Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 449 - Chương 88: Nhị Ca

Chương 88: Nhị Ca Chương 88: Nhị CaChương 88: Nhị Ca

Khu vực ngõ Bình Tử hồ Gia Thanh, trên mỗi cây liễu ven hồ đều treo đèn lồng đỏ thẫm, ban đêm du ngoạn hồ cũng như ban ngày, thuận tiện cho một số khách làng chơi đam mê uyên ương hí thủy, có thể thấy được ngõ Bình Tử dụng tâm để chiêu mộ sinh ý đến loại cảnh giới phát rồ nào. Nhưng mà tối nay nam tử lưu luyến ngõ Bình Tử tựa hồ không có loại sở thích dị dạng này, Hồ Gia Thanh một mảnh yên tĩnh tường hòa, Đạm Đài Không Hầu đưa mọi người đi tới phụ cận một ngôi nhà nổi trên mặt nước có treo tấm biển ghi bốn chữ "Thủy thiên tiếp giáp", nàng học theo quân nhân mãng phu đại đao kim mã mà tùy tiện ngồi xuống, vươn một bàn tay ra, ý bảo có thể luận võ quyền thuật rồi.

Nàng đương nhiên không coi trọng tên nam tử bội đao cố làm ra vẻ kia, tùy tùng nhà mình có cân lượng rất đủ, đừng thấy từ tam phẩm trở lên còn có nhị phẩm cùng tứ trọng cảnh giới của nhất phẩm, nhưng võ phu tam phẩm khi hành tẩu giang hồ, tuy không nói có thể hoành hành bá đạo, nhưng cũng là người hiếm gặp địch thủ rồi. Dù sao thì cao thủ nhị phẩm nhất phẩm đều có những thận trọng mà cao thủ đứng đầu nên có, đầu tiên là chưa tới thời cơ thì cũng không dễ dàng lộ mặt, hơn nữa còn khinh thường ra tay. Ma đầu Tạ Linh chính là loại nam tử có tâm tính của một thanh niên cường tráng đang nhìn hài đồng khóc lóc om sòm kia, cho tới giờ cũng chưa vui lòng nhúng tay, bởi nó không hề có ích lợi cho võ đạo tu vi, cảnh giới càng cao, càng là khảo nghiệm kiên nhẫn nghị lực của việc nước chảy đá mòn, một khắc cũng không thể lười biếng, nhất là khi đã đi vào nhất phẩm, đó chính là lúc thiên môn mở rộng, tựa như là một cuộn tranh sơn hà đồ dài liên miên, không người nào không say mê ở trong đó, nhân vật bên ngoài bức tranh, liền biến thành gà đất chó sành, cảnh tượng bên ngoài bức tranh liền có vẻ thô bỉ không chịu nổi. Mộ Dung Không Hầu vốn tưởng rằng chỉ cần hai ba chiêu là mọi việc sẽ được giải quyết xong, nhưng khi nhìn thấy tùy tùng xứng đáng được gọi là thân vệ của mình đang vén áo choàng lên rồi thắt ở bên hông, bước lên một bước, vươn một tay làm thủ thế mời, thì nàng liền nghiêng người về phía trước theo bản năng, trong lòng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ mình thật sự bắt được một con cá lớn rồi sao? Nếu không thì kẻ thân vệ trong thành Mục phủ ngày thường thập phần ngạo khí này sao có thể lộ ra vẻ như đang gặp chuyện quan trọng được?

Thân vệ một đường đăng đường nhập thất ở ngoại gia quyền này cũng không vội ra tay, trâm giọng nói: "Gia tổ Dương Hổ Khanh, sư phụ Thu Kiếm đời thứ mười hai của Hùng Ý quyền Trung Nguyên, về quê tự nghĩ ra Long Tương quyền, mặc dù được thế nhân coi là hoành luyện ngoại gia quyền, nhưng kì thực là trong ngoài kiêm tu. Gia phụ từng giết địch trong quân trận, nên đã có cải tiến về quyền pháp, đặc biệt am hiểu về đánh ngắn tiến thẳng, ra tay vô tình, tuyệt không câu nệ cái nhìn của thế tục, nếu có thủ đoạn vô lý, công tử chớ có kỳ quái."

Từ Phượng Niên mỉm cười gật đầu, cũng bước lên một bước duõi một tay giống hệt đối phương, lấy lễ để tiếp đón.

Đạm Thai Không Hầu vốn có tính tình vội vàng xao động liền liếc mắt xem thường, tên Dương Điện Khanh này, thật sự là lề mê chậm chạp, tung ra mấy chiêu là có thể kết thúc xong xuôi mọi việc rồi, nhất định phải nói chuyện kiểu trịnh trọng như vậy sao? Bản công tử đã hẹn với nhị ca phải đến chỗ An Dương nghe đàn đấy. Thế nên là nàng không thể không lên tiếng: "Uy uy uy, hai các ngươi có thôi đi hay không, còn trò chuyện tiếp là biến thành tha hương gặp cố tri đấy, mau mau làm gọn gàng cho bản công tử đi! Thua thì thua, thắng thì thắng, chứ moi đâu ra nhiều khách sáo như thế chứ!"

Tùy tùng của phủ Thành Mục - Dương Điện Khanh xuất thủ trước, phát quyền thẳng tắp, hạ bàn vững vàng chắc chắn, mặt đất bị hai chân chấn lên từng trận bụi đất, quanh thân như vặn dây thừng, có thể thấy được lực bật kinh người đang ẩn chứa trong đó. Đây là lần đầu tiên Đạm Đài Không Hầu nhìn thấy gã tung toàn lực như thế, nàng trừng to mắt, thần thái trở nên sáng láng, để mà nói, thì họ Dương này vẫn là người có chút bản lĩnh thật sự, hồi trước khi giáo huấn đám hỗn tử du côn không có mắt kia căn bản là giết gà dùng dao mổ trâu. Còn thanh niên bội đao kia thì chỉ thấy dùng tay trái ấn xuống phần vỏ đao mộc mạc của thanh đoản đao kém cỏi kia, dùng một cánh tay tay phải để nghênh địch, Dương Điện Khanh hiển nhiên là cũng sinh lòng bất mãn đối với tên quá giang long trẻ tuổi tự phụ này, quyền thế bắt đầu súc tích lại, chặt chẽ mà thuấn phát, vặn chặt khoan lật, thân hình cùng cước bộ hòa thành một thể, vừa phát tới, một tấc đoạt tiên khí, thế như cầu vồng.

Từ Phượng Niên thấy vậy thì vung tay phải lên vỗ nhẹ vào ngực Dương Điện Khanh, thân thể trượt về phía sau hai bước, vừa cho gã thời cơ tụ lại quyền khí vừa tán, cũng cho mình không gian xê dịch. Dương Điện Khanh tung một quyền thất bại, thì quả nhiên như lời gã vừa nói - quyền pháp gia truyền không câu nệ phong cách, nhấc chân đạp thẳng vào giữa đũng quần tên công tử trẻ tuổi này. Từ Phượng Niên liên nhấc chân uốn gối với độ nghiêng biên độ vừa đúng, nhẹ nhàng quét sạch thế công sắc bén kia, Dương Điện Khanh gần như có thể gọi là "thuận thế” mà thân vặn như cung, bay lên trời, chân roi mạnh mẽ quất đến, Đạm Đài Không Hầu võ tay lớn tiếng khen hay một câu. Từ Phượng Niên vẫn dùng một tay phải như cũ, dùng lòng bàn tay chặn lại chân roi, thân thể lui về phía sau một bước, trong lúc vô hình đã triệt bỏ kình đạo, hắn cũng không buông tay, sau khi túm chặt được chân đối phương thì thân thể xoay chuyển, cơ hồ là lấy tư thế vai khiêng mà vung một vòng lớn, ném Dương Điện Khang bay ra ngoài, Dương Điện Khanh sau khi phiêu nhiên rơi xuống đất, dưới chân như mọc rễ, không hề có bất kỳ dấu hiệu bại thua nào.

Đạm Đài Không Hầu chỉ sợ thiên hạ không loạn kêu lên một tiếng tốt, trong mắt nàng, trong trận quyền thuật này, chưa nói tới thắng bại rõ ràng, thì chẳng qua là do thủ pháp cổ quái lấy thủ làm công của người trẻ tuổi bội đao kia nên mới may mắn không có tan vỡ ngàn dặm mà thôi, nàng càng thưởng thức cách đánh tốc độ dùng sức khoái hoạt của Dương Điện Khanh hơn, nhìn thì là cũng khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui rồi.

