Chương 90: Chí hướng
Chương 90: Chí hướngChương 90: Chí hướng
Đối với quan tượng vọng khí, thì đây là kỹ xảo nhất định phải có khi hành tẩu giang hồ, về phần có bị che mắt hay không, phải xem cảnh giới song phương cao thấp, cao thủ võ đạo giống như người giàu có không thiếu tiền tài, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón cái hoặc là trên người đeo đầy xâu tiên đồng, thì có thể là thương nhân giàu có chân chính được sao? Khi phú khả địch quốc, hơn phân nửa là tay áo trắng giấu vàng. Khí cơ một khi nội liễm, trừ phi cao hơn hai cảnh giới, quan sát từ trên xuống dưới, mới có thể chắc được tám chín phần mười, nếu không sẽ rất khó dò xét chính xác, giống như khối Phỉ Thúy bị kẹp đến không thở nổi giữa bộ ngực đầy đặn của tiểu thư An Dương kia vậy, vốn nó là một loại bảo thạch không đáng chú ý trong rất nhiều loại bảo thạch, nhưng bởi vì Phỉ Thúy được trời ưu ái trong việc đổ thạch mà nó đã trở nên hưng khởi, phần lớn các nhà tàng trữ ngọc thạch không phải là chung tình với bản thân Phỉ Thúy, mà là với quá trình đánh bạc bóc vỏ đá động lòng người kia.
Cao thủ cũng là như thế, hành tẩu giang hồ, phần lớn đều thu liễm hơi thở, cái này giống như đang đánh bạc với các cao thủ khác vậy, thế nên là mới có câu là cao thâm mạt trắc, nếu không ngươi vừa ra khỏi cửa mà đã có một nhóm người đứng ở ngoài ầm ầm trầm trồ khen ngợi, rồi la hét "vợ à vợ à mau nhìn mau nhìn, là cao thủ nhị phẩm nha”, rồi khi thành cao thủ nhất phẩm xuất hành, thế thì người qua đường còn chẳng phải là phải mang theo hết người nhà đến để hô hào trợ uy sao? Không khỏi quá kỳ cục rồi. Đây cũng là thứ tinh túy để hấp dẫn người trong giang hồ, có thể làm cho ngươi lật thuyền trong mương ngầm, cũng có thể làm cho ngươi giãm lên người khác mà một trận thành danh. Nhưng nếu đã tới Thiên Tượng cảnh đã cộng minh với thiên địa, thì lại là chuyện khác, đừng nói nhất phẩm tiền tam cảnh, thậm chí đệ tứ trọng của cảnh giới lục địa thần tiên, thì cơ hồ có thể chắc chắn phân biệt được, thế nhưng cũng giống như những thánh nhân giấu tài trong tam giáo kia, đều không dễ lấy lẽ thường để đo lường, đây cũng là lý do vì sao lúc trước lão đạo nhân Triệu Tuyên Tố của Long Hổ Sơn phản phác quy chân lại có thể che đậy được trước mặt cả hai vị kiếm tiên Lý Thuần Cương cùng Đặng Thái A. Còn lại những võ phu lấy lực chứng đạo kia thì cũng rất khó thoát khỏi "Thiên nhãn.
Mạnh như Vương Tiên Chi đệ nhất thiên hạ hoặc Thác Bạt Bồ Tát theo sát phía sau, hai người được gọi là một khi liên thủ, có thể đánh chết tám người còn lại trên bảng! Thì bọn họ căn bản không cần cái gì gọi là thiên tượng, bất luận là võ phu nào, đều có thể cảm thụ được khí diễm khủng bố tản mát ra từ hai vị thân nhân này. Hai người này ngoại trừ đối phương ra, thì mặc kệ là khi đánh với ai, thì đều xem như là sẽ nghiền ép mà qua, mặc cho ngươi là lục địa thần tiên hay là gì, đều sẽ bị hai người này dùng lực lượng thuần túy mà đánh giết.
