Chương 73: Quỳ hay không quỳ (3)
Chương 73: Quỳ hay không quỳ (3)Chương 73: Quỳ hay không quỳ (3)
Trên đời này có mấy nữ tử cười duyên dáng nói lời yêu thương nhìn như xuất phát từ nội tâm lại thật sự nguyện ý vì người thương mà đưa tim gan ra?
Từ Phượng Niên hắc sam bạch để, mặc dù hắn lặn lội đường xa và chém giết một phen, tổn hại không chịu nổi nhưng hắn yên tĩnh đứng tại chỗ thì dáng vẻ vẫn khiến người khác say mê.
Tạ Linh nhìn thẳng gương mặt tên công tử ca phong lưu phóng khoáng như Lạc Dương, máy móc nói: "Còn di ngôn gì không?”
Từ Phượng Niên treo Xuân Lôi ở bên hông, cười lắc đầu.
Tạ Linh nhanh chân xông đến, chỗ gã chạy qua, cuồn cuộn gió bụi.
Từ Phượng Niên nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thở một hơi đến không thấy đấy như rồng hút nước để nôn châu.
Cảnh giới thứ hai đếm ngược của Đại Hoàng Đình chính là Khí Hải Sinh Thận Lâu, đây mới thật sự là chỗ huyền diệu có thể so với Kim Thân Phật Đà bất bại.
Hai người đụng vào nhau, hai chân của Từ Phượng Niên như mọc rễ, trượt trong cát vàng nhưng vẫn không hề rời khỏi mặt đất, sáu con huyết tương hồng xà như quất hải thị thận lâu, hai cỗ chân khí trời sinh đối địch cọ xát xung phong liều chết, xuy xuy thiêu đốt, sương mù tán ra mùi máu tươi gay mũi, huyết xà tạm thời không thể đến gần được, quyền cước của Tạ Linh thì không hề cố ky, thế đại lực trâm, mỗi một lần thế đều như phá vỡ tường thành, mỗi một lần Từ Phượng Niên lấy lực kháng hoành không địch lại, bị đánh bay ngược lại trượt ra ngoài đến mấy chục trượng, Tạ Linh cũng không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào, không chờ Từ Phượng Niên đứng lại thì quyền cước đã gào thét bay qua, khe nứt tung hoành ở ngoài khách sạn, đầy rẫy thương di. Trong bão cát, gương mặt Tạ Linh vặn vẹo như một con hung thú thượng cổ sẩy lồng, hai mắt chảy máu, che kín gương mặt khiến người khác tưởng là chất phác kia, dường như gã đã tẩu hỏa nhập ma mà xem tên trẻ tuổi này như túc địch Lạc Dương, gã gào lên: "Ngoài Thành Tuyên Đức, người chết trên tay ngươi vượt qua ngàn người, người tham chiến, người đướng ngoài quan sát, người vô tội, chỉ cần ở tron tâm mắt thì đều bị ngươi giết chết, tốt một cái máu chảy thành sông! Ta dựa thế nhất cử đột phá Kim Cương Cảnh, thành tựu Chỉ Huyền, đạt đến Bát Xà Thôn Tượng trên bí tịch, ngươi mới mấy tuổi, nếm được mấy bộ lòng người, dựa vào gì mà thắng ta? !"
"Bởi vì ngươi mà cảnh giới của ta rớt xuống mức thấp nhất Kim Cương, hành vi ăn tim gan người bị thế nhân nhìn thấy, xém chút trở thành chuột chạy qua đường, vậy mà cùng ngươi trèo lên bảng thập đại ma đầu, thứ mười? Nếu không phải đệ nhất thì dù là đệ nhị cũng có lợi ích gì? !"
"Lạc Dương, ngươi có biết tim gan của ngươi có thể giúp ta tăng bao nhiêu tu vi không? ! Ta cả ngày lẫn đêm đều muốn ăn ngươi, không chỉ tim gan mà phải nuốt sống cả người thì mới có thể tiết được mối hận trong lòng ta!"
Trong lúc lời nói đứt quãng, hai người cũng kéo ra được một khoảng, Tạ Linh đứng vững tựa như một tôn Ma Thần lâm thế, sáu con hồng xa du tẩu.
Từ Phượng Niên quỳ một chân trên đất, sắc mặt như giấy vàng.
Vì khí cơ nhiễu loạn nên tấm da mặt như bám rễ trên mặt của hắn thành lục bình không rễ, nó còn chưa kịp rơi xuống thì đã hóa thành bột phấn.
Đôi mắt đỏ của Tạ Linh sáng rực rỡ, gã hung ác nham hiểm, khàn khàn nói: "Ngươi quả nhiên không phải Lạc Dương, kém hơn quá nhiều."
Từ Phượng Niên ngẩng đầu cười cười, chậm rãi đứng dậy: "Mệt rồi sao?"
Hai tay hắn ôm trong ở phần bụng rồi phun ra một ngụm trọc khí, kiếm khí, tử khí.
Lại thở ra như leo lên Côn Luân.
Sắc mặt hắn hồng nhuận, mi tẩm xuất hiện một ấn khí hồng tảo.
Nếu chỉ vậy thì hắn sẽ bị Tạ Linh cho rằng hồi quang phản chiếu.
Tam a du thương hải.
Từ Phượng Niên ở trong hiểm cảnh bực này, nhiều lần bị đánh bá đạo, mở ra cực tuyền còn thừa ở trong sáu khiếu huyệt đóng chặt.
