Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 433 - Chương 72: Quỳ Không Quỳ (2)

Chương 72: Quỳ không quỳ (2) Chương 72: Quỳ không quỳ (2)Chương 72: Quỳ không quỳ (2)

Đầy miệng cường điệu không gì qua Bắc Mãng, Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Nếu ta nói là đến từ Bắc Lương thì ngươi có tin hay không?"

Khóe miệng Tạ Linh rỉ máu đen, không biết là tà công phản phện hay là có huyên cơ gì, gã bình thản nói: "Cho dù ngươi nói mình là hoàng tử của Vương Triều Ly Dương thì ta cũng tin."

Thân thể Tạ Linh quỷ mị trượt như rắn trườn, cuối cùng gã uốn gối, hai tay hai chân đóng trên xà gỗ, huyết dịch đen nhánh xen lẫn nước bọt cùng rơi xuống mặt đất, ma đầu ăn tim gan người giúp tăng công lực nặn ra một gương mặt tươi cười: 'Chẳng cần biết ngươi là ai, tim gan của ngươi ta cũng đã muốn rồi. Thi thể của ngươi ta sẽ treo trong hoang mạc, phơi cho khô, vận khí không tốt thì mặc cho ưng mổ hầu như không còn."

Từ Phượng Niên mặt không biểu tình, ánh mắt thanh tịnh. Có lẽ vì Tạ ma đầu không nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng như trong dự định nên thẹn quá hóa giận, hai chân đạp gãy cái xà nhà to chắc này, thân thể gã bắn nhanh về phía tên công tử trẻ tuổi đeo đoản đao lại biết ngự phi kiếm này. Hai người đụng vào nhau, trùng kình to lớn xuyên thủng vách tường sau lưng của Từ Phượng Niên, thân thủ Tạ Linh nhanh nhẹn vượt quá tưởng tượng, gần như trong nháy mắt sau khi tường khách sạn đổ thì một cú lên gối sắt cũng phải nứt bị hai tay của Từ Phượng Niên đè lại, một quyền khỏe khoắn của Tạ Linh vẫn đánh vào trán của hắn, Từ Phượng Niên lướt thân vê phía sau, cũng đập một chưởng vào huyệt Thái Dương của ma đầu, một người bay về phía sau như diêu đứt dây, một người lượn quanh trên không trung mấy vòng, đánh giáp lá cà trong điện quang hỏa thạch, đều tận hết sức lực ra tay, sau khi kết thúc thì song phương cũng không có nửa điểm bối rối nào, có thể thấy trận tử chiến này muốn không dây dưa dài dòng mà phân ra sinh tử thắng bại thì rất khó.

Tạ Linh đỏ mắt phun ra một ngụm máu loãng, rỗi rảnh lắc lắc cổ, gã híp mắt nhìn thấy trấn của tên công tử ca kia vốn đã tụ máu, từ đỏ tươi chuyển sang xanh tím, nhưng lại dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ mà nhanh chóng nhạt rồi tán đi. Một quyền này của Tạ Linh đấm lên người của võ phu như Mộ Dung Giang Thần thì kinh mạch toàn thân đứt đoạn cũng không kỳ quái. Sau đó Tạ Linh nhìn thấy tên gia hỏa này gỡ đoản đào nằm trong võ xuống, đầu tiên là hai ngón vặn một cái, lại cong ngón tay búng vỏ bay đi, đoản đao cổ xưa như linh yến quấn lương. Tạ Linh nhíu mày, trên giang hồ có rất nhiều thuật cách thủ binh khí như đao, thương búa, cũng không hiếm lạ, chẳng qua là ngự kiếm thuật thô phôi tử bãi, không lên được bàn lớn, vừa lọt vào mắt hành gia Tông Sư thì phác hoạ khí cơ không đủ tràn trề, mặc dù binh khí rời tay dùng hoa mắt thế nào thì cũng là là tô vàng nạm ngọc ở bên ngoài, không chịu nổi một kích, còn nữa bởi vì cái gọi là một tấc ngắn một tấc hiểm, binh khí rời tay, có lợi có hại, mặc dù kéo khoảng cách công kích nhưng trong lúc vô hình đã bại lộ sự nhát gan không dám tử chiến cận thân, cho nên thuật cách thủ vẫn luôn bị danh gia kiếm đạo khịt mũi coi thường, xem là bàng môn tả đạo mạt lưu làm trò hề cho thiên hạ.

