Chương 66: Áp Đầu Lục
Chương 66: Áp Đầu LụcChương 66: Áp Đầu Lục
Sau khi Từ Phượng Niên lên ngựa, một người một ngựa một Xuân Lôi chạy tới Bắc Mãng.
Vương Đại Thạch dừng chân nhìn về phía xa, thẳng đến khi thân ảnh của Từ công tử biến mất, mới siết chặt nắm tay, tự cổ vũ cho mình, cảnh cáo mình tuyệt đối không được lười biếng. Vừa xoay người thì nhìn thấy Lưu Ny Dung đứng cách đó không xa, thế nên mới lấy hết dũng khí, nhưng mà lại không được, vậy nên thiếu nên này cũng chỉ còn lại cục xúc bất an, Lưu Ny Dung thấy vậy thì cười trừ, cả hai cùng nhau đi về sườn núi, Vương Đại Thạch dù có chậm chạp hơn nữa, cũng nhìn ra được quan hệ khẩn trương giương cung bạt kiếm giữa nàng và Từ công tử, cậu cẩn thận nói: "Từ công tử thật sự là người tốt."
Lưu Ny Dung ôn nhu nói: "Đối với ngươi mà nói, đương nhiên là người tốt, ta không phủ nhận."
Vương Đại Thạch đỏ mặt, thiếu niên này tính tình thật thà, vụng về không biết ăn nói, không biết bắt đầu từ đâu.
Từ Phượng Niên một mình cưỡi ngựa về hướng bắc, ngồi trên lưng ngựa, lấy khẩu quyết cơ sở đạo môn làm công phu dưỡng khí mà nạp khí lục thổ khí, phập phồng trên lưng ngựa đến thiên y vô phùng, dùng thổi để trừ nhiệt tĩnh tâm, lấy thở để định bát phong, hà hơi tựa thanh liên, suyt để dưỡng long hổ, răng không ngừng gõ vào nhau như dùng sắt gõ ngọc để phụ trợ, tạo thành tiếng vang trong đầu, luyện tập thế này khiến khí cơ trong cơ thể dần hoàn thiện, thân thể được rèn luyện thế này thì sẽ tự thành Tam Thanh Thiên. Đại hoàng đình đăng thiên các, rõ ràng nhất chính là hình thành một tầng bao bọc trái tim, tất cả những lời giải thích trong các điển tịch của những giáo phái đạo môn đều có sai lệch, có thể nói đây là thành tựu kim đan chân nhân nguyên anh, cũng có thể nói đây là tâm thực trường sinh liên. Từ Phượng Niên giờ đã có thể cảm nhận rõ ràng xung quanh trái tim trong cơ thể mình có sáu khí cơ đang khoan khoái tự vận chuyển như là long hàm châu, cường kiện che chở cho trái tim , chẳng qua Từ Phượng Niên còn lâu mới đạt tới cảnh giới nội thị xuất khiếu thần du, nhưng trong quá trình không ngừng điên cuồng hấp thu Đại Hoàng Đình thì đã có một loại cảm thụ mơ mơ màng màng với việc mượn thiên tượng tiếp thổ khí, tuy rằng khoảng cách đến Kim Cương cảnh còn có một tầng giấy mỏng không thể đâm thủng, nhưng mà Từ Phượng Niên tự tin rằng Kim Cương cảnh này của hắn rất khác với của võ phu đỉnh cấp bình thường mà càng giống với thiên vương tướng của tăng nhân bạch y tại lưỡng thiền tự hơn, nếu không thì hắn đã sớm bị thủ đao của cô nương Ha Ha đâm chết rồi. Sự huyền diệu của Đại Hoàng Đình nhất khí xuyên suốt Tam Thanh, đơn giản mà nói, chính là trước khi tâm khô khí kiệt, thì cho dù chân tay bị chặt đứt thì cũng đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến lực, cái này so với kiện tơ tằm giá trị liên thành trên người kia thì thực dụng hơn rất nhiều.