Từ Phượng Niên lộ gương mặt chân thật, ống tay áu ung dung lay động, phong thái tuyệt luân như tiên nhân nhập thế.
Tạ Linh nhíu mày, yết hầu phát ra tiếng nói đè nén chi chỉ như đao cùn mài đá, lại giống như chuột gặm tử thi, vô cùng khó nghe.
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Ma giáo bảo điển Xà Thôn Tượng, ta từng nghe qua, Đình Thính Triều có nửa bộ bản gốc, nói là thường xuyên ăn tim găn thì có thể chứng được cảnh giớ Lục Địa Thần Tiên đại trường sinh. Chỉ là ngươi tu luyện nhiều năm, chắc phải biết di chứng vô cùng, ngươi thật sự tin chắc gia hảo cho ngươi bản bí kíp phế phẩm này có lòng tốt sao? Ngươi xác địch không phải bị con buôn treo đầu dê bán thịt cho ở ven đường lừa sao?"
Tạ Linh vô cùng phẫn nộ, sáu con hồng xà tà khí vô song giương nanh múa vuốt.
Từ Phượng Niên hỏi: "Ngươi không kỳ lạ vì sao bội đao của ta lại không rời vỏ sao? Có phải ngươi cảm thấy đầu óc ta có bệnh như ngươi không?”
Từ Phượng Niên lấy Xuân Lôi Đao xuống, ném lên không trung.
Tạ Linh thâm giật mình.
Từ Phượng Niên mạnh mẽ đâm tới Tạ Linh không khác gì trước đó, hắn mượn khí thế tích súc đăng đỉnh lướt đến Tạ Linh như có ý định muốn ngọc thạch câu phần. Tạ Linh sống rất cẩn thận, từ sau khi gã bước vào Kim Cương thì gần như chưa từng giao thủ với người có cảnh giới ngang nhau, tu vi thâm hậu, nếu nói thủ pháp giết người và sách lược nghênh địch thì thật ra không đáng sợ bằng gã ăm tim gan người như vậy.
Chỉ là tiểu tử hùng hổ tiếp này chỉ là chim non ngụy nhất phẩm phù động trên dưới Kim Cương Cảnh, Tạ Linh thật sự không tin mình sẽ chết ở đây.
Khí thế vừa đủ thì bội đao thanh niên bất chợt lui người, hắn không để ý đến tổn thương khi khí cơ nghịch hành mang đến, người trẻ tuổi đối đầu với công pháp quỷ quyệt của Tạ Linh, vô số lần qua lãi giữa sống chết đều lộ ra tâm trí kiên định, hắn trừng to mắt nhìn sau lưng của Tạ Linh sợ hãi nói: "Lạc Dương!"
Hai chữ Lạc Dương.
Người Lạc Dương này, thậm chí là cái tên này đều đã là tâm ma khắc sau trong xương của Tạ Linh.
Tâm tư Tạ Linh lưu chuyển, sau khi sững sờ qua thì gã cười to càn rỡ, người trẻ tuổi kia mưu mẹo nham hiểm, cực kỳ buồn cười! Lui một vạn bước thì dù bị ngươi đâm một đao lại thế nào? Tạ Linh nhìn theo vết tích khí cơ thì thấy hai tay của tên đao khách kia nắm vỏ đao, đâm xuống đầu!
Nếu Tạ ma đầu nhàn hạ thoải mái đảo mắt một vòng thì sẽ phát hiện nhát đâm này thật sự tạo nên khí tượng khủng bố không giống bình thường.
Hoàng phong trong phương viên mười trượng như trong nháy mắt đứng im, rất nhiều bụi đất bay lên đã dừng ở không trung.
Yên tĩnh lại khẽ động, giữa thiên địa chợt nổi phong ba.
Tuận theo một đường cong vô hình, tất cả khí cơ chảy trên mặt đất lại chảy ngược lên như đi ngược dòng nước, hội tụ đến mũi của vỏ Xuân Lôi Đao.
Tất cả chỉ trong chớp mắt.
Nhưng chớp mắt đã là sinh diệt.
Trừ ở ngoài Thành Tuyên Đức ra thì đây là lân đầu tiên Tạ Linh cảm nhận được tai hoạ ngập đầu, gã giơ song quyên qua đỉnh đầu, há mồm gào thé, ngoại từ tiếng gào còn có máu tươi tuôn ra.
Không thể nói một đao hay là một kiếm.
Vỏ Xuân Lôi Đao cứ như vậy mà đâm xuống.
Xuyên thấu qua sáu con huyết xà xoay quanh, xuyên thấu qua cương phong hùng hồn, xuyên thấu qua song quyền, xuyên thấu qua đỉnh đầu của ma đầu Tạ Linh.
Phong ba nổ tung nghiêng trời lệch đất, lan đến gần khách sạn Áp Đầu Lục, cả tòa khách sạn rắn chắc đến mức có thể che chắn phong bạo lại lay động không ngừng.
Từ Phượng Niên dùng Xuân Lôi chưa ra khỏi vỏ cắm đầu của đại ma đầu xuống mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng lấy thanh phi kiếm Trúc Mã xanh biết trong tay áo ra, khoanh chân ngồi xuống dưỡng kiếm, hắn vừa vất vả uy kiếm dưỡng thai vừa chửi ầm lên: "Một kiếm mà lão tử học trộm gọi là Tiên Nhân Quỳ. Con mẹ ngươi quỳ hay không quỳ?"