Chương 85: Như Ý (2)
Chương 85: Như Ý (2)Chương 85: Như Ý (2)
Từ Phượng Niên bật cười nói: "Cũng chỉ đi uống rượu thôi, chẳng lẽ Hỉ Ý tỷ thật sự cho rằng ta tham luyến thân thể của tỷ sao? Lời kia chỉ là thuận miệng nói cùng vị Thúy đại nương kia, Hỉ Ý tỷ tự tác đa tình rồi. Ta vì du học mà đến, hồi trước đi dạo thanh lâu cùng hồ bằng cẩu hữu, đều chỉ là ngồi góp vui, đảm đương vai trò đáng thương là trả bạc, việc đao thật súng thật xách ngựa ra trận còn chưa từng trải qua, vốn định uống chút rượu với Hỉ Ý tỷ trước để tăng thêm phần can đảm, sau đó gặp lại Ngụy cô nương thì cũng không đến mức đoản binh mới chạm nhau đã bại như núi đổ. Nhà ta tuy nói có chút của cải, nhưng tiêu hai trăm lượng bạc ra ngoài mà trong nháy mắt mà đã xong việc rồi, thì quả thật sẽ ứng với cái câu xuân tiêu một khắc giá trị ngàn vàng kia, một khắc hai trăm lượng, cũng quá oan uổng rồi, Hỉ Ý tỷ, đạo lý này có phải hay không?"
Khóe miệng Hỷ Ý nhếch lên, thật sự bị chọc cười, thì ra đêm xuân một khắc còn có cách nói mới mẻ như vậy. Tên công tử bội đao này không nói những cái gì khác, nhưng ngay thẳng khẳng định là thật, đối với Thúy tỷ đối với nàng Hỉ Ý đều là như thế. Nếu như nói vì hắn một lần ra tay tương trợ liền muốn lấy thân báo đáp, vậy cũng quá mức hoang đường không rành thế sự, Hỉ Ý cũng đã sớm qua tuổi ngây thơ hồn nhiên kia rồi, ở trong thanh lâu thì cũng có tư cách cầu một cô nương vạn sự chớ muốn thân bất do kỷ, lông phượng sừng lân, tiểu thư An Dương là hoa khôi đầu bảng Quảng Hàn lâu cũng làm không được, Phong Ba lâu thì lại có một hai vị, trong cái nơi cửa phấn câu lan nổi danh là tàng ô nạp cấu* này, nam tử nào tới đây chẳng phải là lấy vàng bạc để mua thống khoái từ xác thịt? Chẳng qua những thứ thịt sống này, so với thịt trên thớt gỗ của kẻ bán thịt còn đắt hơn một chút mà thôi, nữ tử hoa ngôn xảo ngữ thì không tin được, còn nam tử thề non hẹn biển thì tin được sao? Hỷ Ý nhìn thật sâu cặp mắt phượng hoàng trong suốt kia, không nhận ra chút ác ý nào, cắn răng một cái rồi đồng ý, uống rượu thì uống rượu, lấy tửu lượng uống hai cân rượu trắng không say của nàng thì tin rằng cũng chịu không nổi thiệt thòi lớn, cùng lắm là lúc rót rượu bị hắn sờ soạng mấy lần mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục.
(*Che giấu những thứ xấu xa bẩn thỉu)
Hỷ Ý nghĩ thông suốt thì nhẹ nhàng nói: "Công tử theo ta lên lầu bốn, cách Tú Cầu Các của Ngụy cô nương không xa." Sóng vai mà đi, mùi thơm thanh đạm của Hỉ Ý cộng thêm trang phục thanh lịch càng làm nàng giống một tiểu gia bích ngọc (cô con gái rượu), Thúy tỷ kia khoa trương quá nhiều, ô cao* vẽ môi, mặt bôi phấn vàng, ánh vàng rực rỡ lắc lư trên đỉnh đầu, áo dài lau đất dài bốn năm tấc, thật sự là làm cho Từ Phượng Niên buồn nôn đến hao tổn tinh thần, giống như một chậu sơn hào hải vị thập cẩm lớn vậy, khẩu vị tốt hơn nữa nhìn thấy cũng phải nhìn mà sợ, vị HỈ tỷ thất thế này thì ngược lại, giống như chén cháo nhạt nhỏ, dụng tâm bỏ thêm mấy hạt sen thì sẽ là loại nữ tử tỉ mỉ thưởng thức thì sẽ có kinh hỉ. Hành lang lầu bốn được treo tranh thủy mặc bày bình cao cổ, thanh nhã rất khác biệt, nhưng mà cũng không hiếm thấy mỹ tỳ bưng hộp trái cây qua lại, có thể thấy việc buôn bán của Quảng Hàn Lâu thật sự không kém, những người này sau khi thấy nàng đều nhu thuận gọi Hỉ Ý tỷ, nhân duyên vô cùng tốt, Hỉ Ý tỷ tươi cười nhất nhất chào hỏi hết, sau khi đi vòng qua hai hành lang thẳng tới một gian phòng gần cửa sổ thì trong lòng nàng mới thở dài một tiếng, nói: "Công tử, tới rồi."
