Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 452 - Chương 91: Lông Mày (1)

Chương 91: Lông mày (1) Chương 91: Lông mày (1)Chương 91: Lông mày (1)

Mượn thanh lâu trong nội thành san sát như gió động, lệnh cấm ban đêm của Thành Phi Hồ được nới lỏng, thậm chí trong thời gian này vẫn có rất nhiêu người bán hàng rong gánh hàng qua lại trên đường, rao bán, Đào Mãn Vũ là tiểu ăn hàng, lấp không đầy bụng thì ngủ không ngon, kết quả kẻ chịu tội vẫn là Từ Phượng Niên, thế là hắn móc mấy nén bạc vục mua một hơi hai chén cánh hoa cúc nấu thành cơm vàng và mấy loại bánh ngọt, về đến khách sạn thì đúng lúc Lý Lục gác đêm, thời điểm này trước kia hơn phân nửa là y đang ngủ gà ngủ gật, có lẽ là y vừa từ hẽm Tranh Bình Tử nên hưng phấn đến ngủ không được, Từ Phượng Niên yêu cầu một cái bàn, gọi y ăn cùng, tiểu hỏa tử cường tráng chất phác nói một tiếng được, y cũng không quá khách khí xa lạ với vị Từ công tử này, y thấy tiểu cô nương biệt danh Đào Tử ôm cái gối sứ tinh xảo cũng không chắc có lai lịch gì nên không tiện hỏi nhiêu. Từ Phượng Niên chỉ lên lâu, Đào Mãn Vũ dừng động tác ăn uống lại, vội lau miệng đứng dậy, Từ Phượng Niên đưa hết bánh ngọt còn lại cho Lý Lục.

Vào phòng, hắn quay lưng về phía Đào Mãn Vũ, ngự ra thanh phi kiếm Tỳ Phù từng ám sát Áp Nhung Tốt này, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lại lượn quanh phi kiếm một vòng, nhìn như hời hợt nhưng lại tầng tầng huyền cơ, mười hai cái phôi phi kiếm ra lò đều khác giờ, hoa văn cũng khác biệt một trời một vực, công việc uống máu thành thai này phải làm chậm rãi, tỉ mỉ, máu tươi nhiều một chút thì kiếm văn bị tổn thương, thiếu một chút thì kiếm khí suy yếu, hoa văn tựa như phi kiếm thông linh há miệng, không được phép sơ sẩy nửa điểm, Từ Phượng Niên không vội thu Tỳ Phù vào tay áo mà nhìn phong cảnh gió thổi nước động ở trước mặt kia thì nhẹ nhàng than thở, Hỉ Ý ở trong Quảng Hàn Lâu làm lòng hắn sinh cảm xúc nhất không phải là dung mạo và giọng nói của nàng mà là những bài trí nhỏ như những danh sĩ thanh lưu Vương Triều Ly Dương chơi Hàn Mặc, giường mỹ nhân, chén trán men đen, nghiên mực con cóc ba chân, trâm trạng luôn lo lắng của Từ Phượng Niên sau khi vào Long Yêu Châu cuối cùng cũng tốt hơn mấy phần, hoa khôi thanh lâu còn chung tình với đồ vật lịch sự tao nhã của Trung Nguyên như vậy thì chắc chắn đa phần những sĩ tử lụn bại Xuân Thu chạy trốn vào Bắc Mãng kia dù phải sống tha hương cũng không thay đổi gì với lúc phú quý thổ địa trăm ngàn mẫu màu mỡ trước kia, những nhã sĩ này mỗi khi gặp thái bình thịnh thế thì thói xấu sẽ như tro tàn lại cháy, chung quy trong bất tri bất giác chậm rãi sinh ra sự ảnh hưởng với tâng lớp quyền quý của Bắc Mãng, không khác gì Thế tử điện hạ dưỡng kiếm vậy, chậm rãi thẩm thấu vào hoàng triều man di thượng võ này, Nữ Đế Bắc Mãng vô cùng rộng lượng mà tiếp nhận di dân Xuân Thu, trắng trợn đề bạt thư sinh sĩ tử, lợi của chuyện này rất rõ nhưng lại ẩn giấu hại, Đạm Đài Trường An phong lưu không thua bất kỳ con cháu thế gia phương nam nào chính là một ví dụ cực tốt, một Lung Long Thiệt Tước có thể mua bao nhiêu con chiến mã, bao nhiêu giáp trụ, binh khí chứ?

Từ Phượng Niên lặng lẽ thu hồi Tỳ Phù, hắn thở ra một hơi thật dài. Quay đầu nhìn Đào Mãn Vũ dùng gối sứ chống cằm nhìn mình chăm chú, hắn cười cười, nói đùa: "Tiểu tài mê, sau này nếu đi khỏi thành thì ngươi cũng mang theo gối sứ sao? Không sợ mệt à?”

Đào Mãn Vũ vẻ mặt kiên định nói: "Ta có thể đeo túi tiền, ôm gối sứ!"

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Rất tốt, hết bạc tiêu thì ta có thể bán gối sứ mua rượu uống."

Đào Mãn Vũ vô cùng hồi hộp, cẩn thận liếc mắt nhìn Từ Phượng Niên, như trút được gánh nặng mà nhếch miệng cười. Đối với thiên phú linh tê của mình thì từ khi tiểu cô nương biết chuyện đến giờ theo bản năng luôn giấu sự lo lắng bất an trong lòng, giờ phút này lại đắc chí như chưa bao giờ có. Từ Phượng Niên hiếu kì hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy lòng người, là ngay cả lời trong lòng của họ cũng biết hay chỉ là phân rõ tâm tư tốt xấu và tâm trang thay đổi thôi?"

