Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 453 - Chương 92: Lông Mày (2)

Chương 92: Lông mày (2) Chương 92: Lông mày (2)Chương 92: Lông mày (2)

Từ Phượng Niên không cắt đứt sự dò xét của tiểu cô nương sau lưng, chờ khi nó thu tầm mắt lại thì hắn mới quay người cười nói: "Ăn điểm tâm xong, ta dẫn ngươi đi chơi hội miếu."

Đào Mãn Vũ nghi ngờ, có lẽ là nó không biết vì sao hắn lại đại phát từ bi, trong mắt của nó, tên gia hỏa bại hoại kỳ nhân không dùng gương mặt thật này khôn khéo như con buôn, khiến mình ăn đủ đau khổ, sao mới một đêm đã thay đổi chủ ý rồi?

Từ Phượng Niên khẽ cười nói: "Ta đã nghĩ kỹ, đến lúc đó sẽ một mình rời khỏi Thành Phi Hồ, không mang theo kẻ vướng víu như ngươi ra khỏi thành, yên tâm, ngươi không thiếu ăn mặc đâu, chắc chắn so với theo ta còn dễ chịu thoải mái hơn. Thừa dịp còn ở chung mà giả người tốt mấy ngày, tránh bị ngươi ghi hận. Ta đã từng nghe nói gia hỏa có thể nhìn thấu lòng người như ngươi, mỗi khi nhớ mãi không quên thì chắc chắn lão thiên gia sẽ có trả lời. Ta còn muốn sống thật tốt, cả ngày nợp nớm lo sợ, không dễ chịu."

Tiểu cô nương cắn môi, nhìn chằm chằm hắn, đoán chừng nó xác định hắn không nói dối, thật sự định để nó ở lại Thành Phi Hồ, tiểu ny tử vốn phải thấy may mắn vì thoát khỏi nước sôi lửa bỏng nhưng không biết che giấu gì, vẻ mặt lại ảm đạm.

Từ Phượng Niên cũng không đổ dầu vào lửa mà dẫn nó xuống lầu, ăn sáng sớm một chút rồi cùng nhau đến hẻm Tô Quan ở thành tây, trên đường đi gương mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đều lạnh lẽo, không có sắc mặt tốt mà cho Từ Phượng Niên ấn tượng lạnh lùng vô tình. Nhưng mà cảm xúc thăng trầm của hài tử lại trùng hợp giống một bình rượu mới, mùi vị đều tung bay lên trên, không có mùi vị rượu già lắng động dưới đáy bình rượu như người lớn, không uống sạch thì không cảm nhận được. Từ Phượng Niên dùng một xâu kẹo hồ lô và một cái hợp chứa nhiện nhỏ giăng lưới đã khiến tâm tình âm ủ của Đào Mãn Vũ chuyển nắng, hộp lấy tên 'tinh xảơ, cùng là đồ chời từ Trung Nguyên truyền vào Bắc Mãng, bỏ con nhiện vào trong hộp, sau mấy ngày có thể nhìn nó giăng tơ kết lưới, vốn là tiểu vật phẩm mà đa phần nữ tử ở chư quốc Xuân Thu đều muốn mua vào Lễ Thất Tịch, bỏ tờ giấy nhỏ viết danh tính của nam tử ái mộ vào, tơ nhiện mang ý nghĩa là tơ hồng của Nguyệt lão, xem như khẩn cầu điềm tốt, nếu nó giăng lưới chặt chẽ dày đặt thì đương nhiên nữ tử đó sẽ âm thâm cảm thấy may mắn mà vui sướng. Bước chân của Từ Phượng Niên lớn, sau hai lần du lịch thì hắn đã không còn cảm thấy kinh ngạc với đủ loại biễu diễn, buôn bán trên hội miếu nữa, hắn không thích phải nhìn tiểu ny tử đi chậm mà dứt khoác đặt Đào Mãn Vũ cưỡi lên cổ, Đào Mãn Vũ còn đang phụng phịiu với gia hỏa này mà, nó mặc kệ thể thống thục nữ, việc nhân đức không nhường ai mà leo lên, cái đầu nhỏ đặt lên đầu to, một viên kẹo hồ lô cũng không cho hắn ăn, để hắn thèm chết mới tốt.

Xem bì ảnh kịch đơn sơ làm bằng giấy một lát, là kể lại chiến sự biên cảnh lưỡng địa Lương Mãng, Bắc Mãng Hoàng Tống Bộc ở trong mấy vị tướng quân đương nhiên là có tạo hình đường đường chính mạo hợp tình hợp lý, còn Bắc Lương Vương Từ Kiêu và Tiểu Nhân Đồ Trân Chi Báo thì có hình xấu dữ tợn, đối với bách tính Thành Phi Hồ thì rất vui, Từ Phượng Niên cười trừ, Từ Kiêu không oan uổng, ngược lại là Trân Chi Báo phong lưu cường thịnh Binh Tiên bạch y như vậy lại thành vai hề không chịu được như thế thì thật không công bằng. Nghệ nhân dùng con rối làm nhân vật kể chuyện, nhân vật giấy nếu là quyền thần quân giới số một biên cảnh hai triều thì cũng không thoát khỏi chiến hỏa bay tán loạn, đây hơi khác với thuyết thư kể chuyện lịch sử ở tửu quán, trà lâu, lúc kể đến chiến sự kịch liệt thì khán giả xem không dời mắt, nín thở ngưng thần, vô cùng nhập kịch.