Đạm Đài Trường An thật đúng là tận hết sức lực móc tim móc phổi, nghe tiếng đàn, nhìn thoáng qua muội muội ở bên cạnh vui sướng uống cháo hoa mai hắn tự tay nấu, uống từng ngụm rượu nho nhỏ, rồi nheo mắt nói: "Nói đến đây sẽ làm cho ngươi chê cười, chí hướng của ta là làm một giáo học tiên sinh tư thục hương dã, đối với nam đồng không nghe lời thì lấy chổi lông gà ra mà phục vụ, còn đối với nữ oa nhi thì rộng rãi một chút, cũng không phải có ý niệm lệch lạc, chỉ là nghĩ đến bộ dáng sau này của các nàng lớn lên, duyên dáng yêu kiều, gả làm vợ, giúp chồng dạy con, chẳng biết tại sao, ngẫm lại liền vui vẻ."
Từ Phượng Niên bình thản nói: "Cái chí hướng rộng lớn này, nói với bao nhiêu bằng hữu bao nhiêu lần rồi?"
Đạm Đài Trường An vô tội nói: "Tin hay không tùy ngươi, thật đúng là chỉ nói với ngươi.
Từ Phượng Niên nhịn không được liếc mắt nói: "Đạm Đài Trường An, lúc ngươi hái hoa mai rồi ngã xuống, tiện thể ngã hỏng cả đầu rồi sao?"
Đạm Đài Không Hầu bên này đang ăn cháo nghe vậy thì phun ra một ngụm cháo, giơ ngón tay cái lên cười nói: "Từ Kỳ, nói hay lắm!"
Đạm Đài Trường An trợn mắt nói: "Cô nãi nãi, vừa rồi ai mắng ta thích bênh người ngoài vậy? Có phải muốn ca đây mắng muội vài câu không? Việc mắng chửi người khác, nhị ca đây đã thua ai chưa?”
Đạm Đài Không Hầu làm mặt quỷ, lại nhìn sang thanh niên bội đao kia thì thuận mắt hơn rất nhiều, ít nhất trong đám hồ bằng cẩu hữu vô số kể của nhị ca thì giờ cũng có hảo hán dám nói đầu óc của nhị ca bị hỏng rồi, không thể nói không có nhưng dù có cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa vị du tử nơi khác này còn mới chỉ quen biết không được bao lâu nữa. Phần gan dạ sáng suốt khí phách thẳng thắn này, cũng rất hợp với khẩu vị của vị tam công tử Thành Mục phủ này, cũng giống như chén cháo hoa mai độc nhất vô nhị này vậy! Đây có phải là thành ngữ giang hồ gọi là không đánh không quen biết hay không đây? Nàng chậm rãi ăn cháo hoa mai, tâm tình rất tốt.
Đàm Đài Trường An hỏi: "Từ Kỳ, chí hướng của ngươi là gì, ta xem võ công của ngươi cũng không kém, là làm võ phu vạn người kính ngưỡng như Hồng Kính Nham, hay là ma đầu không chút cố ky như Lạc Dương, hoặc là lớn hơn một chút, trở thành một vị quân thân Bắc Mãng có thể gọi là đỉnh thiên lập địa của vương triều trăm năm chỉ có một?"
Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, bình thản nói: "Không có dã tâm lớn như vậy, chỉ là nghĩ đến ngày nếu lão phụ thật sự chết già, thì lão phụ có thể đi an tâm một chút thôi."
Mộ Dung Không Hầu tựa hồ nhớ tới lời nói của mình ở lầu bốn, cũng mặc kệ Từ Kỳ này có nghe thấy hay không, nhỏ giọng nói thầm: "Xin lỗi nha, Từ Kỳ, ở Quảng Hàn lâu ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi."
Đạm Đài Trường An lần đầu tiên yên lặng lại, thật lâu sau mới nâng chén nhẹ giọng nói: "Rất tốt mà, so với chí hướng của ta thì lớn hơn một chút, ta sẽ không thích gặp những gia hỏa luôn miệng kinh bang tế thế kia, người như thế ở Phi Hồ Thành nhiều lắm, trong rất nhiều bằng hữu của ta cũng có người giống vậy, luôn nhìn về nơi xa xôi, còn ở dưới chân thì không quan tâm, cha mẹ khỏe mạnh không đi xa, bọn họ không hiểu."
