Chương 71: Quỳ không quỳ (1)
Chương 71: Quỳ không quỳ (1)Chương 71: Quỳ không quỳ (1)
Song quyền của Áp Nhung Tốt ở trước ngực Từ Phượng Niên nổ tung như sấm, khấu thủ mã tặc biên cảnh cầm tuyên hoa bản phủ rất lâu mới cắt hải thị thận lâu, đúng là trong chớp mắt đã bị tên hoàng trướng hầu cận này công phá, y vốn có chút kinh ngạc tên đao khách trẻ tuổi này có thể tiết khí ra ngoài, chưa từng nghĩ một kích đạt được, chỉ là hình thức bên ngoài thôi, thân thể y đằng không chợt vươn tay như vượn, tăng thêm lực đạo đánh lên ngực của tiểu tử này, y nhất định phải khiến con chim non không biết sống chết dám ngạnh kháng nắm đấm của y mất mạng tại chỗ. Thân thể Từ Phượng Niên cong như đường công khi giương cung, đầu, chân bất động, hắn lợi dụng lồng ngực cong về phía sau để cản quyền cương như thủy triều, tay phải trong nháy mắt đã đặt trên đầu của Áp Nhung Tốt, hắn đanh định đập nát cái đầu này, Áp Nhung Tốt phát hiện không ổn, tiểu tử này rất hung ác, mới giao thủ đã muốn ngọc thạch câu phần, xuất thủ đoạn giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, y rụt đầu ngửa ra sau, hai chân đá ra, bị cánh tay trái của Từ Phượng Niên đón đỡ.
Áp Nhung Tốt dựa thế bắn về phía sau như thiểm điện, thân thể y dính trên vách tường, hai tay thành trảo chụp vào tấm ván gỗ, y đang định phản công lần thứ hai thì tim truyền đến một cơn đau nhói, y cúi đầu nhìn xuống, hai mắt hoảng sợ, chẳng biết từ lúc nào tim của y đã bị ám khí sắc bén đâm thủng, rõ ràng người trẻ tuổi này chưa từng rút đao, vậy nên Áp Nhung Tốt không lập tức tỉnh ngộ, thật ra chiêu đùa giỡn âm hiểm, gian trá này của Từ Phượng Niên cũng chưa từng nghe thấy, đầu tiên là bày tư thế chim non muốn đối đầu quyền cước của Áp Nhung Tốt rồi lại tế ra thanh Tỳ Phù lợi hại nhất cũng nhỏ bé nhất trong mười hai thanh phi kiếm, hắn lẳng lặt 'bày ra' ở cách lưng của Áp Nhung Tốt một trượng.
Thanh kiếm này óng ánh sáng long lanh, sát khí nội liễm đến cực điểm, nếu như nói sau khi rèn Huyền Lôi ra lò thì sát ý lập tức đồi dào, tựa như kiếm khách giết người ngoài ngàn dặm, phi kiếm Thái A dài nhất khí xung Đẩu Ngưu như thiên nhân gánh đỉnh, thân kiếm Đào Hoa đẹp đẽ như mỹ nhân đôi tám, như vậy thì Tỳ Phù sẽ không quá đáng chú ý, nó chất phác như hài nhi, dù bày ra trước mắt, nếu thường nhân không cẩn thận ngưng thân thì cũng chỉ có thể nhìn thấy kính tượng mơ hồ, như một gợn sóng thanh thủy nhỏ, khi Áp Nhung Tốt một kích không trúng, thuận thế triệt thoái về phía sau, Từ Phượng Niên chỉ cần di động phương vị của Thái A một chút, nhắm ngay tim, Áp Nhung Tốt hung ác đụng vào tựa như tự tìm đường chết, trái tim không chút huyền niệm đã bị Thái A đâm xuyên, trừ phi là thể phách Kim Cương bất bại nếu không thì khó thoát khỏi chữ 'chết'. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Cao thủ liều chết, lấy đâu ra tình thơ ý hoạ như miêu tả trong du hiệp liệt truyện ở cửa miệng của thuyết thư tiên sinh, từ trước đến này đều là lập tức phân cao thấp, sinh tử lập kiến. Nếu không phải lực lượng tương đương nhau thì ai nguyện ý đại chiến ba trăm hiệp.
