Chương 76: Bán kiếm vẽ tranh ngủ thanh lâu
Chương 76: Bán kiếm vẽ tranh ngủ thanh lâuChương 76: Bán kiếm vẽ tranh ngủ thanh lâu
Từ Phượng Niên đi thành Lưu Hạ là để giết người, tới thành Phi Hồ cũng để tìm người. Bởi vì Từ Kiêu muốn Thế tử điện hạ chuyển một câu nói cho người kia, chỉ là thành Phi Hồ nói lớn thì không lớn, nói nhỏ nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ, Từ Phượng Niên chưa quen cuộc sống nơi đây, muốn tìm kim giữa biển rộng, khó lắm nha.
Tửu lâu vắng tanh vắng ngắt, Từ Phượng Niên thoáng nhìn tiểu nhị tửu lâu chắc đang ngắm nữ tử kiều diễm vãng lai ngoài cửa sổ, ngắm mệt thì ngồi trên bàn ở sát vách ngủ gà ngủ gật, nghiêng đầu, trên mặt đắp một cái khăn ướt để làm mát giải nhiệt, Từ Phượng Niên đang nghĩ có nên gọi thêm một bình nước trà nữa hay không, mới định mở miệng nói, không ngờ tới chưởng quỹ mập tinh mắt lanh tay, chủ động bưng ấm trà mới qua đây ngồi, cười híp mắt nói: "Người tới là khách, tương phùng là duyên, bình trà này ta tặng cho công tử, không cần tiền, lá trà là trà búp Minh Tiền cũ vận tới từ bên Nam Đường, bình thường ta cũng không nỡ uống, cũng chỉ còn lại tám chín lạng, song có nuối tiếc cỡ nào, để lâu cũng sẽ bị mốc, thấy công tử hoà nhã, cùng uống hai chén nhé?"
Chưởng quỹ trắng mập nói giọng nửa tiếng bản địa nửa tiếng Trung Nguyên, Từ Phượng Niên vội vàng cười lời cảm kích khách sáo, tiểu nha đầu Đào Mãn Võ có xuất thân coi như là tương đối khá tuy sợ người lạ, nhưng không hề thiếu lễ nghĩa, không cần Từ Phượng Niên lên tiếng, đã nhu thuận thông minh đứng dậy kéo ghế cho chưởng quỹ. Chưởng quỹ càng lúc càng vui vẻ, sau khi ngồi xuống rót ba chén trà, không quên cũng chia cho cô nàng hiểu chuyện một phần, Đào Mãn Võ cực kỳ cẩn thận nhìn về phía Từ Phượng Niên, sau khi thấy hắn gật đầu, lúc này mới cầm ly tinh tế thưởng trà, chưởng quỹ thấy tư thế thành thạo của nàng, cũng biết một lớn một nhỏ này không phải là bách tính bình dân chỉ coi uống trà là học đòi văn vẻ, không chừng chính là sĩ tử tại châu Long Yêu xuất môn thăm người thân hoặc là dắt họ hàng du học, việc buôn bán phải chú ý thả dây dài câu cá lớn.
Chưởng quỹ am hiểu sâu sắc đạo lý này, kinh doanh khách sạn kiêm tửu lâu, mặc dù có thể gắng gượng nửa chết nửa sống, dựa vào những khách quen không thiếu bạc lại sĩ diện tiếp tục chống đỡ, bằng không một nhà già trẻ của lão đã sớm không có gì ăn rồi, thành Phi Hồ không có gì nhiều, nhưng có rất nhiều kẻ vô lại sống tạm bợ, nhà nào làm nghề mở cửa đón khách kiếm tiền, đều phải cắn một miếng thịt, nhiều thì không nhiều, nhưng kinh doanh vốn nhỏ, gánh không được sáu bảy thế lực mỗi tháng đều tới cắt thịt nhổ lông nha. Những Diêm vương gia này phía sau là đám tiểu quỷ khó chơi diệu võ dương oai, đánh hét xong rồi, không ghi nhớ không niệm ân, hầu hạ một kẻ không tốt, chúng nó sẽ la hét om sòm gieo họa, khiến người ta rất phiền, còn nếu lên quan, thần tài đều nói hòa khí sinh tài, lại có ai dám cam đảm cùng tài lực đi giao tiếp với quan lão gia mặt lạnh tâm lạnh hơn? Trước đây trên phố cách vách có người mở tửu lâu, một ngày thu đấu vàng, ỷ có chỗ dựa vững chắc, nghe nói là đồng hương gì gì đó của cháu của em vợ của tiểu thiếp của tướng quân biên thuỳ lục phẩm du kích, kinh doanh giỏi như vậy, cũng không chịu nhả ra mỗi tháng hơn 12 lạng bạc cho đám vô lại, sau đó mỗi ngày trước cửa ngồi hơn mười tên vô lại, khách nào có thể vào ăn? Lão bản tửu lâu trẻ tuổi nóng tính, đi lên quan phủ kêu oan, song dân chúng thành Phi Hồ người ta tập trung phơi nắng, cũng không phạm pháp, ai thèm để ý tới ngươi? Sau này đành cùng gia quyến ủ rũ rời thành, còn bị một người bịt mặt trùm bao tải ra sức đánh một trận.
Chưởng quỹ nhấp một ngụm trà, cười hỏi: "Nghe giọng nói, công tử không phải là người bản xứ?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Cô ở Châu bên kia tới đây du lịch, nói với trong nhà là du học, thực ra cũng chỉ là ngụy trang tìm cơ hội xem xét các mặt của xã hội, bên người vừa hay không có trưởng bối lải nhải, nghe nói đại danh của thành Phi Hồ, nên len lén chạy tới."