Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 426 - Chương 65: Lưu Lại Được Một Chiêu

Chương 65: Lưu lại được một chiêu Chương 65: Lưu lại được một chiêuChương 65: Lưu lại được một chiêu

Từ Phượng Niên rất muốn nói cho thiếu niên mới vào giang hồ ngây thơ kia rằng, những đại hiệp bạch y phiêu phiêu trượng kiếm đi tứ phương kia trước đó cũng phải hao tâm tổn sức để kiếm ăn một ngày ba bữa. Những nữ tử xinh đẹp nhìn như không nhiễm khói lửa nhân gian kia, cũng sẽ có kẻ bụng chuột ruột gà* đến thế nào. Những chư hầu diễu võ dương oai một phương kia, cũng có lúc bị đánh rụng răng mà phải nghẹn khuất nuốt máu vào trong bụng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn bỏ qua, giấc mộng giang hồ của thiếu niên, có thể mơ mộng thêm một ngày cũng là chuyện tốt. Từ Phượng Niên khom lưng sờ sờ cái bờm mềm mại của con ngựa màu nâu mình đang ngôi, người cha của hắn vừa gặp mặt đã nói mấy lời ngông cuồng với thê tử kia, không ngoài ý muốn đã bị đánh một trận, nhưng làm cho thế nhân cảm thấy ngạc nhiên chính là, tên võ tốt trẻ tuổi xuất thân từ quân ngũ Liêu Đông này, hết lần này đến lần khác lại chạy ra được từ trong chỗ chết, từng bước từng bước một trèo lên được đỉnh triều đình, ngoại trừ một bộ khải giáp không khác gì tướng quân bình thường thì ông còn khoác lên mình một chiếc mãng bào xanh gấm mà không ai trong vương triều lại không biết. Nhưng mà trong mắt Thế tử điện hạ, Bắc Lương Vương, Đại Trụ Quốc, Đại tướng quân... mấy cái danh hiệu làm cho người ta kính sợ kia, ước chừng chính là bóng tối dưới ánh đèn mà thôi, cũng rất ít khi khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa, ký ức sâu sắc nhất với hắn chỉ là Từ Kiêu may giày vải từ năm này qua năm khác, thời niên thiếu hắn cảm thấy Từ Kiêu nhàm chán, hiện giờ vẫn cảm thấy Từ Kiêu nhàm chán.

(*có nghĩa là người hẹp hòi, chỉ coi việc nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn. )

Nhàm chán thì nhàm chán, nhưng nhân đồ Từ Kiêu lại có rất nhiều thứ muốn nói, thế cơ mà Triệu Trường Lăng đã chết rồi, rất nhiều lão huynh đệ đồng sinh nhưng không cộng tử cũng đã chết hết, Vương phi thủy chung không tái giá, con cái đứa thì gả xa đứa thì du học, ông có thể tìm ai tán gẫu đây?

Từ Phượng Niên thở ra một hơi, đột nhiên ý thức được mình cũng rất nhàm chán, ít nhất là đối với chuyến đi phương bắc này. Thế tử điện hạ không khỏi nhớ tới một câu cửa miệng của Ôn Hoa kiếm gỗ, lập tức rất u buồn.

Ngư Long bang một đường bình an vô sự đến phụ cận Nhạn Hồi Quan rồi thì Từ Phượng Niên cũng quay người về phía bắc, sở dĩ vừa ra khỏi thành hắn không đi ngay về phía nội địa Long Yêu Châu là sợ bị lão hồ ly họ Ngụy nhìn ra manh mối, từ chối thu xuân lộng thu thủy đã chọc cho người ta nghi ngờ, Từ Phượng Niên không muốn ở loại chuyện nhỏ này gây thêm rắc rối. Tạm biệt Ngư Long bang, hắn không có nửa điểm thương cảm cũng chẳng có nửa điểm vui mừng, bình thản như nước, Ngư Long bang không dám vào thành nên chỉ có thể ngủ lại một đêm ở sườn dốc cao, tư vị màn trời chiếu đất không dễ chịu, lập tức không có mấy người vui vẻ chịu cái khổ này.

