Chương 62
Chương 62Chương 62
Còn lại tám ky phân hai nhóm vọt tới trước, đổi thành hai vị ky binh dẫn đầu đối mặt thủ đoạn lãnh huyết của tên đao khách này, không sợ chút nào, dựa theo kinh nghiệm rèn luyện được từ từng cuộc chém giết trên chiến trường, lần thứ hai cùng đồng đội bên cạnh phối hợp chặt đao.
Người thanh niên không lùi mà tiến tới, thân hình như một con cá đang bơi lội, đạp bước lướt xuyên giữa màn mưa lao đến, cúi đầu tránh thoát đao chém, không thèm nhìn một ky binh lao vào từ bên tay phải, tay trái chộp lấy cánh tay của một ky binh khác, hai chân đều được nhấc lên khỏi mặt đất nhờ đà tiến về phía trước của ngựa chiến, xoay tròn phóng người lên ngựa, ngồi xuống phía sau ky binh, đôi tay đè chặt đầu của ky binh, bẻ ngoặc một cái, lập tức khiến gã mất mạng. Cánh tay uốn éo như con rắn, dính vào vào ngực của thi thể, lui về phía sau vặn một cái, thi thể nặng 140-150 kg lập tức bắn nhanh về phía sau, vừa may đập vào đầu ngựa của ky binh đang truy đuổi phía sau, tuấn mã cùng chủ nhân chinh chiến nhiều năm đầu nát hết, móng trước uốn cong xuống phía dưới đụng vào bùn, ky binh lộn mấy vòng, đây là ky sĩ có kỹ thuật cưỡi ngựa thành thạo thứ tư trong nhóm này, chẳng những tránh thoát chiến mã bị mất mạng ngã xuống đất, còn khom lưng đưa tay kéo một người đồng đội đứng đầu, người sau không hề đơ cứng mà tung người lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con tiếp tục không sợ chết truy kích.
Đủ có thể thấy sự kiêu dũng thiện chiến của binh lính Bắc Mãng.
Đao khách cưỡi ngựa không có ý định mã chiến với ky binh của thành Lưu Hạ, tọa ky chợt đau đớn hí vang, bốn cái chân ngựa cứ như bị gánh nặng vạn quân đè gãy, đao khách trên lưng ngựa vọt lên cao, trên không trung xoay người đâm nghiêng về hướng hai người đang cưỡi một con ngựa, hai gã ky binh chỉ thấy một bóng ma xẹt qua đỉnh đầu.
Hai cái đầu bị một chân quét văng ra ngoài, lăn xuống đám bùn lầy ở phía xa.
Đao khách tuấn dật vẫn chưa từng rút đao đứng trên lưng ngựa còn đang phi nhanh, điểm mũi chân một cái, thân thể như một mũi tên rời dây cung lướt về phía một tên ky binh khác, lên xuống mấy cái, đều là một chân đá mạnh vào ngực giết chết ky binh khoác áo giáp, từng người ngựa chia lìa, ngũ tạng lục phủ vỡ nát bét. Trong mười ky binh ngoại trừ tên ky binh hạng hai không trận vong, còn lại đều đã chết hết.
Hiệu úy cảm thấy sợ hãi thấp giọng hỏi: "Tướng quân, có cần phái người đi vào trong thành báo tin hay không."
Đào Tiềm Trĩ gật đầu, cúi người vỗ vỗ đầu ngựa, bình tĩnh nói: "Hai mươi ky binh các ngươi đều phân tán trở về thành, không cần lo lắng cho ta."
Hiệu úy cặp mắt đỏ lên, tiếng nói khàn khàn kêu một tiếng tướng quân.
Đào Tiềm Trĩ cười nói: "Nào có dễ dàng chết như vậy, ta cũng tiếc chết ở chỗ này."
Sau khi Đào Tiềm Trĩ nói xong, lại lạnh lùng nói: "Nghe lệnh, trở về thành!"
Hai mươi ky binh sau một lúc ngắn ngủi do dự, quân lệnh như sơn, đều ôm nỗi hận thúc ngựa rời đi.
Trẻ tuổi đao khách không hề ngăn cản, từ trên lưng ngựa nhảy đến trên quan đạo, hiển nhiên hôm nay Thanh Minh, hắn chỉ tập trung vào một mình Đào Tiềm Trĩ.
Đào Tiềm Trĩ ngồi trên hãn huyết bảo mã màu kim, một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm mãng đao, thần thái tự nhiên, hét lớn hỏi: "Là ấu cẩu Mộ Dung Chương Đài phái ngươi đến đây ám sát Đào mỗ?”
