Chương 86: Tặng gối sứ
Chương 86: Tặng gối sứChương 86: Tặng gối sứ
Lời nói hạ lưu ước chừng là "thuốc" bổ sung tốt nhất cho quan hệ nam nữ ấm lên, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nam nữ lúc đầu cũng không thấy nhau phản cảm, Hỉ Ý mời công tử bội đao vào nhà phần lớn là do tình thế bức bách, uống xong hai bầu rượu, cộng thêm vài câu trêu chọc, mới rốt cục có thêm một chút ấm áp không liên quan đến đạo lý đối nhân xử thế, điều này quy công cho sự ăn nói khéo léo của sĩ tử bội đao du học trước mắt, cùng với đứa nhỏ đơn thuần được mang theo kia. Có vẻ như so với đám khách làng chơi thô lỗ vừa vào thanh lâu liền lột đi da mặt kia thì hắn thuận mắt hơn rất nhiều, ở thanh lâu cho dù là văn nhân nhã sĩ, thì ánh mắt đối đãi với nữ tử rốt cuộc đều là hướng về lúc các nàng sau khi cởi bỏ xiêm y. Từ Phượng Niên đánh bậy đánh bạ có được tin tức mình muốn, liền chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng, đi qua Tú Cầu các một trận, là có thể rời khỏi Quảng Hàn lâu rồi. Tiếp theo có thể "thuận dây sờ dưa" tìm ra tên Trạng Nguyên lang bán kiếm kia hay không, cùng với việc xác định tên đó có liên quan đến nam tử mà Từ Kiêu muốn tự mình tìm hay không, thì còn phải xem thiên mệnh. Bản lĩnh quan sát sắc mặt của Hỉ Ý đã đến lô hỏa thuần thanh, thấy hắn không có ý đồ quấn quít thì vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút mất mát, dù sao thì là người già ít vàng, không còn "sắc" làm cho nam tử si ngốc năm đó nữa rồi. Nàng đứng lên cùng Từ Phượng Niên, nhìn thấy tướng ngủ ngây ngô của tiểu nha đầu trên giường, còn cực kỳ yêu thích ôm gối sứ ở trong lòng liền cười nói: "Công tử, nếu không mạo muội, để ta tặng cho tiểu cô nương này một cái gối sứ, tiểu cô nương này ngày thường trông đầy ý vui, tương tự như tên của ta, cũng coi như hữu duyên."
Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Hỉ Ý tỷ thật cam lòng?"
Hỷ Ý ném đến một cái mị nhãn, hờn dỗi nói: 'Nếu công tử nói muốn chén men đen, HỈ Ý tất nhiên không bỏ được, tặng một cái gối sứ không đáng giá bao nhiêu tiền, coi như cùng tiểu cô nương kết một phần thiện duyên, vẫn là bỏ được."
Từ Phượng Niên cảm khái nói: "Hỉ Ý tỷ có lòng. Vậy cứ thế nhận là vô lễ, thế nên về sau nếu có cơ hội, ta chắc chắn hoàn lễ."
Hỷ Ý xua tay cười nói: "Đừng, ta tặng gối sứ cho tiểu cô nương không màng cái gì, nếu công tử hoàn lễ, không cẩn thận sẽ hạ xuống thành kém cói mất." Từ Phượng Niên cũng không kiên trì, nghĩ thâm nếu có thể bình yên trở lại Bắc Lương, thực ra trong vương phủ có một bộ chén men đen mà tiên đế Nam Đường trước khi chết cũng phải gắt gao ôm lấy, nó có thể nói tiên phẩm, nếu thật có cơ hội, thì cũng không ngại tặng cho vị nữ tử thanh lâu tâm địa không xấu này, dù sao đặt ở vương phủ cũng sẽ bị phủ bụi, phung phí của trời. Trà cụ thượng hạng, cũng tương tự như một ít trà sủng giá trị liên thành mà một mực gác xó, trong thời gian dài không được tay người vuốt ve cùng nước trà thấm nhiễm thì sẽ mất đi linh khí, hợp người dưỡng ngọc cũng là đạo lý này. Nhưng mà loại chuyện bát tự này, không nói trước cũng không sao. Đi qua nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Đào Mãn Vũ, tiểu cô nương này bình thường thích ngủ, hơn nữa bị ép rời giường thì sẽ cực kỳ tức giận, bị nhéo mũi, chính là một trận hồ loạn quyền đấm cước đá, Từ Phượng Niên vất vả lắm mới chọc nàng tỉnh được. Đào Mãn Vũ tỉnh dậy thấy người trước mặt là Từ Phượng Niên mà không phải cha mẹ thì bỗng dưng cúi đầu rồi lập tức chảy nước mắt, Từ Phượng Niên cũng không khuyên giải an ủi, chỉ nhẹ giọng nói: "Đào Tử, rời giường, Hỉ Ý tỷ thấy bộ dạng của ngươi đáng yêu, nên tặng gối sứ cho ngươi, nhanh, nói cảm tạ với nàng đi."