Trong đám người Ngư Long bang, kẻ không hề hồi hộp chỉ có thiếu niên tiễn Từ Phượng Niên, hoàng hôn buông xuống, trước khi lên ngựa Từ Phượng Niên dừng bước cười nói: "Khẩu quyết quyên pháp ta dạy ngươi cũng không phải là tâm pháp của thần công gì, dựa vào việc tích thủy xuyên thạch thì cũng coi như là cường thân kiện thể. Về phần kiếm chiêu gọi là ba cân kia, đời này của ngươi cũng chưa chắc có khả năng xuất thủ, nếu như ngươi biết kiếm khách sáng tạo ra kiếm thế này là một lão thợ rèn thiếu răng cửa, nhất định sẽ rất mất mát. Lão thợ rèn này sao, họ Hoàng, người Tây Thục, đời này nghèo túng, vừa không có vợ cũng không có đồ đệ, coi như ta thay lão Hoàng thu ngươi làm đồ đệ, hai người các ngươi đều là kẻ si ngốc, sư phụ ngốc không ngại đồ đệ không thông minh. Kẻ lọc lõi trong giang hồ quá nhiều, người nào cũng là hồ ly sắp thành tinh, ta chính là một kẻ trong đó, người thành thật như vậy ngược lại lại biến thành lông phượng sừng lân. Cho nên ngươi đừng học ta, nếu ta không thể trở vê Bắc Lương, kiếm thuật của lão già kia tốt xấu gì cũng lưu lại được một chiêu."

Sau khi Từ Phượng Niên lên ngựa, một người một ngựa một Xuân Lôi chạy tới Bắc Mãng.

Vương Đại Thạch dừng chân nhìn về phía xa, thẳng đến khi thân ảnh của Từ công tử biến mất, mới siết chặt nắm tay, tự cổ vũ cho mình, cảnh cáo mình tuyệt đối không được lười biếng. Vừa xoay người thì nhìn thấy Lưu Ny Dung đứng cách đó không xa, thế nên mới lấy hết dũng khí, nhưng mà lại không được, vậy nên thiếu nên này cũng chỉ còn lại cục xúc bất an, Lưu Ny Dung thấy vậy thì cười trừ, cả hai cùng nhau đi về sườn núi, Vương Đại Thạch dù có chậm chạp hơn nữa, cũng nhìn ra được quan hệ khẩn trương giương cung bạt kiếm giữa nàng và Từ công tử, cậu cẩn thận nói: "Từ công tử thật sự là người tốt."

Lưu Ny Dung ôn nhu nói: "Đối với ngươi mà nói, đương nhiên là người tốt, ta không phủ nhận." Vương Đại Thạch đỏ mặt, thiếu niên này tính tình thật thà, vụng về không biết ăn nói, không biết bắt đầu từ đâu.

Từ Phượng Niên một mình cưỡi ngựa về hướng bắc, ngồi trên lưng ngựa, lấy khẩu quyết cơ sở đạo môn làm công phu dưỡng khí mà nạp khí lục thổ khí, phập phồng trên lưng ngựa đến thiên y vô phùng, dùng thổi để trừ nhiệt tĩnh tâm, lấy thở để định bát phong, hà hơi tựa thanh liên, suyt để dưỡng long hổ, răng không ngừng gõ vào nhau như dùng sắt gõ ngọc để phụ trợ, tạo thành tiếng vang trong đầu, luyện tập thế này khiến khí cơ trong cơ thể dần hoàn thiện, thân thể được rèn luyện thế này thì sẽ tự thành Tam Thanh Thiên. Đại hoàng đình đăng thiên các, rõ ràng nhất chính là hình thành một tâng bao bọc trái tim, tất cả những lời giải thích trong các điển tịch của những giáo phái đạo môn đều có sai lệch, có thể nói đây là thành tựu kim đan chân nhân nguyên anh, cũng có thể nói đây là tâm thực trường sinh liên. Từ Phượng Niên giờ đã có thể cảm nhận rõ ràng xung quanh trái tim trong cơ thể mình có sáu khí cơ đang khoan khoái tự vận chuyển như là long hàm châu, cường kiện che chở cho trái tim , chẳng qua Từ Phượng Niên còn lâu mới đạt tới cảnh giới nội thị xuất khiếu thần du, nhưng trong quá trình không ngừng điên cuồng hấp thu Đại Hoàng Đình thì đã có một loại cảm thụ mơ mơ màng màng với việc mượn thiên tượng tiếp thổ khí, tuy rằng khoảng cách đến Kim Cương cảnh còn có một tâng giấy mỏng không thể đâm thủng, nhưng mà Từ Phượng Niên tự tin rằng Kim Cương cảnh này của hắn rất khác với của võ phu đỉnh cấp bình thường mà càng giống với thiên vương tướng của tăng nhân bạch y tại lưỡng thiền tự hơn, nếu không thì hắn đã sớm bị thủ đao của cô nương Ha Ha đâm chết rồi. Sự huyền diệu của Đại Hoàng Đình nhất khí xuyên suốt Tam Thanh, đơn giản mà nói, chính là trước khi tâm khô khí kiệt, thì cho dù chân tay bị chặt đứt thì cũng đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến lực, cái này so với kiện tơ tằm giá trị liên thành trên người kia thì thực dụng hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment