Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 450 - Chương 89: Trường An

Chương 89: Trường An Chương 89: Trường AnChương 89: Trường An

Đạm Đài Không Hầu cười đến mức hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm, kéo cánh tay nhị ca, hì hì cười nói: "Nhất định là nhị ca nha, không có khác."

Công tử ca anh tuấn thoải mái cười to, chỉ chỉ vào trán nàng một cái: "Biết rõ cô nàng không có lương tâm như muội đến bên tên mọt sách kia sẽ lại chuyển ý như cỏ đầu tường, nhưng mà nghe muội nói vẫn làm cho nhị ca thư thái, bên kia sân ca đã bảo hạ nhân chuẩn bị cháo hoa mai cho muội, nhụy hoa mai đều là do nhị ca tự tay hái xuống từng đóa vào lúc mùa xuân khô, nhiều lần ngã từ trên cây xuống, cũng không dám nói cho muội biết.

Đạm Đài Không Hầu ôm nhị ca, nhảy nhót nói: "Biết là nhị ca đối tốt với muội mà, sau này muội không lấy chồng, làm vợ cho cal"”"

Đạm Đài Trường An lập tức cốc cho muội muội không biết giữ mồm giữ miệng một cái, giả vờ cả giận nói: "Không lập gia đình thì có thể, nhưng mà làm vợ cho nhị ca thì còn ra thể thống gì nữa!"

Để muội muội cầm hộ lồng chim, còn không quên nhắc nhở muội muội có con ngươi đang lặng lẽ lưu chuyển kia rằng nếu nàng dám can đảm một mình thả long thiệt tước thì sẽ không ăn được cháo hoa mai nữa, thấy vẻ mặt nàng nhụt chí, Đạm Đài Trường An lúc này mới cười nhìn về phía Từ Phượng Niên. Sau khi thở dài chân thành tạ lỗi nói: "Đạm Đài Trường An thay muội muội ngoan cố nói tiếng xin lỗi với vị công tử này, tính tình nàng kỳ thật rất tốt, chỉ là hơi nghịch ngợm một chút, vẫn chưa trưởng thành, công tử không nên để trong lòng. Nghe nói công tử muốn gặp Ngụy Mãn Tú, nếu như không ngại Trường An vẽ vời thêm chuyện mà giới thiệu, vậy thì mời công tử cùng đến Tú Cầu các.'

Từ Phượng Niên mỉm cười lắc đầu nói: "Tại hạ đảm đương không nổi việc công tử Đạm Đài hưng sư động chúng như thế, ngày mai cò sẽ trở lại Quảng Hàn lâu, không dám làm phiền."

Đạm Đài Không Hầu bĩu môi nói: "Thật sự là không biết tốt xấu."

Thấy Đạm Thai Trường An quay đầu trừng mắt, nàng le đầu lưỡi một cái, vươn ngón tay trêu chọc con chim tước thượng phẩm có thể học nói còn giống hơn cả vẹt kia. Nàng vừa nói tam công tử võ công cái thế, con chim tước liền học nói theo, giọng nói quả nhiên giống người thật như đúc, Đạm Đài Không Hầu có tâm tính hài tử cười đến không chịu nổi.

Từ Phượng Niên nhẹ giọng cười nói: "Chim tốt."

Đạm Đài Trường An thính tai nghe được lại ngại ngùng nhìn đũng quần mình, vẻ mặt như kiểu gặp được tri kỷ ngàn chén còn ít cảm khái thổn thức nói: "Công tử quả là tuệ nhãn mài! Đi một chút nào, nếu không chê, liền cùng ta thống thống khoái khoái uống mấy chén."

Không để cho Từ Phượng Niên có cơ hội cự tuyệt, Đạm Đài Trường An đã bước nhanh lên trước, kéo cánh tay hắn, đi về phía tiểu viện độc lập của tiểu thư An Dương, ân cần thân thiện nói: "Nói ra công tử có thể không tin, Trường An vừa thấy công tử đã cảm thấy thân cận."

Nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Từ Phượng Niên, Đạm Đài Trường An ha ha cười nói: "Yên tâm, ta không có đoạn tụ chi phích, tuy nói không đến mức không nữ không vui, nhưng cũng hận mình không thể là một nam nhân một đêm có thể ngự mười nữ nhân. Nhưng mà trước đó vì đánh cược với một tên đệ tử thế giao, nên đã đánh bạc trên bụng nữ nhân tại Phong Ba lâu khiến cho thân thể bị tổn thương, trong khoảng thời gian này thấy nữ nhân xinh đẹp cũng giống như là thấy mãnh thú hồng thủy, nhưng mà tạm thời cũng không có hứng thú với nam nhân, công tử cứ yên tâm trăm phần trăm."

Từ Phượng Niên gọn gàng dứt khoát nói: "Không tính là yên tâm."

Đạm Đài Trường An không giận mà còn bật cười, hơn nữa tiếng cười còn sang sảng, khí tức không có nửa điểm âm trầm, vị công tử ăn chơi này lấy bất cần đời mà nổi danh, tựa hồ có loại cảm giác thân thiết nước chảy thành sông trời sinh với hắn: "Giao tiếp với người thành thật, chính là thoải mái như vậy, ta đây cũng thuận nước đẩy thuyền mà nói ra lời lúc trước, đỡ cho công tử đây phí nhiều tâm tư phỏng đoán, là người được mắt Trường An nhìn trúng, chỉ cần không phải có ý xấu, nếu không thì cho dù đánh ta vài quyền mắng ta vài câu thì vẫn là chuyện tốt, ta có thể lập tức có chút sắc mặt thối của đệ tử Cao Lương, sau đó cũng nhất định sẽ hối hận không thôi, nếu công tử thật sự trở thành tri kỷ cùng Đạm Đài Trường An, cần phải thông cảm nhiều hơn."

Từ Phượng Niên đi cùng đối phương vào tiểu viện u tĩnh, nói thẳng ra: "Tri kỷ của Nhị công tử, có phải là quá không đáng tiền rồi hay không, thấy ai cũng bắt làm bằng hữu ư?”

Đạm Đài Trường An thủy chung vẫn giữ chặt Từ Phượng Niên không buông quay đầu bày ra vẻ mặt bị thương.

Đạm Đài Không Hầu vỗ trán, có nhị ca vô lương tâm như vậy, thật là mất mặt xấu hổ. Nhưng mà nàng lại cũng không cảm thấy việc nhị ca xuất thân từ thế tộc giao hảo với một tên nghèo kiết xác, thậm chí là còn xưng huynh gọi đệ có gì không ổn. Huống chỉ bộ dạng của kẻ bội đao này cũng không tính là dưa lệch táo nứt, còn về võ công nha, thì tuổi còn trẻ đã có thể đánh ngang với Dương Điện Khanh rồi. Cũng chính là do rơi vào trong tay nhị ca thì mới bị kéo đi uống rượu nói chuyện phiếm nói nhảm thôi, còn nếu như được đại ca tiếc tài như mệnh nhìn thấy, còn không phải sẽ được mời về thành Mục phủ đệ để làm Bồ Tát mà cung phụng sao.

