Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 431 - Chương 70: Hai Cái Đầu, Hai Hàng Nước Mắt (2)

Chương 70: Hai cái đầu, hai hàng nước mắt (2) Chương 70: Hai cái đầu, hai hàng nước mắt (2)Chương 70: Hai cái đầu, hai hàng nước mắt (2)

Giang hồ Bắc Mãng có trăm vạn người nhưng có thể so sánh đại ma đầu danh phù kỳ thực hơn Tạ Linh ta, thật đúng là không nhiều.

Mộ Dung Giang Thần nhận được ánh mắt hứa hẹn của Tạ Linh thì đến gân Mộ Dung Chương Đài nằm trên mặt bàn tựa như con dê béo chờ làm thịt rồi đưa tay đến gẫn mũi, sau khi y xác định vẫn còn hơi thở thì thở phào nhẹ nhỏm, nếu biểu ca được gia tộc ký thác kỳ vọng chết ở đây thì y trở về cũng phải bị lợp một lớp da, không chừng còn bị phụ thân có tính cách bạo ngược đánh thành tàn phế, từ xưa tới nay Mộ Dung thị sùng võ, dũng mãnh thiện chiến không tính là gì, chỉ có người đọc sách tài hoa hơn người như biểu ca Mộ Dung Chương Đài mới được xem như hạc giữa bầy gà, Hoàng đế bệ hạ rất vui lòng nhìn tử tôn Mộ Dung có thể dựa vào thực học mà trổ hết tài năng trên triều đình.

Gia tộc của Mộ Dung Giang Thần là bàng chi Mộ Dung, không thể không cẩn thận kinh doanh, sau khi biết rõ thân phận bí ẩn của Tạ Linh ẩn trong thành trước mắt chính là quý nhân mà y và gia tộc muốn hết sức lôi kéo thì bọn chột nhắt giang hồ chết bên ngoài khách sạn chỉ là một con cờ thí mang tính thị uy trong nước cờ đầu mà thôi.

Thấy Tạ Linh không nói lời nào, Mộ Dung Giang Thần cũng không vội mở miệng, trong lòng gã thâm đánh giá thẻ đánh bạc có đủ hay không, quả phụ của Đào Tiềm Trĩ nhất định phải bị dẫn đi, đây không chỉ đơn giản là biểu ca Mộ Dung Chương Đài thèm muốn sắc đẹp như vậy mà là thúc đẩy lợi ích của gia tộc ở sau, hai kinh bốn phủ, Nam Bắc giằng co, như rắn quấn rùa, đấu tranh nội bộ đến huyết quang văng khắp nơi, đây chính là cảnh tượng mà Hoàng đế bệ hạ buộc chế hành thuật rất vui khi thấy nó thành, thành Bắc Đế chính là vương đình trong miệng của Vương Triều Ly Dương, nam Yến Kinh, thu nhận rất nhiều di dân của tám nước, tất cả khống chế hai phủ, độc lập ngoài tám châu, Bắc ngự trướng quan cùng Nam diện triêu quan, một khi song phương va chạm thì nói chung là hình tượng phía bắc dùng miệng đánh phía nam nẩy lửa, Mộ Dung thị đương nhiên là một trụ cột tráng kiện của Bắc ngự trướng quan, nhưng mà những năm này dần dần rót vào hai châu Cô Tắc Long Yêu, có hiềm nghi đào góc tường, nhân vật lương đống lập trường kiên định Nam diện triều quan như Đào Tiềm Trĩ, Đổng mập mạp, ban đầu ở Cô Tắc Châu đã cho các quyền quý vương tôn như Mộ Dung Giang Thần nếm mùi đau khổ, chờ cơ hội vào chỗ chết trừng trị, đối với Mộ Dung thị chuyện này đã không chỉ là chuyện nhỏ liên quan đến mặt mũi, mà còn là cố gắng hết sức đối phó lẫn nhau với điều kiện tiên quyết là không chạm vào ranh giới cuối cùng vảy ngược của Hoàng đế bệ hạ.

Tựa như lần này Đào Tiêm Trĩ chết bất đắc kỳ tử, đương nhiên long nhan của Nữ Đế Bắc Mãng phẫn nộ nhưng nếu chỉ là Mộ Dung Giang Thần khi nhục nữ nhân của Đào Tiềm Trĩ thì với tâm nhìn lâu dài của bệ hạ sẽ không quan tâm đến những chuyển lớn bằng hạt vừng này, hai mươi mấy năm nay Nam diện triều quan nhận uất ức như vầy cũng không ít, nói không chừng ngay cả Đổng mập mạp cũng sẽ không thật sự vạch mặt, hành vi giội nước bẩn này trong lúc vô hình đả kích sĩ khí của nam quan đồng thời khiến người cực kì buồn nôn này con cháu Mộ Dung đã hạ bút thành văn. Sau khi đắc thủ chuyện này, bên Đế thành sẽ giành được rất nhiều tiếng hoan hô khen hay, mặt mũi của các trưởng bối trong nhà cũng sáng sủa. Về phần bà nương da mịn thịt mềm của Đào Tiềm Trĩ thì sau khi bị biểu ca chơi chán sẽ không thiếu được chuyển tặng đi đến một vòng trong vòng tròn con cháu quyên quý ở Đế thành, không thể tránh được bị biến thành một con đàn bà dâm đãng mà ai cũng có thể chà đạp, chọc vào, chắc chắn biểu ca cũng có thể thuận thế bước thêm một bước vào gân vòng hạch tâm. Dù sao ở Đế thành, không khó dùng tiên mua được nữ tử có tư sắc nhưng nếu là tức phụ của Trùng Nhiếp tướng quân thì rất hiếm.