Nhìn thấy ánh mắt Từ Phượng Niên ném tới, Đạm Đài Trường An xấu hổ cười nói: "Ý của ta ngươi hiểu là được, chứ không nói ngươi không đúng, ta không học vấn không nghề nghiệp, vất vả lắm mới nhớ kỹ được một ít đạo lý, liền mở miệng nói bừa thôi."
Từ Phượng Niên cười một tiếng.
Đạm Đài Trường An thấy vậy như là gặp được quỷ, thoải mái cười to nói: "Từ Kỳ à Từ Kỳ, người huynh đệ keo kiệt này rốt cục cũng cam lòng bố thí một cái khuôn mặt tươi cười cho ta rồi, tới tới, hảo hán uống một chén đầy, hai huynh đệ chúng ta uống một cái nào?”
Từ Phượng Niên nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Bởi vì nhớ tới rất nhiêu chuyện cũ, hắn đương nhiên thích vị mẫu thân còn sống ở thời thơ ấu kia, vô ưu vô lự, vui cười đùa giỡn cùng hai vị tỷ tỷ yêu thương của mình, cho dù mẫu thân đốc thúc học hành viết chữ hơi nghiêm khắc một chút, nhưng cuộc sống cũng vẫn là vô ưu vô lự, ngay cả trời sập xuống cũng không sợ. Mẫu thân có một kiếm, lão cha có ba mươi vạn thiết ky, một hài tử không cần gánh vác bất cứ chuyện gì như hắn, sợ cái gì?
Thế tử điện hạ cũng không chán ghét thời niên thiếu kia, ngưu tâm ngưu mã tâm mã với Lý Hàn Lâm, gọng nói bên tai mềm mại giống một nữ hài tử Nghiêm Trì Tập, gặp họa làm gương cho binh sĩ chịu tiếng xấu cũng tận hết sức lực Khổng Vũ Sỉ... Hắn còn nhớ rằng mỗi lần đụng phải chuyện không hài lòng, hắn đều lấy Từ Kiêu ra để trút giận, thuận tay nhặt được chổi thì còn dám đuổi đánh cả Từ Kiêu, không nói ở phủ đệ phiên vương của vương triêu, mà chỉ sợ ở trong bất kỳ một sĩ tộc nào, thì đây đều là hình ảnh hoang đường không thể tưởng tượng được. Nhưng lần nào bị đuổi đánh Từ Kiêu cũng không tức giận, ngay từ đầu Từ Phượng Niên không hiểu tại sao, chỉ là cảm thấy Từ Kiêu không xứng đáng với mẫu thân, nên là sẽ bị đánh, nếu Từ Kiêu dám tức giận, hắn liền chạy tới chỗ lăng mộ mẫu thân cáo trạng, sau khi lớn lên, cũng không phải là thật sự còn muốn phân cao thấp với Từ Kiêu nữa, chỉ khi nào nghẹn oán khí quá thì mới tiện tay câm băng ghế hoặc cầm chổi đuổi người, chẳng qua là do thói quen dưỡng thành tự nhiên, thế nên là nhiều khi chỉ là ngứa tay cùng thuận tay mà thôi. Còn ánh mắt thế nhân như thế nào, thì hai cha con bọn họ thật đúng là chẳng thèm để ý đến nửa điểm.
Từ Phượng Niên chậm rãi nói: 'Đạm Đài Trường An, nếu như không có nói dối, chí hướng của ngươi kỳ thật cũng không tệ."
Đạm Đài Trường An dùng sức gật đầu nói: "Biết ngay ngươi sẽ hiểu ta, không nói nhiều nữa, lại uống một cái nào!"
Từ Phượng Niên trợn trắng mắt nói: "Uống cái rắm, vì có thể tiết kiệm chút tiền bạc để thấy Ngụy cô nương, ở bên Hỉ Ý tỷ uống cả bầu hoàng tửu rồi, uống nữa thì thật sự phải nằm ở chỗ này."
