Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 439 - Chương 78

Chương 78 Chương 78Chương 78

Từ Phượng Niên nở nụ cười đã hiểu, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bình an là tốt rồi, an ổn là phúc."

Toà thành Phi Hồ này lớn như bố cục thành trì, nhỏ thì đình tạ lầu các, đều là tinh xảo hiếm thấy của Bắc Mãng, nhan sắc của nữ tử nơi này cũng vượt xa phủ thành còn lại của châu Long Yêu, tiểu nương môn biệt danh Phi Hồ Nhi lại có vẻ ngoài duyên dáng của thiếu nữ Giang Nam, cũng có căn cốt bền bỉ của Bắc Mãng, vì vậy không thấy được phong nguyệt, cũng không khí chất phong trần, nổi tiếng lâu đời ở toàn bộ Bắc Mãng tám Châu.

Cho dù là hoa khôi đầu bảng trong thanh lâu Phi Hồ đi ra Long Yêu, giá trị con người cũng không chỉ sang quý gấp đôi so với những hoa khôi ở nơi khác. Dẫu sao thì nam tử thành Phi Hồ cả hai giới quân chính đều không có thành tựu, từ trước đến nay bị trào phúng ẻo lả, mùi son phấn dày đặc khắp người, cả thành đi đâu cũng có thể thấy nam tử nhu nhược đi cảng chơi thuyền xem cá, phe phẩy cổ phiến bằng đàn hương uống trà luận đạo tự xưng là nhã sĩ phong lưu.

Thành Phi Hồ đến nay vẫn chưa có ai làm quan to biên cương trên chính tam phẩm trở lên, chớ nói chỉ là cận thần huy hoàng có thể ở trong vương đình cùng nữ đế ngồi trên ngai vàng thêu sau hoàng trướng nghị sự, rất khó tưởng tượng chính là toà thành trì âm nhu không có hào khí gì đáng nói này, có một tòa lầu các làm cho gần trăm vị Xuân Thu kiếm sĩ đỉnh tiêm treo kiếm thoái ẩn, trong đó có một thanh Tây Thục kiếm do hoàng hậu treo thay thế tổ tiên, cũng có danh kiếm Chúc Long từng giao phong với thanh Mộc Mã Ngưu của Lý Thuân Cương, Xuân Thu phía nam đầu thôn có loại tập tục trông một hàng cây phong thủy, không biết Quải Kiếm Các có tầng hàm nghĩa nhớ nhà này không.

Tôn chưởng quỹ cảm khái nói: "Tám chữ này của Từ lão đệ, đã nói thông suốt đạo lý lớn trên thiên hạ rồi, không hổ là người đọc sách trong đại gia tộc, không giống đám tục nhân trong mắt chỉ có tiền chúng ta, sống hơn nửa đời người rồi, cũng không nói ra được như vậy."

Từ Phượng Niên cười trừ, đối với loại nịnh bợ không đến nơi đến chốn này sớm đã không cho là thật, chỉ tò mò hỏi: "Tôn lão ca dường như còn bỏ sót một chuyện lạ." Tôn chưởng quỹ lấy lại tỉnh thần, cười nói: "Đúng đúng đúng, thành Phi Hồ trước đây, chắc khoảng hơn hai mươi năm trước, đến một kiếm khách phong lưu phóng khoáng, cũng không treo kiếm, mà rất không có cốt khí bán bội kiếm với giá cao, lúc đó lại bán ra với mức giá dọa người ngàn lượng hoàng kim, khi đó ta còn trẻ tuổi, ta nhớ tất cả mọi người trong thành Phi Hồ đều kinh hãi, đám nữ nhân chen chúc đứng từ xa để ngắm tên kiếm khách anh tuấn này, đích thật là mỹ nam tử hiếm thấy, sau này hắn dùng hoàng kim bán kiếm trụ ở Phong Ba Lâu trọn một năm, lại oanh động khắp thành đại sự, kiếm khách xài hết ngàn lượng hoàng kim, người không có đồng nào thì làm được gì? Hắn bèn làm một họa sư, chuyên môn vẽ cho nữ tử, kiếm được bạc lại tiêu tiền như nước, ban đầu còn có thể khoái hoạt tiêu dao, này tiểu thư khuê các đều cam tâm tình nguyện cổ vũ, trời mới biết là người mà hắn vẽ, hay là tranh hắn vẽ, nhưng việc buôn bán càng ngày càng tệ, sau đó, không còn ai thấy cái tên nam tử không làm kiếm khách làm họa sư, nhưng chuyện lạ kỳ nhân bán kiếm vẽ tranh ngủ thanh lâu, dù sao vẫn truyền tới nay."

Từ Phượng Niên hỏi: "Là kiếm gì mà có thể bán ra mức giá cao tới ngàn lượng hoàng kim?”

