt thiên phú có sư phụ dẫn đường, một ngày ở Núi, thì phải tu hành một ngày, cố gắng đạt tới đại đạo cảnh giới cùng thiên cơ sinh hoá cộng minh.

Nội lực cũng không phải đồ ăn, cứ nhét đầy bụng là được, Từ Phượng Niên đâu thể tự dưng lấy ra mười mấy hai mươi năm nội kình quý báu mà kẻ khác phải dày công tu luyện.

Nếu đi Thính Triêu Đình tìm những con đường tà môn ma đạo thì sao? Từ Phượng Niên nhíu mày, mở mắt, trước mắt đầy biển mây, đầy tiếng thông reo, vui vẻ thoải mái. Bỗng dưng nhớ lại chủ cũ của Tú Đông đao, không biết Bạch Hồ Nhi Kiểm cần bao nhiêu thời gian mới leo lên lâu ba? Mỹ nhân này chắc đang bực vì trao Tú Đông đao cho lầm người?

Đại Tuyết năm ấy, Bạch Hồ Nhi Kiểm xuất đao trên hồ, mới là thật sự là hãn đao.

Từ Phượng Niên biết rõ chênh lệch rất lớn giữa mây và bùn, nhưng không nóng lòng, có một lão đầu thiếu răng cửa hay cười ngây ngô từng nói rằng, ăn no đánh rắm là chuyện thoải mái, nhưng muốn thả thì thả, từ từ sẽ đến, mới là thoải mái nhất.

Hiện hắn luyện đao pháp, là biện pháp ngu nhất.

Nên gõ chuông rồi.

Bởi đã quen với việc luyện đao, Từ Phượng Niên gõ chuông vang rất to.

Ngày kế tổng cộng có 108 tiếng chuông vang.

Tề Đương Quốc chuyên cầm cờ trong Bắc Lương quân hơi có dị sắc. Trong số nghĩa tử còn lại, Diêu Giản và Diệp Hi Chân nhìn nhau cười, vừa kinh vừa hỉ. Tên mập chử Lộc Sơn thiếu chút rớt tròng mắt ra ngoài. Về phần tiểu nhân đồ Trần Chi Báo và Tả Hùng Viên Tả Tông đều không đang tuần tra tại biên cảnh, vẫn chưa hiện thân.

Đoàn người đi bộ xuống Cửu Hoa Sơn, Đại Trụ Quốc sóng vai cùng Từ Phượng Niên chậm rãi nói: "Nếu con thật muốn tập võ, cao nhân trong quý phủ cũng biết chút bàng môn tả đạo, chỉ xem con có chịu hạ giá học hay không."

Từ Phượng Niên thấy buồn cười nói: "Con có giá gì để hạ?"

Đại Trụ Quốc nhìn về phía núi Võ Đang xa xa, hí mắt nói: "Vậy là tốt rồi."
Bình Luận (0)
Comment