Bởi vậy cảnh giới của tam giáo thánh nhân so với giang hồ long mãng lấy lực chứng đạo dễ dàng tiếp cận lục địa thần tiên hơn rất nhiều, chẳng qua cảnh giới cao thì cũng không có nghĩa là có thủ đoạn giết người mạnh, mặc dù để nói thì phật môn cũng có kim cương trừng mắt hàng phục tứ ma, nhưng cuối cùng họ lại càng chú trọng về lục đạo của Bồ Tát cúi đầu từ bi hơn, đây cũng là khổ tâm của võ bình Bắc Mãng khi quốc sư Kỳ Lân chân nhân cùng chủ trì của lưỡng thiền tự độc lập với võ bình, vê phần thanh y Tào Trường Khanh, phải biết rằng người này đã từng là một vị nho tướng lãnh binh sát phạt độc nhất vô nhị, được ca ngợi là kỳ nhân phải khiến cho thiên địa sinh sát ý, là kẻ dạy cho rồng rắn trỗi dậy khỏi đất liền, là dị chủng số một trong hàng ngàn vạn người đọc sách của hai vương triều Ly Dương Bắc Mãng. Theo cảnh giới tăng lên, cảm nhận với thiên địa của Từ Phượng Niên rõ ràng cũng đã tăng vọt, giờ nhớ lại cái cảnh tương phùng trên giang nam đạo lúc ấy lại càng có thể cảm nhận được Tào quan tử thâm tàng bất lộ đến cỡ nào.
Không có Ngư Long bang cần phải bận tâm, Từ Phượng Niên một đao độc mã ban ngày nắng chói chang trên đầu, ban đêm đi sớm về khuya, mất nửa tuần là đã đến được nội địa của Long Yêu Châu, thêm một ngày hành trình nữa là có thể tiến vào thành Phi Hồ, tọa ky của Từ Phượng Niên là một con ngựa kém cước lực bình thường, sớm đã mệt mỏi đủ rồi, Từ Phượng Niên phong trân mệt mỏi, bụi bặm bám đầy mặt, nghiễm nhiên đã trở thành một hán tử lảo đảo lôi thôi lếch thếch, kỳ thật cũng không cần mặt nạ sinh căn kia thì cũng đã không có ai nhận ra vị du hiệp bội đao này là thế tử điện hạ ngọc thụ lâm phong rồi. Sa mạc cát vàng nắng gắt cùng nhiệt khí trên đường bốc lên khiến Từ Phượng Niên chậm tốc độ ngựa lại, hắn thật sự là có chút tưởng nhớ đến cây cầu nhỏ có nước chảy quanh ở Yên Vũ Giang Nam kia, ở đó cho dù là nữ tử tiểu nương ở thôn trang cũng lộ ra một vẻ thủy nhuận trời sinh, nếu khát thì chỉ cân đến bên suối khom lưng uống một ngụm là được, chứ còn ở trên cái sa mạc hoang vắng này, đi tiểu mất chút nước thôi là cũng phải đau lòng thương tiếc tựa như mất mấy lượng bạc.
Từ Phượng Niên le loi hiu quạnh lấy túi nước từ sau lưng ngựa ra, uống nốt một ngụm nước cuối cùng, nhếch miệng cười cười, trăm dặm không có bóng người cũng có lợi, hưng chi sở chí, dưỡng kiếm ngự kiếm cũng tốt, kiếm khí cổn long bích cũng được, đều có thể không kiêng nể gì cả. Độc trùng bọ cạp trên mảnh đất rộng lớn này có vô số, một khi phát hiện, đều có thể thử dùng phi kiếm vẫn chưa lưu loát để chém giết, mười lần thì có tám lân đánh trượt, ngẫu nhiên mới có một lần đánh trúng, cũng hơn phân nửa bởi vì khí cơ không thông, lực đạo gây yếu nên mới thất bại. Nhưng cho dù có rất ít tình huống đánh bậy đánh bạ mà trúng thì cũng có thể làm cho thế tử điện hạ của chúng ta ngửa mặt lên trời cười to như người điên, cũng đúng, không phải người điên mười phần, thì ai sẽ mang theo mười hai thanh phi kiếm đến Bắc Mãng chứ?
Thế tử điện hạ đặt mình vào trong tịch liêu của thiên địa, nhàm chán không có tiếng người nói chuyện, không vướng bận, không chỗ dựa, chân chính là tâm vô bàng vụ, một bên rèn luyện Đại Hoàng Đình có xu hướng viên mãn, một bên lật xem đao phổ chọn lựa ý đồ tối nghĩa để đi khí du quan ải, tu vi vô hình trung lại đột nhiên tăng mạnh.
Tầng giấy mỏng ngăn cách kia càng lúc càng mỏng manh. Từ Phượng Niên cũng không sốt ruột, con tọa ky đói khát gầy gò kia đã lười biếng, cúi đầu, vó ngựa nặng nề ngưng trệ, không chịu đi về phía trước, mũi ngựa hừ hừ hữu khí vô lực, Từ Phượng Niên nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, cúi người sờ sờ cái bờm khô đầy cát vàng vụn, khẽ cười nói: "Dọc theo đường đi mấy túi nước hơn phân nửa đều là đến miệng ngươi, đừng làm nũng với ta, đi thêm mấy dặm đường nữa đi, ta cũng đã nhìn thấy khói bếp rồi, không chừng ở đó chính là một gian nhà khách đấy, hảo huynh đệ, đến lúc đó nhất định không bạc đãi ngươi."
Tuy nói quả thật đã có thể nhìn thấy nơi có người, nhưng vọng sơn thôi là cũng đủ khiến ngựa chạy đến chết, Từ Phượng Niên biết con ngựa kém cỏi này đã cố gắng hết sức, liền xoay người xuống ngựa, buông cương ngựa ra, để nó đi theo phía sau, không còn gánh nặng nặng một trăm bốn năm mươi cân, con ngựa lười da bọc xương này rốt cục cũng bình tĩnh lại, lập tức bước nhanh, không quên dùng cổ ngựa cọ cọ vào vị chủ tử này, Từ Phượng Niên thấy tên này vui vẻ thì dở khóc dở cười, lực chân con ngựa này kém thì kém nhưng mà cũng không vụng. Một người một ngựa chậm rãi đi về phía nơi khói bếp bốc lên, Từ Phượng Niên nhìn xung quanh liền lắp bắp kinh hãi, gian nhà khách này đúng là có quy mô không nhỏ, có tứ hợp viện làm khung, chủ lâu có ba tầng, nhà khách có thể nhét được cả trăm nhân sĩ, ngoại trừ năm sáu chiếc xe ngựa, bên ngoài gian khách còn xây một cái chuồng ngựa đơn sơ, trong đó đứng đầy ba mươi mấy con ngựa, phần lớn có lông màu sáng, cao lớn cường tráng, trong tiếng hí minh của mấy con tuấn mã này đều có thể nghe ra được sự kiêu căng, đủ để khiến thế tử điện hạ tự ti xấu hổ. Bên ngoài khách sạn có một tên tiểu nhị đen đúa ngồi xổm ngủ gật trên đống củi khô, bên chân gã có một cái giếng suối tản mát ra hơi nước trong trẻo, thứ này trong đại mạc có thể làm cho cổ họng lữ nhân phát sốt, có một cái giếng như vậy so với việc buổi tối có nương tử xinh đẹp ấm chăn còn làm cho người ta thèm thuồng hơn.
Từ Phượng Niên thấy tiểu nhị điếm đang ngủ say, khóe miệng chảy nước miếng, cười đến ý tứ mười phần, cũng không biết là đang nhớ tới vị mỹ nữ xinh đẹp từng đi qua khách điếm nào, nam nhân đều hiểu, ở cái nơi cát vàng đầy trời chim không thèm ỉa này, đại khái cũng không thoát khỏi cái con đường làn da trắng sữa rơi mông vểnh lên. Từ Phượng Niên cũng không đánh thức gã mà nhẹ nhàng đi qua, lắc lắc cơ quan bằng gỗ, kéo một thùng nước lên, cầm muôi uống một ngụm, đang muốn rửa mũi cho vị huynh đệ ngựa gầy khố rách áo ôm thì gã tiểu nhị da đen cơ bắp rắn chắc của khách sạn giật mình phát hiện, nhìn thấy đối phương này trộm nước, tên này nhảy xuống xà nhà, không nói hai lời liền một cước đá tới, Từ Phượng Niên không sợ không giận, sắc mặt bình tĩnh, bụng hóp lại, hút lấy một cước hung ác có thể làm cho hán tử bình thường nằm nửa năm kia. Khi thấy gã tiểu nhị trẻ tuổi có khuôn mặt kiêu ngạo kia không rút trở vê mà còn đang muốn xoay người tung thêm một cước, Từ Phượng Niên liền vội vàng mỉm cười nói: "Ta cũng không phải cố ý uống quyt chút nước này, tiểu ca cứ tính tiền theo giá thị trường là được, ta muốn ở lại khách sạn này, tiểu ca có thể hỗ trợ an bài một chút hay không?”