Song phương đều có tính toán của riêng mình, Mộ Dung Giang Thần muốn cướp nữ nhân đến Đế thành trải đường, nếu tạm thời không mời được vị khôi hùng ma đạo nói năng thận trọng trước mắt này thì cũng không sao, đến lúc đó trở về gia tộc làm phiền trưởng bối đến bái phỏng là được, y cũng không tin dưới bầu trời này còn có nam nhân đối với quan to lộc hậu, kiều nương xinh đẹp đều không có hứng thú.

Mà đáy lòng Tạ Linh ăn không thấu thân phận của tên đao khách kia, gã mượn binh mã của Mộ Dung huynh đệ làm đá dò đường, chết thì tất cả đều vui vẻ, không chết thì Tạ Linh cũng len lén diệt khẩu, một bộ tim gan có thể gọi là linh lung tuyệt hảo, đối với gã thì chính là thuốc bổ tốt nhất, tốt hơn cả trăm bộ tim gan dung tục, nhừ lời nói tức phụ của gã trên lầu, thuốc bổ so tổ yến, vi cá còn quý giá ngàn vạn bực này, cho dù là vị quốc sư đệ tử thánh nhân thiên hạ Đạo giáo ở Đế thành kia, không may đến Quỷ Môn Quan Áp Đâu Lục này thì cũng phải chết!

Tạ Linh bất chợt quay đầu nhìn cầu thang lên lầu hai, sát cơ tăng vọt. Mộ Dung Giang Thần cũng sợ hãi cả kinh.

Một người trẻ tuổi mang bội đao, tay cầm hai cái đầu, máu me đầm đìa.

Từ Phượng Niên ném ra một cái đầu trước: "Một cái đầu này là hoàn lễ cho khách sạn Áp Đầu Lục, không thành kính ý."

Tạ Linh nâng đầu lên, hai con mắt đỏ bừng, phát ra tiếng nghiến răng.

Từ Phượng Niên ném cái đầu còn lại cho Mộ Dung Giang Thần đã tốn công tốn sức lần này, bình thản nói: "Cái đầu này là cho Bắc Mãng Mộ Dung thị, mong rằng vui lòng nhận."

Mộ Dung Giang Thần không đến nhận đầu mà để nó tùy ý lăn xuống chân của y, sắc mặt âm trầm khủng bố.

Ma đầu Tạ Linh ôm đầu lâu vào ngực, ngửa đầu phát ra tiếng gào thét đâm rách màng nhỉ như dã thú, xà nhà rung động, chấn rất nhiều tro bụi rơi xuống.

Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Tuy nói là hai nữ tử đều tự muốn chết, nhưng so sánh lại thì chết cũng khá uất ức, đoán chừng lúc bị thủ đao của ta cắt đầu xuống thì vẫn đang buồn bực vì sao đã chết. Về phần cái đầu bên chân của người thì chết rõ rõ ràng ràng, cô ta biết được dù mình sống mà rời khỏi khách sạn thì sau đó cũng sống không bằng chết nên dùng mạng của mình để đổi một mạng. Đã nói xong rồi, các ngươi thấy sao? Có muốn xin được chết hay không?"

Cũng không cần Mộ Dung Giang Thần công dã tràng, tính toán xảo diệu lại dùng lấy giỏ trúc mà múc nước lên tiếng thì tên áp nhung tốt khát máu kia đã nhỏ hành phóng lên cao, thân thể uốn lượn đánh đến tên tiểu tử khẩu xuất cuồng ngôn này.

Tạ Linh căn bản không nhìn chiến trường, hai mắt rơi lệ, cuối đầu hôn lên trán nương tử, sau đó gã thay ả ta vuốt hai con mắt trợn to trợn tròn xuống.

Ả từng nói, này, lão quỷ, thua thì thua, bại bởi Lạc Dương đấy, cũng không mất mặt, nếu không thì chúng ta đi làm ruộng, nuôi gà vịt là được rồi, cùng nhau chết già, không tốt lắm sao. Gã không đáp ứng, nói muốn thề sống chết một trận chiến với Lạc Dương, những năm này gã điên cuồng giết người moi tim ăn gan, càng ngày càng người không giống người, không giống quỷ nhưng ả cũng chưa từng ghét bỏ.

'Vốn cho rằng hơn nữa đời này không thắng được Lạc Dương thì sẽ chết không nhắm mắt, vì sao ngươi lại chết trước?!

Ả nói nếu thật sự có ngày đó, nếu chỉ kém một tơ một hào thì có thể đánh bại tê Lạc Dương cao cao tại thượng kia, vậy thì lập tức xé ngực ả ra, ăn tim gan của ả.

Hai hàng thanh lệ của Tạ Linh biến huyết lệ.
Bình Luận (0)
Comment