Đào Mãn Vũ lấy tay áo lau má, ngẩng đầu cười nói: "Cảm ơn dì Hỷ Ý-"
Lòng Hỷ Ý cũng mềm nhũn, dịu dàng nói: "Ngoan."
Từ Phượng Niên lấy ra mấy tờ ngân phiếu đặt lên bàn, hắn ôm tiểu nha đầu, tiểu nha đầu ôm gối sứ, cười áy náy nói: "Hôm nay sẽ không đi quấy rây Ngụy cô nương, tiền đặt cọc đặt ở chỗ này, ngày mai lại đến. Đào Tử nhà chúng ta rời giường sẽ rất gắt gỏng, nếu không để cho nàng một hơi ngủ no, mấy ngày kế tiếp chắc sẽ bày ra sắc mặt không tốt cho ta xem."
HỈ Ý bất chấp đường đột, nhẹ giọng nói: "Nếu không thì công tử đi Ngụy cô nương tú cầu các, cứ để cho tiểu cô nương ngủ chỗ ta?”
Nàng bình thản bổ sung một câu: "Nếu công tử không chê bẩn."
Từ Phượng Niên lắc đầu, phát hiện tay áo bị giật giật, nhìn xuống thì thấy tiểu cô nương kia trong lòng tràn đầy lưu luyến, Từ Phượng Niên nhíu mày, hai nữ tử một lớn một nhỏ đều khẩn trương theo, Từ Phượng Niên đương nhiên không hy vọng Đào Mãn Vũ ở chung một chỗ với Hỉ Ý đã tu luyện thành tinh này, vạn nhất xảy ra sơ suất, Từ Phượng Niên sẽ không chút do dự giết người diệt khẩu, chẳng qua nội tình nồng đậm huyết khí trong đó, các nàng làm sao biết được? Như Ý à Như Ý, mấy người mấy chuyện nào được vừa lòng đẹp ý? Bỗng huyệt "sư" ở lỗ tai hắn khẽ run lên, thính lực của Từ Phượng Niên hiện giờ đã không còn kém cỏi như trước nữa, quả nhiên, chuyện không như ý đã tìm tới cửa. Từ Phượng Niên mạnh mẽ đè nén sát ý trong lòng, chẳng biết tại sao mà sau một hồi tử chiến với ma đầu Tạ Linh ở khách điếm Áp Đầu Lục, đao Xuân Lôi chưa từng rút, kiếm vẫn đủ tinh khí thần, đao ý ở vỏ tuy tăng vọt, nhưng sát ý trong ngực thế mà lại cũng tăng lên theo, chỉ có điều Lý Thuần Cương đã sớm thoái ẩn giang hồ, không còn ở bên cạnh hắn nữa, nếu không nhất định phải hỏi một chút xem đây là tốt hay xấu. Quả thật Từ Phượng Niên đang lo lắng rằng đến lúc đó đao ý đồ long đang nuôi kia chưa có kết quả mà ngược lại còn tẩu hỏa nhập ma thành ma đầu giết người như ngóe trước. Mặc niệm khẩu quyết Đại Hoàng Đình, trong tâm tĩnh thân, Từ Phượng Niên nhìn về phía cửa phòng, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Hỉ Ý có chút bất ngờ, ngoại trừ Ngụy Mãn Tú được nàng coi là nữ nhỉ kia thì căn bản sẽ không có người nào hay tìm đến cửa, mà tiếng gõ cửa Tú Nhi cũng tuyệt đối sẽ cứng nhắc như thế, Hỉ Ý hít sâu một hơi, đi ra mở cửa rồi nhìn thấy vị Thúy tỷ kia đang tươi cười. Hỉ Ý cũng có lôi trì người kia không thể chạm vào, gian phòng này chính là thứ đó, đang muốn mặt lạnh lên tiếng thì thấy phía sau có một nữ tử cao gầy giả nam trang, Hỉ Ý thấy thế thì nhất thời ngưng trệ, nuốt lời vào bụng, cung kính hành lễ nói: "Hỷ Ý thỉnh an tam tiểu thư."