Người dựa vào quần áo, phật dựa vào kim trang, tiểu nhị của khách sạn không thể động đậy nhưng cũng không chịu thua người, vẫn hùng hổ, giận dữ mắng: "Nếu lão tử không phải tỉnh lại, thì chẳng phải ngươi uống nước này không trả tiền sao? Ở lại trong khách sạn cái trứng ấy, nhìn cái dạng nghèo khổ của ngươi cùng con súc sinh kia mà xem, trong túi có bạc mới gọi là quái sự ấy! Nếu không lượn đi, lão tử sẽ tung tuyệt học ra, đến lúc đó ta sẽ không quản sinh tử đâu!"
Từ Phượng Niên tỏ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đang muốn lui về phía sau vài bước để yên ổn, thì ở trước cửa khách sạn đột xuất hiện một vị nữ tử trung niên đang chống hai tay vào cái thắt lưng như thùng nước. Hai gò má của nàng được bôi son trát phấn dày đến thành từng tầng, hiển nhiên không hiểu kỹ xảo trang điểm là cái gì, thập phần bắt mắt, nàng rống lên một cái giống như là sư tử: "Tần Vũ Tốt, chút công phu quyền cước mèo cào của ngươi còn tuyệt học cái gì chứ, nếu chặt đứt đường tài chính của khách sạn thì lão nương sẽ khiến ngươi tuyệt tử tuyệt tôn!"
Tiểu tử ngăm đen có cái tên không tâm thường lập tức câm như hến, gã nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt liếc vê phía Từ Phượng Niên vẫn không thể gọi là thân thiện, gã rút chân về, hừ lạnh nói: "Coi như tiểu tử ngươi có vận khí tốt."
"Tần Vũ Tốt, tắm rửa bảo câu của vị công tử này cho cẩn thận, cho ăn loại cỏ thượng đẳng, nếu mà dám có lòng dạ hẹp hòi, lão nương chém chết ngươil
Nữ tử có khí phách ngang với cái 'eo thon nhỏ' của nàng quay mặt về phía Từ Phượng Niên, nàng nở nụ cười nhiệt tình chân thành hơn rất nhiều, đưa tay ra chào mời: "Mời công tử mau mau vào, khách sạn Áp Đầu Lục chúng ta có thể ăn có thể uống được, giá cả hợp lý, ở Long Yêu Châu này là một chiêu bài vang dội, chỉ cần công tử ở lại một lần, là biết phúc hậu của chúng ta."
Từ Phượng Niên vỗ vỗ con ngựa gầy cuối cùng cũng khổ tận cam lai, rồi một mình đi vào cái sân nhỏ tương đối rộng rãi, chẳng qua mới vào cửa liền nhận thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang chiếu tới mình, cả đám giống như là Từ Phượng Niên đã giết tổ tông mười tám đời của bọn họ vậy, gã tiểu nhị kia cũng lộ ra vẻ ẩn ý đưa tình, nữ tử có cái eo thùng nước thấy vậy thì cười cười nhẹ giọng giải thích: "Công tử đừng để ý, những dã hán tử này mười ngày nửa tháng đều chưa từng nếm qua tư vị nữ nhân, thấy ai thì cũng lộ ra ánh mắt ăn thịt người này, khách sạn Áp Đầu Lục chúng ta tổng cộng chỉ có mười sáu vị cô nương đãi khách, người trả giá cao thì mới có được đêm xuân, đám quỷ nghèo này đang sợ vị anh hùng hảo hán đây có túi tiền lớn hơn chúng đấy."
Từ Phượng Niên bật cười, hóa ra là hắn đã vào kỹ viện rồi sao?