Từ Phượng Niên vừa bỏ đi thì gặp Đạm Đài Trường An và muội muội Đạm Đài Không Hầu dẫn theo mấy tên tùy tùng đang bước trong dòng người tấp nập, trong tay của Đạm Đài Không Hầu cũng có một cái hộp nhiện tinh xảo, nhưng mà là hộp tử đàn, số ngân lượng hao tổn không phải là cái hộp gỗ trong tay Đào Mãn Vũ có thể sánh được, con nhiện giăng tơ trong hộp càng khác hơn, chắc hẳn con nhện của Tam công tử thành mục sẽ giăng lưới dày hơn, đại khái là bạc nhiều thì tinh xảo càng tỉnh xảo hơn. Sau khi song phương đối mặt nhau, Đạm Đài Trường An tươi cười xán lạn, bước đến trước rồi quay đầu đắc ý nói với muội muội: "Thế nào, bị ta đoán trúng rồi, Từ Kỳ chắc chắn sẽ đến hội miếu."

Đạm Đài Không Hầu trừng mắt liếc Từ Kỳ, bất đắc dĩ nói: "Không phải chỉ là đánh cược thua ca một lượng thôi sao, đắc ý cái gì."

Đạm Đài Trường An cười to nói: "Nhị ca kiếm của người khác trăm lượng hoàng kim cũng chưa chắc cao hứng bao nhiêu, nói không chừng là bọn chúng lén lúc vui nhưng mà kiếm được của muội một đồng tiên cũng đáng để vui vẻ."

Từ Phượng Niên còn không biết làm gì hơn Đạm Đài Không Hầu, Nhị công tử hoàn khố số một của Thành Phi Hồ này thật sự là thần cơ diệu toán, chẳng biết tại sao, Từ Phượng Niên lại thật sự tin rằng Đạm Đài Trường An ở đây ôm cây đợi thỏ mà không phải cho người theo dõi, thứ nhất với ngũ giác huyền diệu của Từ Phượng Niên bây giờ thì hắn có thể dễ dàng thăm dò được ánh mắt đặc thù quanh mình, hơn nữa hắn cũng không có ác cảm với vị tử đệ vô lương có chí hướng dạy nghề ở nông thôn này, đây không thể gọi là anh hùng tiếc nhau mà có thể nói là hoàn khố tiếc nhau. Nhất là sau khi Đào Mãn Vũ cũng không có gì khác thường thì Từ Phượng Niên càng thở phào nhẹ nhỏm, Đạm Đài Trường An có tình tính sảng khoái nói thẳng, y nhìn thấy Đào Mãn Vũ tướng mạo đáng yêu thì đưa tay bóp cái gò má nhỏ, sau khi bị né đi thì y cũng không để bụng, lập tức trêu đùa muội muội của mình: "Muội muội này của ta luôn mồm muốn làm tức phụ của ta, thật ra lén lúc nhớ đến một vị tuấn ngạn của Hách Liên gia, đây, chẳng phải đã mua tỉnh xảo rồi sao, lát nữa chắc chắn sẽ lén lút như ăn trộm mà viết ra danh tính của tên công tử ca anh tuấn kia, nếu hôm nay không gặp được Từ Kỳ huynh đệ thì ta cũng không nói ra tâm sự của muội ấy, chờ đến đêm khuya trèo tường trộm tờ giấy kia ra bỏ, để hôm sau muội ấy sẽ khóc đến chết với mạng nhện."

Đạm Đài Không Hầu đỏ mặt lên, giậm mạnh lên chân của Đạm Đài Trường An, người sau bị đau, hít khí lạnh nhưng đối với muội muội đã quen cưng chiều này lại chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Cùng đi dạo nữa canh giờ, Đạm Đài Trường An bị Đạm Đài Không Hầu kìm nén không được lôi đi, Nhị công tử hẹn với Từ Phượng Niên tối uống rượu ở Quảng Hàn Lâu thì bị muội muội cưỡng ép kéo đi. Nhìn huynh muội quan hệ hòa thuận này, Từ Phượng Niên đứng tại chỗ, rất lâu không dời bước.

Đào Mãn Vũ duỗõi bàn tay nhỏ ra vuốt lông mày của hắn.
Bình Luận (0)
Comment