Người kia không có tí tướng mạo cùng sự quyến rũ uyển chuyển hàm xúc nào của nữ tử, anh khí khá nặng, ngoài bộ cẩm bào ngọc đái mà nam tử phú quý bình thường hay mặc, thắt lưng còn đeo một thanh mãng đao, nàng không vui nói: "Là tam công tửi"
Hỉ Ý khóe miệng đắng chát, cúi đầu nói: "Hỉ Ý thỉnh an tam công tử."
Chỗ dựa phía sau Quảng Hàn Lâu tới rồi.
Chính xác mà nói, là thân muội muội của chỗ dựa vững chắc. Thế nhân sẽ không cách nào tưởng tượng ra được cái Quảng Hàn lâu của Phi Hồ thành này là do nhị công tử họ Mục mở ra, bí mật nửa kín nửa hở này, cũng chỉ có thượng tầng trong thành biết rõ. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, Thành Mục đại nhân có hai con trai một con gái, trưởng công tử Đạm Đài Trường Bình, anh dũng thần võ, hơn nữa còn là một tay văn chương hoa lệ, nhất định sẽ là nhân vật nho tướng nổi tiếng nhất trong tương lai của Bắc Mãng, kế tiếp một khi trở thành truyền linh lang, thì chính là vương đình tân quý nổi tiếng bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, tựa như một vầng trăng sáng nhảy ra khỏi mặt nước thủy triều mà tiến vào tâm mắt các đại thần quyên quý xuất sắc trong nam đình bắc triều của Bắc Mãng vậy, cả tòa Phi Hồ Thành đều đang mỏi mắt mong chờ. Nhưng nhị công tử Đạm Đài Trường An thì chính là một tên hoàn khố mười phần, văn bất thành võ bất đắc, nhưng lại tinh thông mọi thứ về ăn uống chơi gái ngao ưng dắt chó đấu dế, chỉ riêng về chăn nuôi mua dế, những năm gần đây đã tốn không dưới ba bốn ngàn lượng bạc trắng. Cũng bởi vì nhị công tử Đạm Đài yêu thích đấu dế mèn, thế nên bắt đầu từ tháng bảy hàng năm, sẽ có không biết bao nhiêu tên vô lại chơi bời lêu lổng ở trong thành chạy ra ngoài để đào đất, hận không thể đào ba thước đất để bắt được một con dế mèn thiện chiến có thể đấu giá đến mấy chục lượng vàng, khó trách có người nói đùa rằng Phi Hồ thành còn có quái thứ năm, chính là đến hạ thu thì đám vô lại của cả thành sẽ tìm dế mèn. Ấu nữ thành mục Đạm Đài Không Hầu thì không thích trang điểm mà lại thích binh đao, thường xuyên vung tay đá chân trong các cuộc tụ họp ở phố xá sầm uất, hầu như tên côn đồ lớn nhỏ nào trong thành cũng đều đã nếm qua đau khổ, vừa nhận ra diện mạo của nàng thì chúng vừa gặp mặt liền vội đi vòng, không cho nàng cơ hội đánh người nữa.