Thậm chí Mộ Dung Giang Thần đang quan chiến cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong mắt y chỉ thấy Áp Nhung Tốt có thể xưng vô địch chiến trường giao thủ một cái rồi lùi lại thì đã chết bất đắc kỳ tử, thi thể rơi xuống chân cầu thang, che máu tươi chảy như suối ở ngực, kiếm khí của phi kiếm Tỳ Phù lưu trong cơ thể, ngăn cản trước khi chết Áp Nhung Tốt đã cố gắng bù đắp khí cơ, có thể nói sau khi bị Tỳ Phù cắt thì dù chỉ tạo thành một cái khe rất hẹp nhưng cũng như chân trời góc biển, âm dương tương cách, đây cũng là ngụ ý khi đặt tên Tỳ Phù cho phi kiếm, phù du không biết sáng tối, xuân thu, sáng sinh, chiều đã chết. Mộ Dung Giang Thần không rõ ràng cho lắm, sau khi y nhìn thấy đầu quả phụ của Đào Tiềm Trĩ thì tức giận, xen lẫn một tia sợ hãi, có thể trong nháy mắt giết chết hoàng trướng hầu cận, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, sẽ không phải là con cháu dòng chính từ đại tông vọng tộc như Kỳ Kiếm Nhạc Phủ đi ra chứ? Nghe nói Đổng mập mạp có quan hệ cá nhân không tầm thường với Đề Binh Sơn và Kỳ Kiếm Nhạc Phủ trong ngũ đại tông môn của Bắc Mãng, nữ nhi của sơn chủ Đề Binh Sơn còn bị Đổng mập mạp gieo tai họa, gạo nấu thành cơm, dù là hùng chủ giang hồ, anh tài sơ lược như sơn chủ Đề Binh Sơn cũng không thể không bóp mũi ngầm thừa nhận cọc hôn sự gã nữ nhi cho một tên béo đáng chết làm thiếp, chỉ là Đổng mập mạp giỏi cân nhắc lợi hại thật sự có can đảm chui vào chỗ chết mà đắc tội Mộ Dung thị sao?
Từ Phượng Niên bước xuống cầu thang, hắn cười lạnh nói: "Mộ Dung Chương Đài, đừng giả bộ ngủ nữa, lại giả bộ nữa coi chừng bọ Tạ chưởng quỹ móc tim gan làm thuốc bổ đấy."
Mộ Dung Chương Đài nằm trên bàn cũng không có động tĩnh, Tạ Linh đi qua, đặt đầu của lão bản nương lên bàn trước, năm ngón tay của gã như móc câu, moi trái tim của tên tuấn ngạn Mộ Dung thị từ lúc gã vác xuống lầu đã bị giam cầm khiếu huyệt ra, bỏ vào trong miệng nhai nuốt. Mộ Dung Giang Thần thấy vậy thì sợ vỡ mật, y nổi giận đùng đùng nói: "Tạ Linh sao dánh hại con cháu Mộ Dung ta? I"
Đôi mắt của Tạ Linh đỏ ngầu, miệng đầy máu tươi, gã vừa cầm tim gan cúi đầu cắn nuốt, vừa nhìn qua Mộ Dung Giang Thần đã nổ tung da đầu, tên ma đầu lạc lối không còn đường quay về này không có chút chập trùng tình cảm nào nói: "Thì ra là kiếm sĩ của Kỳ Kiếm Nhạc Phủ, tim gảm của nhân vật chính đạo ăn rất ngon. Đừng thấy cùng là ăn tim gan, ăn nhiều rồi thì sẽ biết mùi vị đều khác nhau, có ít người béo như ngỗng, béo đến muốn ói, không bổ nhiều. Có một số như ăn rùa, rắn, có chút độc nhưng có thể chữa bệnh. Một số là thịt, trải qua sương vị thì càng đẹp, đã là thượng phẩm, có thể nối liền gân xương, giống như bộ trong tay của ta. Về phần vị công tử bội đao kia thì chính là gan rồng, tủy phượng, có thể ngộ nhưng không thể cầu. Tạ Linh ta nhìn người, chưa từng nhìn túi da, mặt người, chỉ nhìn tin gam trong lớp da."