Tiểu thư An Dương mà lúc trước Từ Phượng Niên nhìn thấy ở cửa sổ lầu hai, là một mỹ nhân thân thể đẫy đà da thịt trắng nõn, thân khoác gấm vóc, tôn dáng lên giống như phu nhân sống an nhàn sung sướng trong dòng dõi công hầu. Nữ tử ung dung khí chất như vậy, rất có thể rước lấy dục vọng yêu thương của nam tử quyền quý. Nam hài dưỡng ra chí khí, nữ tử giàu có dưỡng ra khí chất, là đạo lý rất thực tế. Danh kỹ thượng phẩm nhất của vương triều Ly Dương, loại đầu tiên là phi tần mất nước thời Xuân Thu, chẳng qua là hai mươi năm qua, đã trở thành tuyệt xướng, không thể ngộ cũng không thể cầu, loại thứ hai là nữ tử quan gia bị tội bị giáng chức, loại thứ ba mới là thanh linh thuở nhỏ đã tiến vào thanh lâu được dốc lòng bồi dưỡng, chậm rãi trưởng thành thành hoa khôi. Vị đầu bài Quảng Hàn Lâu nâng đàn trước mắt này, căn cứ theo như lời Lý Lục nói, thì có xuất thân chính là một thiên kim của một đại gia tộc bại vong Quất Tử Châu.

Sau khi ngồi xuống, thân là đại đương gia của Quảng Hàn lâu, Đạm Đài Trường An cũng không đối đãi với tiểu thư An Dương theo kiểu từ trên cao nhìn xuống, mà cười híp mắt nói: "An Dương tỷ tỷ, có thể hát một khúc cao sơn lưu thủy hay không? Ta rất hợp ý với vị công tử không biết họ không biết tên bên cạnh này."

Tiểu thư An Dương hé miệng cười một tiếng, hiển nhiên là rất am hiểu tính nết của nhị công tử Đạm Đài, cũng không hàn huyên dư thừa, chỉ gật đầu.

Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Tại hạ Từ Kỳ, nhân sĩ Cô Tắc Châu, trong nhà không có làm quan, làm chút việc buôn bán bề bộn, chủ yếu kinh doanh đồ sứ." Đạm Đài Trường An cười nói: "Công tử đây đại khái cũng biết về họ tên gia thế của ta, nhưng mà vì để biểu hiện thành ý, ta vẫn là nói một chút, bỉ nhân là Đạm Đài Trường An, Đạm Đài nhà chúng ta chỉ là một chỉ nho nhỏ của Đạm Đài thị của Long Quan hào môn, là một cành nhỏ trên cây đại thụ chọc trời mà thôi, không hù dọa được những người hiển quý chân chính. Hai chữ Trường An này, ta cảm thấy cha mẹ cho không tệ, không phải cái gì mà hy vọng xa vời Phi Hồ thành ổn định lâu dài, chẳng qua là muốn cho ta lâu dài bình an mà thôi, Từ công tử ngươi xem ta giống như là người có chí lớn sao? Ta giả vờ giả vịt thì cũng dễ lừa gạt những nữ tử tâm cao không phải công khanh tướng tướng không lấy kia, thế nhưng nền tảng không được, kém đại ca ta đến mười vạn tám ngàn dặm, này này, An Dương tỷ tỷ, đánh đàn cho tốt, đừng khi dễ ta không hiểu đàn, nghe qua cũng nghe ra ngươi phân tâm rồi, trong những nữ tử ta nói, thì có một người là ngươi đấy!"

Từ Phượng Niên không biết nên khóc hay nên cười, đối với cảm giác nguy hiểm, hắn thân mang Đại Hoàng Đình, so với tiểu nha đầu Đào Mãn Vũ tâm hữu linh tê còn nhạy bén hơn, trừ phi Đạm Đài Trường An là cao nhân Kim Cương Cảnh trở lên, nếu không thì gia hỏa thú vị này thật đúng là không có nửa điểm ác ý, chẳng qua nhìn tướng mạo cùng bước chân của hắn, rõ ràng là kẻ ăn chơi tâm thường bị tửu sắc vét sạch thân thể, nếu là ra vẻ che giấu, vậy bất luận là tâm cơ hay là tu vi, thì cho dù Từ Phượng Niên có vào tòa viện này hay không thì cũng chịu không nổi, vậy coi như đã đến thì cứ an thôi.
Bình Luận (0)
Comment