Chương 80: Đừng chết tại tha hương (2)
Chương 80: Đừng chết tại tha hương (2)Chương 80: Đừng chết tại tha hương (2)
Ngõ Gia Thanh Bình cũng ở góc đông bắc thành Phi Hồ, cách khách điếm không tính là quá xa, muốn đến ngõ Bình thì phải đi qua một con đường thanh lâu san sát, ở đó có rất nhiều cô nương xinh đẹp xinh đẹp cùng tú bà quy công đứng đó để lôi kéo khách nhân, Lý Lục cũng dính được chút hào quang của Từ Phượng Niên, tuy nói thế tử điện hạ đang đeo một tấm da mặt, nhưng những tấm da mặt được Thư Hổ tạo ra cũng có phong cách cá nhân riêng, ngoại trừ một tấm da mặt nhập thần là hình tượng mãng phu thổ bỉ, thì mấy tấm sinh căn kia đều là thư sinh thanh tú, tuy hình dáng anh tuấn âm nhu của mấy tấm đó đương nhiên là nhạt hơn vài phần so với thế tử điện hạ sau khi cập quan, nhưng cũng tương đối xuất sắc, hơn nữa dáng người Từ Phượng Niên thon dài, cộng thêm một bộ trường sam nền trắng đen trông sạch sẽ mà nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cho cả người hắn toát ra một loại khí thái du lịch - thứ mà những người như Lý Lục phỏng chừng cả đời này cũng không mài ra được, thế nên là sao có thể khiến cho các kỹ viện thành tinh xưa nay có tôn chỉ rằng thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót kia hào phóng cho đi được.
Các nàng cũng không dám đi lôi kéo ống tay áo của vị công tử bội đao này, nhưng Lý Lục - tên tiểu tử nghèo chưa có khí độ phong phạm gì kia liền thảm rồi, nhưng mà cũng không thể nói thảm, mặt Lý Lục giờ đã đỏ hết lên, bị tú bà từ nương bán lão cùng các cô nương đang tuổi thanh xuân xô đẩy, cánh tay khó tránh khỏi cọ vào phần mềm mại nặng trịch kia, cực kỳ thích thú, đáy lòng tiểu tử này hận không thể bảo Từ công tử đi chậm một chút rồi lại đi chậm một chút.
Hẻm Bình Tử đương nhiên sẽ không mở ở chỗ tranh phương đấu diễm cùng loại dung chỉ tục phấn này, ở ven hồ Gia Thanh có một hàng độc viện u tĩnh, khiến hẻm Bình Tử càng lộ ra vẻ gân bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Một nhóm ba người vất vả lắm mới đi qua được bụi hoa nồng nặc son phấn, Lý Lục thừa dịp Từ công tử đi dọc theo con đường mòn đá xanh, len lén nâng cánh tay ngửi ngửi, thật thơm, trong đầu đều là tiếng nói tươi cười của các tỷ tỷ, biết rõ các nàng không phải người đứng đắn, nhưng Lý Lục lại nhịn không được suy nghĩ lại, nghĩ thâm nếu sau này vợ mình có thể có tướng mạo như vậy, đời này cũng sẽ không thiệt thòi. Lý Lục thấy Từ công tử dắt tiểu cô nương quay đầu nhìn mình vài lần, thì xấu hổ vô cùng đành phải xấu hổ cười một cái, tiểu cô nương hoạt bát không biết xấu hổ làm một cái thủ thế về phía gã, dương xuân tuyết trắng, rất là đáng yêu. Ở trước mặt Từ công tử Lý Lục bị tự tỉ mà phải câu nệ, nhưng ở trước mặt tiểu nha đầu lông vàng kia há có thể mất khí thế, ngón tay Lý Lục chống vào mũi, trả lại một cái biểu cảm cây nhà lá vườn hình đầu heo, Từ Phượng Niên hơi nghiêng đầu, thấy một lớn một nhỏ đang "Chiến tranh", hiểu ý cười một tiếng, không có quấy rầy.