Tôn chưởng quỹ vẻ mặt khổ sở nói: "Cái này thì lão Tôn cũng không biết, chỉ nghe nói bán cho Thành Mục đại nhân, sau này vào năm Thành Mục công tử cập quán*, chuyển tặng cho vị thế tử kia. Từ lão đệ, cũng không phải là lão Tôn qua quýt khen người, vị thành Mục công tử này, không giống với nam tử bình thường trong thành Phi Hồ, vô cùng oai hùng dũng mãnh, theo học sư phụ kiếm thuật là danh gia hạng nhất, có thể kéo cây cung nặng 3 thạch*, dưới ngựa dùng mãng đao bộ chiến lại càng giỏi, người ta đồn rằng qua mấy năm nữa sẽ đi phương Bắc vương đình làm truyền linh lang* bên cạnh hoàng đế bệ hạ, đây chính là vinh hạnh lớn bằng trời. Hai khuê nữ của Lão Tôn, đứa lớn không nói làm gì, dù sao cũng đang độ tuổi thanh xuân, cả tiểu khuê nữ mới mười tuổi đầu, cũng mến mộ đến chết đi sống lại, mỗi lần bắt được cơ hội thế tử lộ diện, đều phải cùng các tỷ tỷ chạy đi la hét như quỷ gào, nói cái gì đời này không phải hắn không lấy chồng, khiến lão Tôn ta tức giận đến mức giận sôi lên, ngươi nói ngươi một tiểu cô nương không tới 11 tuổi, xem náo nhiệt cái gì, da dẻ thì đen nhẻm giống y mẹ ngươi, sau này khuôn mặt thân hình nẩy nở, dù thành nữ nhân mười tám, tối đa cũng chỉ là thanh tú, làm sao trèo cao tới thành Mục công tử? Từ lão đệ, ngươi nói có đúng cái lý này hay không? Ta vừa nói con bé, con bé bèn cùng tỷ tỷ, còn có lão bà đã cả đống tuổi của ta, đã là lão bà nương hoa tàn ít bướm, cũng ồn ào hẳn lên, cùng nhau chọc cho ta bực bội, ba hai mẹ liên tục mấy ngày không để ý tới ta, ai."

*cập quán: &Z: đàn ông tới tuổi 20

*thạch: đơn vị dung tích khoảng 100 lít

*truyền linh lang: đại phu khám bệnh, Thời xưa, khi hành nghề y, các bác sĩ mang theo hộp thuốc, chuông cầm tay, đi đi lại lại trong làng, đường phố, ngõ hẻm trong nhiều tháng để trừ tai, chữa bệnh cho nhân dân, họ có kinh nghiệm chữa bệnh phong phú

Vị lão nam nhân này phát ra tiếng thở dài từ phế phủ, cực kỳ bi thương thê thảm.

Từ Phượng Niên không phụ họa, nhìn không chớp mắt, uống trà, chỉ cười tủm tỉm nói với Tôn chưởng quỹ rằng: "Tôn lão ca, ta cảm thấy chất nữ hiện tại chưa nổi bật, sau này chưa chắc không thể trở nên duyên dáng yêu kiều, huống hồ vị thành Mục công tử kia chắc cũng là vĩ đại nam tử lòng dạ không nông cạn kỳ, thế sự khó liệu, ai biết chất nữ còn dại khờ của ta có thể có một đoạn nhân duyên tốt ông trời tác hợp hay không."

Tôn chưởng quỹ đang buồn bực, nhìn thấy Từ lão đệ ném tới ánh mắt mịt mờ, lập tức tỉnh ngộ lại, vội vàng nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng đúng, khuê nữ của lão Tôn mà lại, đừng nhìn ta ngoài miệng luôn nói con bé không tốt đủ đường, thực ra ta đây làm cha, rất yêu thương con bé, hắc hắc, sau này không chừng sẽ trở thành vợ của thành Mục công tử, không được thì cũng phải là nam tử đỉnh thiên lập địa không kém ai mới được, thế mới có thể vào gia tộc của ta, bằng không phải dùng chổi đánh ra, hừm, ủy khuất khuê của ta nữ, tuyệt đối không được!"

Một tiểu nha mười mấy tuổi đầu đứng phía sau Tôn chưởng quỹ, vốn sớm đã nổi giận đùng đùng, sau khi nghe được mấy lời cuối cùng, sắc mặt lúc này mới từ mưa dầm đen trâm chuyển sang vui cười rực rỡ, ngọt ngào gọi một tiếng cha, ngồi ở trong lòng của Tôn chưởng quỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, nói rằng: "Cha, buổi tối kêu mẹ làm món thịt Đông Lĩnh cha thích ăn nhất!"

Tôn chưởng quỹ thoát khỏi hiểm cảnh lau mồ hôi lạnh, một tay vuốt đầu của tiểu nữ nhi, nói tiếng ngoan, sau đó lặng lẽ vươn ngón tay cái vê hướng Từ Phượng Niên, cảm động đến rơi nước mắt, cảm thấy không nên lại thu tiền bình trà này rồi.

Từ Phượng Niên hiền hoà cười nói: "Là chất nữ à, dáng dấp quả nhiên rất được, trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân bế nguyệt tu hoa." Cô gái nhỏ ừ ừ, sau đó hài lòng cười nói: "Đáng tiếc ngươi quá già rồi, dáng dấp cũng không bằng Đam Đài công tử, ta chướng mắt ngươi nha."

Từ Phượng Niên câm lặng.

Thế tử điện hạ bị vạn tiễn xuyên tâm.
Bình Luận (0)
Comment