(* loại mỹ phẩm được phụ nữ thời cổ đại sử dụng để thoa môi. )
Đẩy cửa đi vào, trên mặt đất có trải một tấm thảm tơ tằm cực kỳ hao phí nhân lực, một tấm bình phong ba tâng mô phỏng danh họa "Tuyết tiêu song hạc đồ'được dùng ngăn cách chỗ ngủ với phòng gấm, ở tiền sảnh có bày một cái giường nhỏ cửa ấm thủ công tỉnh xảo, có một cái bàn nhỏ chuyên dùng để đun rượu nấu trà, lư hương ống hành đặt ở góc bàn vừa nhìn liền biết là được nung trong lò nung Long Tuyền, trên mặt bàn cũng có các dụng cụ nhỏ khác dùng để uống trà, nhất là cái chén men đen dùng để uống trà tương đối bắt mắt kia, không phải là người trong nghề trà gia căn bản không biết thứ quý báu hiếm lạ của bộ chén này, hoàng đế Nam Đường đặc biệt trân quý cái chén này, từng nói chén này màu xanh đen trân quý, dải ngọc bích rất xinh đẹp, chỉ riêng một bộ trà cụ này mà đã có thể có giá trị đến mấy chục kim rồi, Từ Phượng Niên cảm khái trong lòng, Hỉ Ý tỷ này thật sự là một người chú ý biết hưởng thụ, thấy trên giường ngủ có đặt một cái gối sứ ngọc vẽ hoa sen giải nhiệt, Từ Phượng Niên có chút buồn bực, mới cuối xuân mà nữ tử này cũng quá sợ nóng rồi.
Thấy công tử bội đao nhìn chằm chằm vào cái gối sứ, trên mặt Hỷ Ý hồng nhuận đến mức gần như nhỏ nước, không dám nhìn thẳng, chỉ dám ngồi ở trước cái bàn nhỏ thành thạo hâm nóng hoàng tửu.
Rượu còn chưa đến hỏa hầu, Hỉ Ý thấy hắn cầm thưởng thức một cái chén đen men nhỏ yêu thích đến mức không nớ buông tay, nhẹ giọng hỏi nói: "Nghe khẩu âm của công tử, là nhân sĩ của Cô Tắc Châu sao? Công tử nhận ra cái chén đen men nhỏ này?"
Ngón tay Từ Phượng Niên vuốt ve chén trà cổ phác, gật đầu nói: "Trong nhà vừa hay lại buôn bán đồ sứ, hiểu một chút sự vật cùng tên gọi và giá thị trường, tiểu môn tiểu hộ, cũng không buôn bán được lớn lắm, chén đen men bên trong thập đại trà cụ, cũng chỉ nghe qua lời truyền miệng, chuyến uống rượu này thế mà lại kiếm được. Cũng may mà lúc trước sớm thức thời, bằng không chỉ mang ra hai trăm lượng mà lại muốn nói những lời vô lễ với Hỉ Ý tỷ thì quả thật là tự rước lấy nhục rồi. Phía trước còn quá nhiều thứ để xem, mà chuyến đi ra cửa lần này ta cũng chỉ mang theo không đến ngàn lượng bạc, còn mấy châu chưa đi mà đã không có can đảm lại đến Tú Cầu các rồi, Hỉ Ý tỷ, tỷ nói như thế nào cho phải đây?"
Hỷ Ý cười nói: "Vậy công tử uống nhiều rượu một chút, uống ra mật gấu gan báo thì lại đi Tú Cầu Các, Hỷ Ý nói trước, vào phòng rồi, rượu cũng uống rồi, không đi Tú Cầu Các trăm triệu lần không được."
Thấy công tử bội đao bày ra vẻ mặt ủy khuất, Hỉ Ý cười nhiều hơn vài phần, mị nhãn nói: "Quảng Hàn lâu cũng không phải chỗ lừa người nha, nếu chỉ là thưởng thức Ngụy tiểu thư ném tú cầu, một hai trăm lượng bạc cũng dùng được."
Từ Phượng Niên tức giận nói: "Hỉ Ý tỷ, lời này của tỷ nhẹ nhàng linh hoạt quá, nếu ta chỉ đi xem vài lần tú cầu liền xám xịt rời khỏi Quảng Hàn lâu, thì về sau sao còn có da mặt đòi uống với tỷ được?"
HỈ Ý đưa một chén rượu qua, giận dữ nói: "Công tử đến Quảng Hàn Lâu đòi uống rượu thì không khó, nhưng vào phòng thì chỉ một lần này thôi."
Từ Phượng Niên thành thật tiếp nhận rượu, không có bất kỳ động tác bỉ ổi nào, nếm thử một ngụm, thấy Đào Mãn Vũ ngồi ở một bên ghế thêu thèm thuồng thì nâng chén đưa đến bên miệng nàng, tiểu nha đầu nghé con mới sinh không sợ hổ, uống một ngụm, hai cánh môi nhỏ chép chép, có tư có vị, Từ Phượng Niên thấy thú vị liền dứt khoát đưa chén rượu kia cho nàng, chỉ dặn dò là uống chậm một chút. Sau đó liên để mặc Đào Mãn Vũ tự chơi tự vui với một ly rượu mà nói chuyện phiếm với Hỉ Ý tỷ, tửu lượng hai người cũng không kém, dĩ nhiên là đấu ngang tài, đại khái là Hỉ Ý tán gẫu đồ sứ với hắn đến nghiện, thấy vị công tử bội đao này trong bụng có hàng mà nàng lại là một tên ngốc sứ, hơn nữa tiểu cô nương kia sau khi uống hết một ly rượu thì lại buồn ngủ rồi ngủ luôn ở trên cái giường nhỏ phía sau, Hỷ Ý thấy thế không đành lòng đánh thức nên lại hâm nóng thêm một bầu rượu. Đề tài nói chuyện cũng không chỉ giới hạn trong đồ sứ, loại mẫn cảm như thân thế này, hai người đều rất thông minh không đi đề cập tới, nói năng thân thiết với người mới quen, đặc biệt không khôn ngoan. Từ Phượng Niên đại khái biết nữ tử uống rượu hào khí trước mắt từng là hoa khôi Quảng Hàn lâu, cũng từng nở mày nở mặt nhất thời, là diệu nhân có thể phân cao thấp với Phong Ba lâu, chẳng qua nữ tử có đẹp mắt hơn nữa thì cũng không chống lại được việc năm tháng như đao cùng với việc nam nhân có mới nới cũ, nàng nản lòng thoái chí, chán ghét xu nịnh, lại không có phúc khí gặp được nam nhân tốt thành tâm, cũng từng có quan viên có ý nạp nàng làm thiếp, chẳng qua nàng không muốn đi ăn nhờ ở đậu rồi nửa đời sau sẽ bị đại phụ làm khó dễ, cũng có thể coi nàng như một ma ma thanh linh. Trang sức giá trị hơn hai trăm kim trong phòng nàng đều là gia sản năm xưa kiếm được, vô thân vô cố, sống không mang đến chết không mang đi, dứt khoát dùng vàng bạc đổi thành đồ chơi trân quý mà mình yêu thích để làm một nơi cảnh đẹp ý vui, Quảng Hàn Lâu cũng có đãi ngộ tương đối tốt với nữ tử làm hồng bài lại chậm rãi lên tuổi này, Hỷ Ý không còn nỗi lo về sau, cũng sống tương đối thoải mái tự tại.
Đào Mãn Vũ say rượu mơ mơ màng màng tỉnh lại, tựa hồ nằm lên vật gì đó cứng nên ngủ không được thoải mái, khi nàng cầm vật cứng kia lên quan sát thì ánh mắt liền mờ mịt.
Là một cây "tiểu như ý" bằng ngọc .
Như ý này, là như ý làm cho nữ tử tịch mịch kia được như ý.
Từ Phượng Niên sao có thể không biết, bình tĩnh nói: " Là đào, là dùng để đấm lưng, cất kỹ rồi ngủ tiếp đi."
Tiểu nha đầu ồ một tiếng, đặt cây ngọc như ý kia đến bên giường, tiếp tục ngủ mê man.
Hỉ Ý ra vẻ trấn định, ánh mắt mê ly, hai má hồng hồng, hơi nghiêng đầu, uống một ngụm rượu.
Từ Phượng Niên nhẹ giọng cười nói: "Hỉ Ý tỷ thẹn thùng cái gì, cái này với việc tinh mãn tràn đầy của nam tử đều là nhân chi thường tình. Việc này còn nói rõ Hỉ Ý tỷ giữ mình trong sạch..."
Hỉ Ý mị nhãn như tơ, oán hận nói: "Ngươi còn nói nữa? I"
Từ Phượng Niên nhịn cười, khéo hiểu ý người mà thay đổi đề tài, hỏi: "Lúc vào thành ở trọ, có trò chuyện với Tôn chưởng quỹ của tửu lâu tới phần tứ quái của Phi Hồ thành, biết có một kỳ nhân bán kiếm vẽ tranh ngủ thanh lâu, Hỉ Ý tỷ biết không?”
Nàng do dự một chút, tự cười nhạo nói: "Biết rõ nha, ta còn từng cầu hắn vẽ chân dung, ta đương nhiên nhớ rõ tên kiếm khách này, chỉ là những năm đó hắn vẽ không dưới trăm bức, sợ là không nhớ được ta."
Từ Phượng Niên nhíu mày nói: "Dạng nhân vật thú vị này tuyệt đối không phải vật trong ao, sao nói không thấy là không thấy tăm hơi nào được?"
Hỷ Ý lạnh mặt cầm ly rượu nóng bỏng, ánh mắt u oán thở dài nói: "Hắn ư, thật ra ta đã nghe ngóng được một ít tin tức, muôn vàn phong lưu hầu như đã không còn nữa, đã thành hán tử lôi thôi râu quai nón rồi, không bán được tranh thì dù sao cũng phải kiếm cơm ăn, hình như là phải đến phủ đệ Thành Mục làm kiếm sư, kiếm thuật của Đạm Đài công tử hẳn là do hắn dạy ra. Nghĩ một chút thì thấy cũng không khó coi lắm, chỉ có điều hắn không còn là trạng nguyên lang của thanh lâu trong lòng những nữ tử phong trần như chúng ta nữa thôi. Kẻ phong lưu lang nằm trên mái nhà phong ba kia, chết rồi."
Từ Phượng Niên cười nói: "Hỉ Ý tỷ thích vị trạng nguyên lang phong lưu này?"
HỈ Ý cười một tiếng, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Chỉ là ái mộ sự phong lưu đa tình của hắn năm đó mà thôi, ta không thích nam tử cơ khổ như vậy. Phong lưu cũng không thể mang ra làm cơm để mà ăn được."
Từ Phượng Niên của năm xưa trở lại mà cay nghiệt nói: "Vừa muốn phong lưu, vừa muốn an ổn, nói cho cùng vẫn thích phong lưu có thể kiếm bạc, không chừng còn phải có bản lĩnh như ý hơn cây như ý kia nữa."
Hỷ Ý sửng sốt một chút, kiều my ôm bụng cười to,'Công tử thì sao?"
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Tương đối được."
Hỷ Ý bày ra vẻ mặt không tin.
Từ Phượng Niên hỏi: "So với chuôi như ý kia của tỷ còn như ý hơn, HỈ Ý tỷ, tỷ nói xem tỷ có vui vẻ không, như ý không? Nàng phi một tiếng, cười duyên mắng: "Tiểu lưu manh." Từ Phượng Niên sửa lại: "Sai rồi, là đại lưu manh."