Từ Phượng Niên chạy như điên về phía trước, mỗi khi Xuân Lôi lượn một vòng trở về thì hắn lại bắn ra, đoản đao từ đấu đến cuối vẫn lượn quanh bốn phía, tốc độ xoay tròng càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ thấy lưu huỳnh uyển chuyển.

Bân đầu không lộ tranh vanh, chờ đến khi cách Tạ Linh không được năm trượng thì một người, một đao lộ rõ sự sắc bén, bụi cát ở mặt đất bị Xuân Lôi cuốn bay lên.

Lúc hai người cách nhau ba trượng, Tạ Linh giương tay vồ một cái, gã không nắm chặt vỏ của Xuân Lôi Đao mà năm ngón tay chợt phát lực, vặn đi đạo khí cơ ẩn giấu tâng tầng sát ý. Tạ Linh chậc chậc vài tiếng, gã không để ý lòng ban tay bị khí cơ cuồn cuộn cắt ra tia máu mà đưa cánh tay lên vạch một cái, chém nát con khí tẩu long xà thứ hai, Từ Phượng Niên trong chớp mắt đã đến, hắn giơ tay lên đến như kẻ trộm, đồng thời tay của hắn đánh ra ba lần, hai lần trước đều bị Tạ Linh Tạ Linh dùng man lực hùng hồn đón đỡ mà tan mất, lần cuối cùng mười ngón tay của hắn cùng ra, ngăn chặn cái cằm của Tạ Linh, đẩy rất mạnh, lập tức khiến thân thể của đại ma đầu bay ra ngoài, Từ Phượng Niên nhanh chân đạp trước, mặt đất xuất hiện hai cái hố, Xuân Lôi Đao mang theo khí cơ mãnh liệt dây dưa ở không trung, bay đến Tạ Linh như thác nước đổ xuống, Tạ Linh huyền không cười ha ha, một tay gã chống đất, thân thể chuyển động như con quay, hai chân của gã thuận thế đạp nát hai khí cơ bàng bạc do kiến ý uẩn dục. Sau khi Tạ Linh được như ý, cũng không vội đứng lên mà vẫn duy trì tư thế cổ quái, một cánh tay chống đầu, nhìn Từ Phượng Niên, gã âm trầm cười nói: "Kỳ Kiếm Nhạc Phủ có Tương Tiến Tửu, có kiếm kỹ thoát thai từ khai thục thức của Ly Dương Kiếm Thần Lý Thuần Cương, hình như gọi là Cổn Long Bích, ngươi có quan hệ gì với cao đồ của tên kiếm khí Phủ chủ này?"

Rốt cuộc chín tên khinh ky kìm không được mà xông vào khách sạn, chúng nhìn thấy hai chủ tử đều bị người ta móc tim đi như lột vỏ quýt, vỏ cam, còn tên Áp Nhung Tốt kia ngã lăn ở cầu thang thì kinh hãi đến tột đỉnh. Mặc dù bọn họ là thân vệ của Mộ Dung thị nên không cần so đo liên tọa pháp thiết luật trong quân Bắc Mãng, Ngũ trưởng chiến tử trảm bốn cấp nhưng huynh đệ Mộ Dung Chương Đài, Mộ Dung Giang Thần vừa chết, quốc có quốc pháp gia có gia quy, Mộ Dung thị tích uy mấy trăm năm sâu nặng, trị gia cũng không khác gì trị quân, tội chết của bọn chúng đã khó trách khỏi như ván đã đóng thuyền, sau khi chín tên kị binh thoáng nhìn nhau thì chạy khỏi khách sạn không chút do dự, phóng người lên ngựa, xách đao tử chiến đến chiến trường của Từ Phượng Niên và Tạ Linh, nếu còn sống trờ về thì người nhà sẽ bị liên lụy rất thảm, nếu chiến tử cùng chủ tự thì lại có khao thưởng phong phú, thực tế là quy củ của Bắc Mãng không cho phép bọn chúng tiếc mạng.

Hai tên ky binh trong đó bị kiếm khí chặt đứt cả người lẫn ngựa, những tên bị Tạ Linh moi tim nhét vào trong miệng thì càng nhiều hơn, một tên ky binh cuối cùng không sợ chết mà sợ tim gan bị ăn sạch, y đang định lui về phía sau thì đã bị Tạ Linh kéo đuôi ngựa, quăng kỹ sị và chiến mã qua một đạo kiếm khí lạnh lẽo.