Trên đường đi tới đây Lý Lục từng nói bên cạnh hồ Gia Thanh ngoại trừ nhà riêng thì đều là phủ đệ của đại nhân vật quan gia Phi Hồ thành, tiểu tử này không nói ra được mấy thành ngữ kiểu kim ốc tàng kiều lời ít ý nhiêu, nhưng đại khái chính là ý tứ này. Đối với việc này, Từ Phượng Niên thấy nhưng không thể trách, mấy châu thành Bắc Lương cũng có quần thể nhà cửa tương tự như thế này, thường thường vẫn hay nuôi dưỡng mấy tiểu thiếp tình nhân có bộ dáng như chim nhỏ nép vào người kia, ngày thường nếu đi giải sầu, thì cũng cầm theo cả vàng bạc trang sức để chăn nuôi những con chim hoàng yến có khẩu vị xảo quyệt này, hàng xóm cũng đều là những kẻ phú quý đồng liêu, đi qua cửa, so đấu một chút tư sắc của tân nạp trắc thất, thuận tiện nói chuyện trên trời dưới đất, cũng là một chuyện nhã nhặn.
Ngõ Bình Tử có thể xây ở chỗ yên tĩnh này, có thể thấy được hậu trường không nhỏ. Ngân phiếu trên người Từ Phượng Niên ngược cũng có tầm sáu bảy trăm lượng, chẳng qua muốn vì Đại Hoàng Đình nên phải khóa lại hộp vàng, thế nên đương nhiên không phải tới đây để tâm hoa vấn liễu mà chỉ là tò mò vê thanh danh kiếm có thể bán được ngàn lượng hoàng kim kia, nói thật, Tĩnh An Vương Tương Phiền mua một mạng của hắn với Ha Ha cô nương chẳng qua cũng chỉ có ngàn lượng hoàng kim mà thôi.
Đêm đó khi Từ Kiêu nói đến người này thì lộ ra vẻ áy náy hiếm thấy, câu nói muốn tiện thể kia, phân lượng cũng tương đối không nhẹ. Những việc có liên quan người này, thì Từ Phượng Niên chỉ biết rằng gã từng là võ tướng sóng vai cùng Trần Chi Báo ở Bắc Lương quân, chiến công trong Xuân Thu thuộc hàng trác tuyệt tương tự với cô cô Triệu Ngọc Trụ lấy giáp che mặt kia, người này hay mặc một bộ áo giáp vải thanh ngọc, hình dáng cũng không phải kỳ nhân, ngoài việc mang binh kỳ quỷ ra thì bối phận đời trước của người này thế tử điện hạ còn phải gọi một tiếng thúc thúc, hơn nữa người này còn là một gã tuyệt đại kiếm khách, ở trong Bắc Lương quân anh tài lớp lớp xuất hiện, chỉ sau ba mươi thiết ky ngưỡng mộ đến cực điểm Vương phi. Thậm chí ngay cả Lý lão đầu trong lúc vô tình nhắc tới cũng nói rằng người trẻ tuổi này kiếm cùn ý không cùn, là kẻ tài khí hơn người lão phu bình sinh hiếm thấy, tựa như một công tử ca gia sản phú khả địch quốc vậy, có quá có tiền, nhiêu đến mức hắn không biết tiêu xài như thế nào, đành phải tùy ý tiêu xài. Chỉ tiếc kiếm ý quá mức vô tình, thế cho nên không hiện kiếm đạo.
Trong mắt Từ Phượng Niên, nhân vật kiếm đạo có thể được Kiếm Thần Lý Thuần Cương bình luận như thế, mới có tư cách tự xưng phong lưu.
Nếu người không có liên quan không được tiến vào Treo Kiếm các, vậy cũng chỉ có thể bắt đầu tìm hiểu từ việc bán kiếm trên ngàn lượng hoàng kim kia mà thôi, nếu người này từ một gã kiếm khách anh tuấn biến thành khách phong lưu vẽ tranh ngủ thanh lâu, thì đi thanh lâu tìm người hỏi chuyện chính là một con đường tắt dễ làm. Vốn ngõ Bình không bằng Phong Ba lâu, chẳng qua một người nơi khác mang theo một hài tử mới vào Phi Hồ thành mà lại đi Phong Ba lâu mua say, rơi vào trong mắt người có tâm cẩn thận thì cũng không phải là chuyện tốt. Bị khách điếm đưa tới ngõ Bình tử, lại đi Phong Ba lâu, mới được xưng là thuận nước đẩy thuyền, khó mà nói không có chút sơ hở nào, nhưng ít nhất không đến mức quá mức bắt mắt.
Mang theo Đào Mãn Vũ cũng là hành động bất đắc dĩ, thả nàng một mình ở khách điếm thì không yên lòng, ném đi một túi bạc vụn thì không quan trọng, chứ ném nàng đi thì hắn chỉ biết là sẽ có phiên toái không ngừng, thế tử điện hạ tính tình lạnh bạc thật sự là không tin bất luận kẻ nào.