Đào Mãn Vũ do dự một chút, gắt gao ngậm miệng.

Từ Phượng Niên cười nói: "Nghe nói Thành Phi Hồ có bánh bao mẫu đơn của Tào gia, bánh thịt của Tiết bà bà, canh hầm của hẽm nhà Thanh Bình Tử, vịt, ngỗng nướng của Mai gia, cơm thịt dê của Đoàn gia, có rất nhiều đồ ăn ngon, ở phiên chợ hội miếu của hẻm Tô Quan có bì ảnh kịch, có kể chuyện, sĩ mã kim trống thiết ky nhi, còn có tham thỉnh phật thư, Vinh Quốc Tự có người vật lộn, có múa sạp, có huyễn thuật, có người dạy quạ đánh cờ, có nhiều thứ đẹp mắt như vậy, ngươi có muốn vừa ăn vừa xem không?"

Đào Mãn Vũ hừ một tiếng.

Từ Phượng Niên vẻ mặt tiếc nuối nói: "Thôi, vậy thì mai ta tự đi chơi vậy, ngươi cứ ở khách sạn ôm gối sứ và mấy nén bạc vụ là được rồi."

Tiểu cô nương uy vũ không khuất phục, nghèo hèn không thể dời hừ hừ hai tiếng. Từ Phượng Niên buồn cười, tắt đèn trên bàn rồi lên giường ngồi tựa lưng vào tường, cười nói: "Ngươi ngủ đi."

Tiểu cô nương lộn một vòng, thừa cơ đá hắn một cước nhẹ, Từ Phượng Niên lờ đi, ngưng thần nhập định, một canh giờ sau hắn còn phải dưỡng phi kiếm Hoàng Đồng, cũng may Đại Hoàng Đình có thể khiến người ta ngủ như không ngủ, dưỡng mười hai thanh kiếm, cách mỗi canh giờ thì phải lao tâm lao lực, không đến mức quá mệt mỏi, thật ra nếu không có chuyện dưỡng kiếm này thì Từ Phượng Niên cũng không dám ngủ say như chết. Qua một lúc lâu, tiểu cô nương quen ngủ trong ngực của Từ Phượng Niên bỏ cái gối sứ lạnh buốt ra, tìm tìm tòi tòi rồi chui vào ngực ấm, rất nhanh tiếng ngáy nhỏ đã vang lên, nó yên lặng thiếp đi. Từ Phượng Niên theo thứ tự dưỡng ba thanh kiếm, sắc trời dần sáng, hắn quấn Đào Mãn Vũ vào chăn bông, cầm lấy Xuân Lôi Đao đặt ở đầu giường, bước đến cửa sổ, duỗi cái lưng mệt mỏi sảng khoái tinh thần, hắn có dự cảm như gió thổi báo giông bão sắp đến, chưa nói tốt xấu nên hắn cũng không lo sợ không đâu, sau khi nhẹ nhàng vui vẻ tràn trê chém giết Tạ Linh, lại bất kể lợi ích khai khiếu mang đến thì toàn bộ tâm tính và khí chất của người ta cũng hoàn toàn thay đổi.

Ngoài cửa sổ dần đổ cơn mưa bụi, mưa xuân tí tách, gió nhẹ, cảnh vật im ắng. Đào Mãn Vũ mơ màng thức dậy, nó nhìn bóng lưng kia mà suy nghĩ xuất thần, thế giới này trong mắt nó khác với người thường, trong mắt của tiểu cô nương trên người của mỗi cá nhân đều có một tầng ánh sáng bao phủ, đại đa số là xám trắng, đa phần bách tính chợ búa là như vậy, thỉnh thoảng có người tỏa ra ánh tím xanh khác biệt, cha chính là như vậy, như núi xanh, Đổng thúc thúc thì có tử khí quấn thân, người sắp chết thì đen như mực đậm, người xấu sát khí bừng bừng, lúc hưng phấn thì sẽ đỏ tươi, chói mắt người, nữ tử tốt lời nói đi đôi với việc làm như Hỉ Ý di thì trong ngoài vàng ấm, vạn vật thế gian ở trong mắt của Đào Mãn Vũ rất chói lọi, càng lớn lên thì càng rõ ràng, nam tử trẻ tuổi trước mắt nó tím đậm thấu nhiễm vàng óng, là cảnh tượng lần đầu tiên nó thấy trong đời.

Đào Mãn Vũ không biết, nếu nó bị người hữu tâm phát hiện thì sẽ được xem như Phật sống của Thích Giáo chuyển thế, là thiên nhân Đạo môn hàng thế, đáng tiếc chẳng biết tại sao Tạ Linh lại không biết hàng, nếu gã đặt lực chú ý trong lòng lên viên lưu ly bảy màu như Đào Mãn Vũ mà không phải trên người Thế tử điện hạ thì nói không chừng có thể mượn lực mà nhất cử quay vể cảnh giới Chỉ Huyền lúc đỉnh phong, về phần sau đó có bị khí số phản công hay không, tin rằng với chấp niệm thề giết Lạc Dương của ma đầu Tạ Linh tuyệt đối sẽ không quan tâm.
Bình Luận (0)
Comment