Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 440 - Chương 79: Đừng Chết Tại Tha Hương (1)

Chương 79: Đừng chết tại tha hương (1) Chương 79: Đừng chết tại tha hương (1)Chương 79: Đừng chết tại tha hương (1)

Mang theo một tấm da mặt sinh căn, tất nhiên là Thế tử điện hạ vô duyên với anh tuấn, một đôi con ngươi đan phượng tăng thêm cảm giác âm nhu kia đã giúp hắn đi lại ở thành Phi Hồ, cho dù đeo đao, cũng thập phần phù hợp với khí chất tòa thành trì này, cơ mà lần đầu tiên trong đời bị tiểu cô nương chê già, vẫn là cảm thấy có chút không biết nên khóc hay nên cười, Tôn chưởng quỹ cười ha ha để hoà giải, nhắc đi nhắc lại hai lần rằng "đồng ngôn vô ky lão đệ chớ trách", tiểu nha đầu phỏng chừng là sợ nhất bị cho là hài tử, lần thứ hai nhẹ nhàng bổ sung một đao, nói là bộ dạng của hắn cũng rất khó coi nha.

Một buổi chiều ánh mặt trời ấm áp, ngay tại vài chén trà bên trong thời gian ung dung vượt qua, Tôn mập mạp dẻo miệng, sinh ra và lớn lên ở Phi Hồ Thành, đối với phong thổ nhân tình quê hương thì cũng cười nói chêm chọc hạ bút thành văn, hơn nữa cũng không phải là loại ếch ngồi đáy giếng tự coi trọng mình đến mức dị dạng kia, vui vẻ trào phúng cười người cùng tự cười nhạo mình, đối với chuyện xưa của danh nhân trong thành cùng với nội tình xấu hổ như là dập đầu xin một cái đĩa đậu phộng muối, đều nói thẳng ra. Thế tử điện hạ nổi tiếng là người độc mồm độc miệng ở Bắc Lương, cơ hồ tất cả trọng thần biên cương đến vương phủ vẫy đuôi cầu xin thương xót đều bị hắn giễu cợt qua, chẳng qua những lão hồ ly nắm đại quyền đều giả ngu giả si, không đáng so đo cũng không dám căm tức, có chút khí khái kém một chút thì không cho là xấu hổ ngược lại còn cho là vinh, sau khi trở về lại dùng nó làm đề tài nói chuyện kể cho bằng hữu nghe, dần dà, lại biến thành kiểu những kẻ không bị thế tử điện hạ trêu chọc hãm hại qua đều giống như là những kẻ không phải tâm phúc của Bắc Lương Vương vậy, sẽ bị xem nhẹ mấy phần. Điều này làm cho rất nhiều quan viên kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi chưa từng lập được quân công trong xuân thu, đều lén lút phẫn uất lên án, cảm thấy xấu hổ khi làm bạn với một đám lão quan trường thế hệ trước.

Đối với việc này, năm đó chỉ là thế tử trẻ tuổi nghiện ăn nói, sau này phát giác ra, cũng chỉ có thể cười khổ, từ lần đầu tiên du lịch trở về rồi cập quan, đã thu liễm hơn rất nhiều, nhất là sau khi một nhà đồng đảng Nghiêm Trì Tập bỏ chạy rời xa khỏi Bắc Lương, cũng không nghe được lời nói cay nghiệt quái gở của thế tử điện hạ nữa, điều này làm cho Lý Công Đức vừa mới đọc đạo kinh lược sử của Bắc Lương cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Từ Phượng Niên dùng nguyên một buổi chiều để tán gẫu với lão nam nhân bàn đối diện có tâm không chí lớn chỉ muốn sống cuộc sống gia đình tạm ổn giàu có, thỉnh thoảng hỏi vài câu, phụ họa vài câu, cổ vũ vài câu, nói chuyện với nhau thật vui vẻ, tiểu khuê nữ Tôn chưởng quỹ Tôn Hiểu Xuân, không thích nghe hai lão già lải nhải, liền chạy đi chơi với Đào Mãn Vũ tuổi còn nhỏ hơn nàng để qua cơn nghiện làm tỷ tỷ chiếu cố muội muội, tự chủ trương lấy ra rất nhiều rau quả ăn uống, còn đưa chút đồ vật nhỏ tỉnh tế từ khuê phòng nhỏ cho Đào Mãn Vũ để chơi đùa, cũng khá là vui vẻ hòa thuận tương tự như hai người kia.

Tới gần hoàng hôn, đến giờ cơm tối, sinh ý của tửu lâu dần tốt lên, Tôn chưởng quỹ cùng vài tên tiểu nhị cũng liền bận rộn hơn nhiều, lão nam nhân là người có tâm địa tốt, nói rằng nếu như đến hẻm Bình Tử, lão sẽ bảo một tiểu nhị trong tiệm dẫn đường, Từ Phượng Niên không có cự tuyệt phần hảo ý này, về phần chán ngấy trong đó, Từ Phượng Niên ngâm mình trong bụi hoa Bắc Lương nhiều năm cũng không nói toạc ra, lão Tôn tôn sùng hẻm Bình Tử như thế, nói vậy thì hoa liễu của cái hẻm nhỏ này hẳn là không kém, nhưng để cho tiểu nhị trong tiệm dẫn đường thì còn có môn đạo có thể chú ý, thanh lâu nổi danh vô song ở Phi Hồ thành, bảy mươi tám tòa, ít nhất cũng có hơn một ngàn cô nương muốn kéo khách, câu lan đẳng cấp kém một chút, thì tú bà còn phải không biết xấu hổ mà đưa cô nương xấu hổ đi theo trên đường cái gãi đầu làm dáng để mời chào khách làng chơi. Nhưng như loại ngõ Bình Bình này thì không được, quá mất mặt, không khác gì tự hạ giá trị bản thân, là tối ky mà thanh lâu thượng lưu phải đề phòng, cho nên mới có chiêu "thông gia" với khách sạn tửu lâu lớn nhỏ trong thành, quán rượu mang khách nhân có túi tiền lớn đến đây sau đó được ăn chia mấy lượng bạc, hoặc là để các cô nương lấy cớ du lãm mang đến quán rượu ăn uống, làm thịt một trận.