Đời này của Từ Phượng Niên, từng có ba tên hồ bằng cẩu hữu có thể nói là mặc chung một cái quần mà lớn lên ở Bắc Lương, cùng nhau gặp rắc rối cùng nhau chịu tiếng xấu, vốn tưởng rằng tình bạn này sẽ thiên trường địa cửu, nhưng hôm nay ngoại trừ Lý Hàn Lâm thì hai người còn lại đừng nói là huynh đệ mà đã ngay cả bằng hữu cũng không thể làm nữa rồi. Cũng may ba năm du lịch kia đã quen biết một tên đeo kiếm gỗ, nếu không cũng quá là khó coi.
Đối với Ôn Hoa, mỗi lần nhớ tới, đều có loại cảm giác dở khóc dở cười, tật xấu của tiểu tử này thật không tính là ít, nói luôn miệng làm cho thế tử nổi da gà khắp người, so với Từ Thảo Bao mặt cáo trắng còn khiến người ta thấy phiền phức hơn, hồi trước trộm khoai lang, sau khi nướng chín rồi ăn no bụng, Ôn Hoa sẽ nói: Tiểu Niên à, nếu không ta hát cho ngươi một khúc ca nghe nhé? Khi đó Từ Phượng Niên nhàn rỗi muốn chết đương nhiên là không có ý kiến gì, thế rồi người huynh đệ này liền ngồi xổm xuống rồi vểnh mông lên, bày ra vẻ mặt cười xấu xa mà phóng rắm liên hoàn, lúc ấy lão Hoàng đã sớm có dự kiến từ trước nên đã đứng cách đó thật xa, lúc cười ngây ngô còn lộ ra quang cảnh thiếu cái răng cửa, về sau tên vương bát đản này bị Từ Phượng Niên đạp ngã xuống đất còn chết không hối cải nói cái gì mà rắm vang không thối nữa!
Đừng nhìn vào kiếm kỹ khó coi của Ôn Hoa, chứ lên cây móc trứng chim xuống nước bắt tôm cá thì hắn chính là người giỏi trong nghề. Hồi trước lúc đi qua một rừng cam vàng óng ánh, ăn vụng đến miệng đầy bọt rồi thì cũng thôi đi, thế mà hắn lại còn nhét hai quả cam vào trong ngực, sau đó dùng hai tay nâng hai quả cam lên mà hỏi có đẹp hay không, thế rồi còn làm một cái thủ thế lan hoa chỉ khiến người ta sởn gai ốc rồi đuổi theo Từ Phượng Niên chạy khắp rừng cây, vừa đuổi vừa hô như quỷ kêu "công tử đến đây đi, đến đây nào", sau đó liền bị chủ nhân của rừng cam khiêng đòn gánh mang theo mấy con chó cỏ đuổi giết đến tối tăm trời đất. Lúc nào rảnh thì hắn sẽ quấn lấy thế tử điện hạ hỏi rằng mấy mông sữa của đàn bà rốt cuộc là xúc cảm gì, Từ Phượng Niên cũng mặc kệ, rôi thỉnh thoảng kiếm được chút tiên đồng từ việc xem tướng hoặc là từ việc đánh cờ hãm hại lừa gạt mà mua được một cái bánh bao, mỗi lần trước khi ăn bánh bao Ôn Hoa đều lấy ngón tay mà "chọc này, chọc này", rôi chảy nước miếng hỏi xúc cảm có phải giống như vậy hay không?
Giấc mộng lớn nhất đời của người trẻ tuổi này chính là trở thành một vị kiếm khách chính thức, sau khi gặp lại biết được thân thế của Từ Phượng Niên quả thật không kém thì vẫn độc lai độc vãng đi tới biên cảnh, nói là muốn đi xem hoàn cảnh hoang vu, muốn luyện kiếm.
Cái này khiến Từ Phượng Niên cảm thấy may mắn, cũng có tiếc nuối.
Từ Phượng Niên thở phào một hơi, thu hồi cảm xúc, giờ đã có thể nhìn thấy bên trong hoàng hôn là ngõ Bình Tử đang giăng đèn kết hoa.
Hy vọng ngày nào đó gặp lại, ngươi đã là kiếm sĩ thiên hạ hiếm có, ta đã là Bắc Lương Vương, trên đời này còn ai dám coi thường khó huynh khó đệ chúng ta cùng nhau trộm gà trộm chó cùng nhau nhìn ngực đàn bà nữa đây?
Cho nên, Ôn Hoa, đừng chết.
Chúng ta đừng chết ở nơi đất khách quê người.