Tạ Linh đưa tay lau máu tươi ở khóe miệng đi, gã nhìn tên công tử ca kia với ánh mắt thương hại, nói: 'Không hổ là kiếm khí Cổn Long Bích, có chút thú vị, đáng tiếc cửu long đã là cực hạn, chín khí cơ đều ở dưới háng ta, tiểu tử người còn bản lĩnh áp rương gì thì trước khi chết đều nên lấy ra chơi đi."

Từ Phượng Niên nhìn tên ma đầu như nhìn thằng ngu, nói khẽ: "Kiếm khí Cổn Long Bích đúng là chỉ có Cửu Long nhưng chẳng lẽ ta không thể xuất một lần Cổn Long Bích nữa sao? Không biết ngươi đã ăn mấy trăm bộ tim gan, sao không thấy công lực tăng mà ăn đến đầu óc của mình cũng hư rồi?"

Tạ Linh không những không giận mà còn cười, gã ngoắc ngón tay: "Trẻ thích sướng miệng, kiếm khí Cổn Long Bích là kiếm thế thượng thừa ít dung hội quán thông kiếm ý kiếm chiêu nhưng cũng phải là ai dùng, tiểu tử ngươi còn non lắm, không tin thì lại đến thử xem."

Từ Phượng Niên có Xuân Lôi lượn vòng bên cạnh cười cười: "Ô?" Tạ Linh đặt song quyền ngay ngực, gã gầm lên, lấy gã làm trung tâm, phạm vi mặt đất một trượng xung quanh xuất hiện vô số khe nứt nhỏ bé.

Ánh mắt Tạ Linh băng lãnh, gã cười gần: "Luyện bản lĩnh ăn tim gan người được trường sinh này, có phần không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đời này chỉ từng dùng một lần với khôi thủ ma đạo Lạc Dương, có lẽ tiểu tử ngươi chết cũng không tiếc!"

Âm!

Huyết vụ tràn ngập.

Tạ Linh tự tàn hơn ba trăm khí hải khiếu huyệt, vô số tơ máu phá thể ra, thẩm thấu quần áo, tán mà không loạn, cuối cùng ngưng tụ thành sáu con du xà đỏ tươi bằng ngón cái. Chứng không ngừng trường ở không trung, như ác mãng lè lưỡi, nhắm người mà phệ. Tạ Linh không vội cho Từ Phượng Niên một kích trí mạng mà liên tục như chuồn chuồn lướt nước, giãm nổ những thi thể ở ngoài khách sạn, mỗi lân máu tươi bắn tung tóe lên thì đều bị sáu con du xà kia tụ lại một chỗ, thân rắn dầu dần to hơn, từ bằng ngón cái lớn thành cỡ cổ tay của nữ tử, khi Tạ Linh đứng trên thi thể ky binh be bét máu thịt, đại ma đầu vương hai tay ra, sau con hồng xà vòng quanh thân thể, gã hơn khụy gối, phát ra tiếng gầm giận dữ lên bầu trời, ẩn chứa bi phẫn và cừu hận vô cùng vô tận: "Lạc Dương!"

Cả đời Tạ Linh vì leo lên đỉnh phong võ đạo mà không tiếc đi lên con đường hẹp quanh co mà người người phỉ nhổ này, vốn dĩ gã đã lờ mờ nhìn thấy hi vọng lên đỉnh núi ngắm nhìn thiên hạ ầm ầm dậy sóng, lại bị Lạc Dương còn ma đầu hơn gã gắp trăm lần mạnh mẽ đánh từ Chỉ Huyền cảnh rơi xuống trần ai, Lạc Dương cao cao tại thượng như vậy, Tạ Linh hận Lạc Dương tận xương tủy, hận tên nói mình là kẻ ngóc si tâm vọng tưởng muốn rắn nuốt voi, Tạ Linh có thể khoan dung mình bại bởi một Tông Sư trẻ tuổi đã sớm ở trên vạn người nhưng gã không chịu đựng được ánh mắt khinh thường hóa thành ngữ khí thanh đạm của tên trẻ tuổi này.

Một bộ tim gan có mùi vị ngon nhất trên đời này chính là bộ của Lạc Dương ngươi!

Tạ Linh nhìn về khách sạn một chút, huyết lệ không ngừng rơi.
Bình Luận (0)
Comment