Khách sạn Áp Đầu Lục đều biết Tạ chưởng quỹ là người hiền lành ít nói, một tên ma bệnh, quanh năm giao tiếp với người khác hòa hòa khí khí. Nhưng lại không biết tính cách tốt đó là do hàng năm ăn một trăm bộ tim gan mà nuôi ra, lần đầu tiên Tạ Linh nói rất nhiều, gã không để ý đến Mộ Dung Giang Thần lòng sinh e sợ, gã quay đầu nhìn Từ Phượng Niên, nói: "Nếu ngươi đã biết dưỡng kiếm thì cũng sẽ biết ngự kiếm, thân thế nhất định không kém, hai tên họ Mộ Dung này cũng chưa chắc có thể so sánh với ngươi, vì sao không chậm chút nữa hãy rời khỏi sư môn, dù sao cũng chờ đến Kim Cương Cảnh lại nói, ngươi giết người nhưng lại không trốn, hiển nhiên đã nhìn ra ta bị trọng thương, cảm thấy có thể hổ xuống đồng bằng bị chó khinh sao? Chờ chút nữa ta dùng ngón tay xé ngực của ngươi ra, đảm bảo ngươi có thể sống mà nhìn tim của mình đập. Bộ tim gan của ngươi, ta sẽ rất dụng tâm để ăn chầm chạm, ngươi lại vì đau nhức kịch liệt mà khí cơ tập trung ở tâm mạch thì mùi vị tim gan cũng sẽ ngon hơn."
Mộ Dung Giang Thần đang tâm thần bất định nghe đến Tạ Linh từng bị trong thương thì như bắt được ngọn cỏ cứu mạng vậy, y không quản Mộ Dung Chương Đài bị móc tim gan gì nữa, cũng mặc kệ đầu của tiểu phụ nhân vẫn nằm bên chân mình, y nhanh chóng quay đầu nói với Từ Phượng Niên rất chân thành: "Công tử, ngươi và ta liên thủ đối phó ma đầu ai cũng có thể tru diệt này, thế nào? Mộ Dung thị ta chắc chắn sẽ thâm tạ công tử! Từ trước đến nay lời hứa của con cháu Mộ Dung thị đều đáng giá ngàn vàng, trọng chữ tín hơn trong tính mạng... .
Từ Phượng Niên giữ im lặng, hắn nhìn thấy thân hình của Tạ Linh như báo sắn thoát khỏi rừng, chạy đến trước người Mộ Dung Giang Thần, một tay bẽ gãy cổ, một tay đấm vào lưng, gã dùng ngoại lực gia tốc khí cơ trong cơ thể của Mộ Dung Giang Thần lưu chuyển rồi cuối đầu cắn ngực của Mộ Dung Giang Thần, nuốt trọn trái tim thứ hai của hôm nay vào như hút nước vậy, gã tiện tay vứt thi thể còn hơi ấm của Mộ Dung Giang Thần đi, Tạ Linh ngửa đầu, vẻ mặt say mê và thỏa mãn như tẩu hỏa nhập ma, cảnh này không kém gì cảnh tượng Địa Ngục tàn khốc được miêu tả trong điển tịch Phật giáo, ai nhát gan thì đã bị dọa ngất đi từ lâu.
Đôi huyết mâu đỏ ngâu dủy dị của Tạ Linh khiến người khác không dám đối mặt, một hài đồng ở trên lầu hai chóng mặt tựa vào khe hở lan can, nó nhìn thấy đại ma đầu phát hiện mình, tiểu nữ hài vừa oa một tiếng đã gào khóc, thân thể mềm mại cuộn lại, chỉ xem như mình không nhìn thấy ma đầu thì ma đầu sẽ không nhìn thấy mình. Tạ Linh nhe răng cười, gã lướt lên lầu hai, bị Từ Phượng Niên đâm ngang qua, một cước đạp trúng hông, gã đam vào một cây cột nhà, đạp mạnh xuống dưới, dù bàn đá xanh dày cả tấc cũng bị giãm nứt, nhưng thân thể của Tạ Linh mềm mại không xương, xoay quanh cột, đầu chân nói nhau, gã mang theo sự vui vẻ mà tiếp cận Từ Phượng Niên, cười khẳng khặc nói: "Người trẻ tuổi, không giữ được bình tĩnh như vậy, vốn cho rằng tiểu oa nhi không có tư cách sống sót nhất là mồi nhử của ngươi nhưng không ngờ vừa thử đã biết thật giả. Ta hiểu rồi, không phải ngươi muốn giết quả phụ của Đào Tiêm Trĩ mà là ả ta tự biết sống cho qua ngày, bản thân dùng cái chết để cầu thân trong sạch nhưng muốn ngươi che chở hài đồng này, nhìn như vậy thì ngươi thật sự là người do Đổng Trác huynh đệ kết nghĩa với Đào Tiềm Trĩ phái đến, ngươi đến từ Kỳ Kiếm Nhạc Phủ cố làm ra vẻ, hay là Đề Binh Sơn cáo mượn oai hùm?”