Đạm Đài Trường An thống khoái khoái một mình uống một chén, chậc chậc nói: "Lợi hại lợi hại, Từ Kỳ, ánh mắt chọn phụ nữ của ta và ngươi đều giống nhau như đúc, nhưng dù ta có lấy lòng như thế nào, thì Hỉ Ý tỷ cũng không cho ta vào phòng nàng, chớ nói chỉ là ở trong phòng nàng uống rượu, ngươi phải biết rằng, lần đầu tiên nhìn thấy Hỉ Ý tỷ khi đó còn là hoa khôi là lúc ta mới mười lăm tuổi, nhìn thấy liền giật mình, tỷ tỷ như vậy chính là người biết săn sóc người khác, đóa mẫu đơn đầy phong vận đã chín này mà bị những người khác hái đi, thì ta sẽ không nhịn được, những nếu như người hái là ngươi thì ta cũng sẽ nhịn xuống. Hảo huynh đệ không nói hai lời! Sở dĩ ta mua Quảng Hàn lâu, một nửa là hướng về phía Hỉ Ý tỷ, một nửa khác kia, ngươi cũng hiểu mà, một bên kiếm bạc cho bản thân chỉ tiêu, lại còn có thể kiếm được chút nhân mạch cho gia đình, nói kiểu gì thì cả hai đều không sai, đời này ta cũng chỉ làm được một chuyện khiến cho lão cha thoải mái như thế thôi."
Dù là Từ Phượng Niên thấy nhiều công tử ăn chơi trác táng sắc mặt thiên kỳ bách quái cũng có chút không biết nói gì.
Người huynh đệ này nếu ngồi cùng một chỗ với Lý Hàn Lâm, thật đúng là sẽ kết bái rồi.
Đạm Đài Trường An giống như đàn bà chưa từng thấy nam nhân thích tự mình đa tình, cũng không so đo Từ Phượng Niên có uống cùng hay không, tự mình một chén tiếp một chén, tất cả đều là rượu trắng hảo hạng, rất nhanh đã đỏ bừng mặt, thân thể cốt cách của hắn vốn đã suy yếu, giờ đã có dấu hiệu đầu lưỡi thắt lại.
Từ Phượng Niên đứng dậy nói: "Sắc trời không còn sớm, xin đi trước, ngày mai ta lại đến."
Từ Phượng Niên cười cáo tội một tiếng với tiểu thư An Dương: "Từ Kỳ quả thật là hổ thẹn vì trong túi không có tiền, không dám tùy tiện tiến vào sân tiểu thư, chỉ sợ bị gậy đánh ra ngoài."
Hoa khôi Quảng Hàn Lâu hàm súc mỉm cười nói: "Không sao, ngày mai gặp Tú muội tử trước, ngày mốt lại đến sân này nghe đàn là được. Nếu công tử đã là tri kỷ của nhị công tử, mà ta còn dám nhận tiền của Từ công tử, thì An Dương sẽ chẳng giữ được bát cơm nữa."
Đạm Đài Trường An lảo đảo một chút, đặt mông ngồi trở về ghế, hai tay ôm quyền nói: "Từ Kỳ, sẽ không tiễn, sợ ngươi nghi ngờ ta muốn điều tra lai lịch ngươi, đến lúc đó huynh đệ không làm được, oan uổng lắm."
Từ Phượng Niên đi ra khỏi tiểu viện, đến lầu bốn của Hỷ Ý bên kia đón Đào Mãn Vũ vê.
Tiểu viện u tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Đạm Đài Trường An vẫn uống rượu, chẳng qua chỉ là nâng chén chậm hơn rất nhiều.
Tiểu thư An Dương chống má, nhìn chằm chằm vào vị công tử ca cực kỳ thú vị này. Nàng nhìn người này rất nhiều năm, dường như đã nhìn thấu, nhưng vẫn cảm thấy không nhìn thấu.
Chỉ cảm thấy yên tĩnh nhìn hắn như vậy, thì nhìn cả đời cũng sẽ không chán.
Đạm Đài Không Hầu muốn lén lút uống một chén rượu, lại bị vỗ mu bàn tay một cái, rụt tay lại hừ hừ nói: "Nhỏ mọn!"
Khuôn mặt anh tuấn của Đạm Đài Trường An đỏ bừng, mơ hồ không rõ nói: "Nữ hài tử trong nhà, uống rượu cái gì, vạn nhất lần nào nhị ca không ở đây, uống say với ai đó rồi bị người ta khi dễ, đến lúc đó nhị ca còn không phải bị muội chọc cho tức chết sao!"
Tam công tử của Thành Mục phủ thản nhiên cười, tiện đà thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, ca thật sự không điều tra lai lịch của Từ Kỳ này sao?"
Đạm Đài Trường An mắt say nhập nhèm lắc đầu nói: "Không tra."
Đạm Đài Không Hầu nhíu mày nói: 'Vì sao ? Tên gia hỏa này mới qua tuổi cập quan, so với muội không lớn hơn mấy tuổi mà có thể đánh ngang tay với Dương Điện Khanh, không kỳ quái sao ?”
Đạm Đài Trường An tự đáy lòng cười nói: "Muội xem, nhị ca ta tên Đạm Đài Trường An, nhiều năm như vậy cũng bình an, Từ Kỳ Từ Kỳ, kỳ kỳ là lạ, có gì không ổn?"
Đạm Thai Không Hầu đá một cước vào nhị ca, tức giận nói: "Ngụy biện!"
Thấy nhị ca hờ hững, nàng tò mò hỏi: "Nhị ca, ca thật sự là muốn làm thợ dạy học sao? Trước kia sao không nghe ca nói về điều này, là lừa gạt Từ Kỳ đúng không?"
Đạm Đài Trường An nằm úp sấp trên bàn, một tay cầm chén, nhìn trăng sáng sao thưa trên đỉnh đầu, lẩm bẩm nói: "Lời không hợp ý không hơn nửa câu, rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít. Say say rồi."
Hắn cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Từ Phượng Niên gặp lại Hỉ Ý tỷ, sắc mặt nàng thật sự là không tốt, nhất định là đang canh cánh trong lòng vì một vỗ kia, Từ Phượng Niên cũng vui vẻ giả ngu, ôm Đào Mãn Vũ đi xuống lầu, chậm rãi rời khỏi ngõ Bình Tử đêm khuya yên tĩnh, lúc ra khỏi lâu còn khoát tay áo về phía cửa sổ lầu bốn.
Hỷ Ý hoảng hốt né người sang bên, tràn đầy xấu hổ oán hận mắng: "Lưu manh!" Nàng theo bản năng xoa xoa mông của mình, cắn môi, mị nhãn mông lung, lúc này mị thái của nàng, cơ hồ đã nâng thành vô song.
Từ Phượng Niên đi ra khỏi ngõ Bình Tử cùng với tiểu cô nương âu yếm ôm gối sứ, khóe miệng tiểu cô nương nhịn không được nhếch lên, ôm nó, so với đeo hành lý nặng nề kia thoải mái hơn nhiều.
Từ Phượng Niên nheo mắt lại, nội tâm cũng không thoải mái nhàn nhạt như mặt ngoài.
Ngoại trừ loại đồ chơi có thể thân kiến như da mặt Thư Hổ tỉ mỉ chế tạo, cùng với khôi lỗi Ngô Đồng Uyển đang làm ngụy thế tử trong vương phủ, một chuyến đi về phía bắc, có nghĩa là toàn bộ người đa mưu túc trí của Bắc Lương vương phủ đều phải đang kín đáo hoạt động, thật sự là hắn đang âm thầm làm quá nhiều chuyện bí mật. Ví dụ như sau khi lưu lại thành thì tấm da mặt mà Từ Phượng Niên hiện giờ đang đeo trên người đã có giấy thông hành rồi, có nghĩa là hắn sẽ đến từ một gia tộc vô cùng "chân thật". tại Cô Tắc Châu, là con cháu thứ xuất của một gia tộc buôn bán đồ sứ như, tấm da mặt sinh căn này của thế tử điện hạ chính là đến từ một người có xuất thân này, mà vị chính chủ đáng thương kia chắc chắn đã không biết chết ở nơi nào rồi, đời này cũng chưa chắc có cơ hội được chôn cất vào phần mộ tổ tiên, bia mộ dựng thẳng. Từng vòng từng vòng, bất kỳ một khâu nào cũng không thể phạm sai lầm. Từ Kiêu đã nói rõ, chỉ cần thế tử điện hạ ra khỏi Bắc Lương thì sẽ không phái bất kỳ tử sĩ hộ giá nào nữa. Lý Nghĩa Sơn và người có thẩm quyền đều không có dị nghị gì, bởi vì họ đều biết nếu có tử sĩ đi theo, thì sẽ có dấu vết để lại. Nên biết Bắc Mãng là một nơi có một mạng lưới chặt chẽ, bao phủ toàn bộ hoàng triều, mà con nhện khát máu trên mạng nhện kia lại cực kỳ mẫn cảm với từng chút gió thổi cỏ lay.