Thích khách đứng ở trên đường không nói một lời, chỉ đi về phía thành mục thành Lưu Hạ.
Đào Tiềm Trĩ châm chọc nói: "Chẳng lẽ là trai bao mới của Hồng Nhạn quận chúa? Con quỷ nhỏ đó làm sao ánh mắt lại cao lên nhiều như vậy, thú vị đấy."
Đào Tiềm Trĩ khoác bộ giáp đen hoàn mỹ tung người xuống ngựa, võ vỗ cổ của toạ ky, hãn huyết bảo mã thông linh lưu luyến chậm rãi chạy xa, ở cách vài chục trượng hí vang, xao động bất an đạp móng ngựa.
Đào Tiềm Trĩ vóc người khôi ngô dường như biết tên thích khách này sẽ không tiết lộ cái gì, không cần nói nhảm nữa, ngay khắc rút ra mãng đao, sát ý tràn ngập bốn phía. Song chạy song song nhau, trên quan đạo nhất thời sát khí tứ phía, khí thế đúng là vượt xa lúc thanh niên thích khách giao chiến mười ky binh.
Đao pháp của Đào Tiềm Trĩ đơn giản, đơn giản thanh thoát, đều là chiêu thức sát nhân luyện ra được sau thời gian chinh chiến sa trường, tuyệt không dài dòng, trong hai người tất nhiên phải có một cỗ thi thể lưu lại âm ầm chạm vào nhau, mãng đao chém lên trên vỏ của thanh đoản đao, mãng đao iển nhiên không có hy vọng xa vời có thể giết chết kẻ địch chỉ bằng một đòn, súc lực bảy tám phần mười, vì vậy đao phong trượt xuống, cực kỳ nhanh, đâm về phía bụng của đao khách trẻ tuổi, người sau vẫn chưa rút đao chỉ cầm vỏ đao đón đỡ, không nhìn tới mũi đao gần chạm đến bụng, cổ tay phải xoay tròn, vỏ đoản đao lại rời tay, trước người xoay tròn ra một hình cầu nhìn không thấy chút khe hở nào, hạt mưa lao như trút đến phía sau hình cầu này, nhanh chóng bị bắn ngược. Đào Tiềm Trĩ hí mắt, mũi đao không lùi bước, chợt phát lực, nỗ lực muốn đâm thủng hình cầu chỉ dày cỡ vỏ đao này.
Mũi của Mãng đao ma sát với vỏ đao phong cách cổ xưa, phát ra tiếng kim loại va chạm đâm rách màng nhĩ.
Khí cơ của Đào Tiềm Trĩ tâng tâng lớp lớp như suối trào, trong nháy mắt lực cánh tay tăng gấp mấy lần, mũi đao toát ra một ánh sáng trắng rực rỡ.
Thanh niên thích khách nhanh chóng lùi mạnh ra sau, không thấy hắn làm sao đụng vào vỏ đao, đã bị kéo về phía sau, tay phải nghiêng xuống một biên độ vi diệu, vỏ đao rời tay như độc xà lượn quanh mũi đao nhanh chóng xoay tròn, sau đó xoắn ốc hướng về phía trước, muốn chặt đi cổ tay cầm đao của Đào Tiềm Trĩ.
Đào Tiềm Trĩ thoáng rút tay về, hừ lạnh nói: "Ở đâu ra đao pháp cùi bắp như vậy chứ!"
Vị ky tướng trứ danh ở Cô Tắc xưa nay lấy mã chiến đấu hai tay áo phồng lên, mãng đã đánh bật thành công vỏ đao kỳ dị vẫn đang quay tròn, mắt thấy người trước mắt này tay không khí giới, ánh sáng của đao mãng lại phồng lên, sẽ phá vỡ tan lông ngực của thích khách trầm mặc, tuy nhiên khi Đào Tiềm Trĩ chứng kiến cánh tay phải của thích khách hướng làm một động tác kéo tới kéo về, bèn sinh lòng cảnh giác, sử xuất Thiên Cân Trụy, hai chân hãm sâu vào lớp bùn, cúi đầu khó khăn lắm tránh thoát vỏ đao cắt đầu. Đào Tiềm Trĩ tránh thoát một kiếp rút mũi chân ra, đá văng một đống bùn lầy lội về phía tên đao khách trẻ tuổi thủ pháp quái dị ra nhiêu tới tấp, hai tay đồng thời cầm chuôi đao, thân thể cao lớn mạnh mẽ nghiêng về trước, mang theo thế cương mãnh, cả người lẫn đao đánh tới. Vỏ đao không chém phăng cổ của Đào Tiềm Trĩ, cũng không rớt xuống mặt đất, mà là lượn như chim én trong không trung quay về, đến bên tay trái của thích khách, ngón tay búng ra, mới chạm đến lại ngay lập tức lần thứ hai rời tay, rồi đâm về phía Đào Tiềm Trĩ.