Từ Phượng Niên đã du tẩu nhiều năm ở trong muôn hồng nghìn tía, lại là thế tử điện hạ không lo vàng bạc, nên cũng chưa đánh nhau với cô nương một đêm động một chút là trăm kim ở trên giường từ đầu tới đuôi bao giờ, nhưng hắn biết nếu uống trà nói chuyện phiếm với hoa khôi hoặc là đám nha hoàn bên cạnh các nàng, thì cũng sẽ biết được những bí sự muốn bao nhiêu bí mật thì có bấy nhiêu bí mật kia. Những chuyện chướng khí mù mịt trong tam giáo cửu lưu rất gân gũi này Từ Phượng Niên thật đúng là biết được không ít, vê phân những cái được gọi là việc xấu bối rối trong nhà của danh sĩ phong lưu hai tay áo thanh phong một vai trăng sáng, nếu Từ Phượng Niên thật sự nói rộng ra, thì có thể chứa đầy hơn mười sọt, đây cũng không phải là tin vỉa hè, mà là thứ thế tử điện hạ tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, trưởng hoàn khố Bắc Lương, cũng không phải là khoe khoang.

Việc Từ Phượng Niên khinh thường hào phiệt đệ tử cùng sĩ tộc thư sinh, cũng coi như có lý có cứ, chỉ là chẳng qua mấy năm nay đi qua rất nhiều đường, biết là không thể dùng một gậy đánh chết là được.

Lúc cơm tối gọi món ăn, Tôn chưởng quỹ tốt xấu gì cũng hàn huyên với mình cả buổi chiều, cuối cùng ngay cả tiền trà cũng sống chết không nhận, Từ Phượng Niên nghĩ thế liền gọi vài phân món mặn giá cả đắt một chút, một món mặn ba món chay buổi trưa kia chỉ có món canh năm nhánh cây kia là có vị thật, buổi chiều còn cố ý hỏi qua ngoài bốn nhánh - dâu, hòe, liễu, đào, thì nhánh cuối cùng là gì, thì mới biết được chính là nhánh hồ không có tiếng tăm gì kia, Phi Hồ thành bởi thế mà có tên như vậy, mỗi khi đến mùa hè, đóa hoa cực lớn trắng như tuyết kia sẽ có ở khắp thành, mùi thơm xông vào mũi, giống như lông cáo bay lơ lửng trên không, thập phần động lòng người. Được cải thiện thức ăn, Đào Mãn Vũ liền bắt đầu ăn cực kỳ vui vẻ, nhưng mà tiểu nha đầu này da mặt mỏng, xấu hổ không dám gọi thêm một bát cơm nữa.

Đại khái là Tôn chưởng quỹ đã bắt chuyện xong với một tên tiểu nhị trẻ tuổi, no bụng thì nghĩ dâm dục nha, nhân chỉ thường tình, thấy một bàn này của Từ Phượng Niên ăn đã được kha khá, liền chạy tới đây chào hỏi, nhìn tư thế, là muốn đưa đến ngõ Bình Tử rồi. Hơn nữa thấy tiểu nhị còn tung tăng hơn cả vị chính chủ dùng tiền mua xuân kia, Từ Phượng Niên cũng không muốn để hắn thất vọng, dùng lời thô tục của quê quán Ôn Hoa mà nói chính là mông của đám trẻ tuổi có thể nướng bánh, nghẹn lâu dễ dàng nghẹn bị thương, đối với điếm tiểu nhị mà nói, có thể đi đến địa phương mỗi cái oanh oanh yến yến đều là tiên tử xinh đẹp kia một vòng, cho dù nhìn được những cái eo cành liễu cùng khuôn mặt hoa đào kia ở xa xa, sau khi trở về, không phải đêm không thể chợp mắt cũng có thể có một ý niệm kiều diễm sao?

Tiểu nhị thân thể rắn chắc tự xưng Lý Lục, trong nhà đứng hàng thứ sáu, bảo Từ Phượng Niên gọi gã là Tiểu Lục là được. Lý Lục nhìn thấy Từ Phượng Niên lại muốn mang theo tiểu cô nương bên cạnh cùng đi dạo thanh lâu, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không nói nhảm, ngựa không ăn cỏ đêm không béo, chỉ cần có thể mang đến cho khách điếm một khoản tiền ngoài ý muốn, chưởng quầy cao hứng, không nói đến tăng lương mà chỉ cần khen thưởng nhiều món mặn cũng là chuyện tốt rồi, hơn nữa các thần tiên nữ tử nơi đó đều là cực kỳ đẹp mắt, đi đường cũng đẹp mắt đến không có thiên lý, lắc lắc lắc lắc là mông càng lộ ra vẻ tròn xoe, ngực cũng càng thêm đồ sô, cũng có thể lắc cho hồn của gã lung lay đến không còn gì. Gã cũng thấy thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ những tỷ tỷ này không chỉ luyện tập đánh đàn hát ca mà ngay cả đi đường cũng phải chăm chỉ khổ luyện sao? Nếu không sao có thể lợi hại như vậy, giống như hồ yêu trong truyện kể của tiên sinh vậy, Lý Lục không nhắc tới nghi hoặc này với ai, sợ bị nói không có kiến thức.
Bình Luận (0)
Comment