Dương Điện Thần có khổ tự biết, sau vài chiêu, đừng thấy thế công của mình như thủy triều, kỳ thật mỗi một lần đều là dựa theo ý đồ của người trẻ tuổi này mà công ra, nếu đối phương thật sự muốn hạ độc thủ, mình có thể chống đỡ được mười chiêu hay không cũng phải xem tạo hóa. Gã đang muốn cắn răng sử dụng sát chiêu Long Tương Quyền, thì bên tai lại tuyên đến một giọng nói ôn thuần không khác gì âm thanh của thiên nhiên: "Đừng đánh đừng đánh nữa, đây là nơi hoa tiền nguyệt hạ, hai vị đều là cao thủ, anh hùng hẳn là phải tỉnh táo tương trợ với nhau để tích tài mới đúng, liều mạng chém giết nhiều sẽ hủy mất phong cảnh. Không Hầu, còn làm loạn, nhị ca sẽ không nghe đàn cùng ngươi nữa."

Từ Phượng Niên cùng Dương Điện Thần nhìn nhau hiểu ý cười một tiếng, cùng nhau thu tay lại, người sau lòng mang cảm kích mà ôm quyền, lấy thân phận thanh khách Thành Mục phủ của Dương Điện Thần, coi như là cho vị thanh niên bội đao này thể diện. Từ Phượng Niên không thể không hiểu rõ hơn rất nhiều tập tục của những người tập võ này, Dương Điện Thần vừa có chỗ dựa vững chắc lại có gia thế mà có thể làm được một bước này là đặc biệt không dễ rồi, cũng liền cẩn thận tỉ mỉ ôm quyên đáp lễ lại.

Vậy là xong? Đạm Đài Không Hầu vất vả lắm mới có thể xem náo nhiệt hiển nhiên là thập phần bất mãn, trừng to mắt, phẫn nộ nhìn về phía vị thiếu gia ăn chơi áo trắng xách lồng chim kia, hô: "Nhị ca! Chuyện này là sao, sao lại đi bênh người ngoài, không cho muội tìm vui sao?! Nhị ca đến cùng có phải nhị ca của muội không đấy? Thật ra muội là đứa được cha mẹ nhặt trên đường, thế nên nhị ca không có chút nào đau lòng nào với muội, có phải hay không?”

Công tử áo bào trắng đứng ở ven hồ nở nụ cười, lồng chim được xách theo kia là do tử trúc bện thành, bên trong có nuôi một con chim tước quý báu, hắn ước chừng tầm hai mươi lăm hai sáu, mặt như quan ngọc, cực kỳ ngọc thụ lâm phong, bộ dáng này có thể khiến cho tiểu nương tử thét lên một tiếng chói tai rằng túi da này so với chân dung thế tử điện hạ có thể kém hơn một chút, nhưng mà khi so với Từ Phượng Niên đang đeo da mặt thì xuất sắc hơn rất nhiều. Đối với muội muội ngang ngược vô lý, thì hắn thật sự là đau đầu, tức cười nói: "Tiểu cô nãi nãi của ta, muội bỏ qua cho ta đi! Muội cứ coi như là ta mới là đứa được nhặt đi, có được không ?”

Đạm Đài Không Hầu ngoài miệng không buông tha người, nhưng đối mặt với người thân này, rõ ràng trong giọng nói đã mang theo rất nhiều lời ngọt sủng thân mật dí dỏm, cũng không nửa điểm lạnh lùng nào. Nàng chạy ra khỏi căn nhà nổi trên mặt nước, đến trước người nhị ca, chống nạnh bĩu môi ủy khuất nói: "Thối lắm, nhị ca cùng đại ca đều là huynh đệ sinh đôi, nếu ca là đứa nhặt được, thì chẳng phải phụ mẫu chỉ có một nữ nhi ruột thịt là muội sao?"

Đây chính là Đạm Đài Trường An số một Phi Hồ thành nhưng không có ác danh lưu truyền, trong mắt đầy ý cười ấm áp, sờ sờ đầu muội muội, cười khổ nói: "Muội nha, lời này nếu bị đại ca nghe được, xem có hung hăng thu thập muội không. Cũng vì ca cưng chiều muội hơn so với tên mọt sách kia, mới không tức giận với muội. Nào, nói xem trong nhà ai thương muội nhất, nói đúng, nhị ca cho muội một cái kinh hỉ."
Bình Luận (0)
Comment