Đào Tiềm Trĩ có chút bực bội xoay mãng đao một hồi, thân thể cũng xoay theo, đứng vững ở một bên đường cái, nhìn chòng chọc thích khách trong nháy mắt nhẹ nhàng chính xác khống chế vỏ đao giết người, cười gắn nói: "Lại là trò xiếc Ly Thủ đao của đám mãng phu giang hồ! Lão tử xem ngươi có thể ra chiêu liên tục đến khi nào!"
Vỏ đao như chim yến linh hoạt lượn quanh xà nhà, chỉ thấy đao khách mỗi lần trong nháy mắt xoay quanh không ngừng.
Song phương cũng không có cho đối thủ cơ hội dừng lại nghỉ ngơi, mãng đao với ánh sáng trắng như lưu huỳnh.
Vỏ đao quay về, không ngừng va chạm với mãng đao. So ra mà nói, Đào Tiêm Trĩ sát khí bừng bừng đã giận không kìm được, đao thế cuồn cuộn, vô cùng kinh người. Mà tên thích khách kia chính là Thế tử điện hạ Bắc Lương thì nhàn nhã hơn rất nhiều, ở trên quan đạo bên ngoài Đảo Mã Quan lấy trộm được Ly Thủ Kiếm từ chỗ của Tiêu Thương cùng với Tam Củng Thủ của Ngư Long Bang phu tử, thông hiểu đạo lí, vững vàng trong việc tiến lui, đồng thời đã có phong thái có phần oai phong và hào hùng của tông sư.
Từng có lão đầu khoác áo da dê nhất tản tiên nhân quy.
Vỏ Xuân Lôi đao đã mấy lần công kích vô hiệu vào giáp trụ của Đào Tiềm, Từ Phượng Niên đột nhiên ánh mắt sắc bén, kiếm ý trong lông ngực trong lúc nhất thời như nước sông trút xuống, hắn khiến người ta không thể tưởng tượng nổi lấy vỏ đao rời tay sử xuất kiếm khí Cổn Long Bích hình thức ban đầu.
Xuân Lôi cắm trong vỏ rốt cục trở lại tay phải của Từ Phượng Niên, Đào Tiềm Trĩ quỳ một chân trên đất, Bắc Mãng đao cắm vào mặt đất, máu tưởi nồng nặc từ cổ tay chảy xuống dọc theo thân đao.
Bộ Huyền Giáp trên người đã nát bấy, toàn thân máu thịt be bét, có vài chỗ thậm chí sâu đủ thấy xương.
Đào Tiêm Trĩ ngẩng đầu cắn răng cười nói: "Tiểu tử, còn không rút đao cho lão tử sao?"
Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhãn, sau đó không biết mệt sử dụng lui sử dụng tới kiếm khí Cổn Long Bích mười lần. Sau 3 lần, Huyền Giáp của Đào Tiềm Trĩ bị phá toàn bộ.
Sau 6 lần, chỉ còn lại có cánh tay phải cầm đao coi như nguyên vẹn.
Sau 10 lần kiếm khí cút Cổn Long Bích, Đào Tiềm Trĩ đã bị khuấy nát vụn, hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay đặt trên chuôi đao, chết không kịp ngáp.
Từ Phượng Niên chậm rãi đi lên trước, không lưu tình chút nào cầm vỏ Xuân Lôi đao đánh bay gã, hãn huyết mã chạy như điên tới, Từ Phượng Niên cười gằn nghiêng người sang, nhẹ nhàng nhảy lên, hai cánh tay vòng lấy cổ ngựa, gập xuống hai đầu gối, thân thể ngửa ra sau, thuận thế lật toàn bộ con chiến mã này, sụp ầm ầm ở trên quan đạo, toàn bộ lưng hãn huyết mã đều bị đập nát, ngã lăn tại chỗ.
Từ đầu đến cuối, Từ Phượng Niên đều chưa nói nhảm nửa câu với vị Bắc Mãng thành mục từng có tiền đồ như gấm này.
Từ Phượng Niên đứng lên, để mặc cho nước mưa gạt trôi đi nước bùn phía sau lưng, một lần nữa treo kỹ Xuân Lôi đao, rút ra cây dù, mặt hướng Bắc Lương, lấy từ trong ngực ra số giấy vàng mã còn sót lại chưa đốt hết ở chân tường Ngụy phủ, nhẹ nhàng vãi lên không trung.