Mạng nhện là hài âm của Chu Võng, là thứ được cận thần của thiên tử Bắc Mãng - Lý Mật Bật một tay sáng lập, mô phỏng theo Triệu Câu của vương triêu Ly Dương, nhưng trò lại giỏi hơn thầy, xách cần câu bắt bướm chuồn chuồn, tuy nghe tình thơ ý hoạ, nhưng cũng là máu tanh vô cùng, một khi bị dính vào cần câu, thì đầu người sẽ rơi xuống đất, bởi vì cơ cấu âm u này có thể tiền trảm hậu tấu, thế nên đủ thấy nữ đế Bắc Mãng tin cậy Lý Mật Bật đến thế nào, cho nên người này vẫn được coi là một vị cầm tiết lệnh thứ chín, không thể tưởng tượng được. Tên quái tử quyền khuynh triều dã tay nhiễm máu vô số người này đã tự tay giết mấy vị hoàng thất Da Luật, phần lớn con cháu Mộ Dung thị đều chết trong tay gã. Hai mươi năm trước, gã vẫn chỉ là một thư sinh nghèo túng của Đông Việt Hàn tộc u sầu thất bại, có lẽ thật sự là nam quất bắc kỳ, có vài nhân vật nhất định phải như côn trùng ngủ đông gặp mưa gió mới hóa thành rồng được. Lý Nghĩa Sơn từng nói, giết chết một tên Lý Mật Bật, tương đương với việc chém bỏ được một tay của Nữ Đế Bắc Mãng.
Nhưng tên này đã là lão thư sinh gần 60 tuổi, xem như là lão tổ tông của việc ám sát rồi, ngoại trừ chết già, hoặc là bị nữ đế Bắc Mãng ban chết, thì thật sự không có khả năng bị ám sát.
Đạm Đài Trường An là phong lưu thật hay là hoàn khố giả, trong lúc nhất thời Từ Phượng Niên nhìn không thấu, nhưng sau khi cân nhắc tính toán tất cả chỉ tiết khi vào Phi Hồ thành, thì xác định cũng không có khả năng lộ ra dấu vết, nên hắn sẽ không đi lo sợ không đâu, nói cho cùng thì cùng lắm là giết ra khỏi thành.
Đào Mãn Vũ đột nhiên nhỏ giọng nói: "Sau khi ngươi đi, ta cũng không nói câu nào. Nhưng mà dì Hỉ Ý có nói ngươi là lưu manh."
Từ Phượng Niên gật đầu cười nói: "Ngươi biết cái gì. Nữ nhân nói ngươi là lưu manh, là có lời khen người đó."
Đào Mãn Vũ ồ một tiếng, ước chừng là vì trả thù việc hắn không cho nàng nói chuyện với dì Hỷ Ý, không ngừng lặp lại: "Lưu manh lưu manh lưu manh..."
Từ Phượng Niên bĩu môi châm chọc nói: "Vị tiểu cô nương này, muốn bản công tử vỗ cái mông của ngươi sao, còn thiếu mười năm nữal"
Đào Mãn Vũ đổi tư thế thoải mái rúc vào trong ngực hắn, lần này chỉ nói một lần: "Lưu manhil"