Chương 93: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (1)
Chương 93: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (1)Chương 93: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (1)
Đào Mãn Vũ yên tâm thoải mái cưỡi lên cổ tên bại hoại nào đó, ở cao nhìn xa, dạo chơi hội miếu, nó bất chợt phát hiện gia hỏa mang mặt nạ giả danh dừng bước lại, nó theo ánh mắt của hắn nhìn lại, là một tiểu tỷ tỷ gây gò đứng trước mặt, rụt rè đưa ra một tờ giấy giới thiệu (như tờ rơi) mỏng manh. Từ Phượng Niên sửng sốt một chút, nhận lấy giấy giới thiệu từ trong tay của tiểu cô nương gầy như que củi, giấy giới thiệu này là tiểu thủ đoạn thu hút sinh ý của thuyết thư tiên sinh, viết mấy câu đơn sở giản lược về nội dung kể chuyện, bất luận là kể chuyện thiết ky nhi hay là yên hoa phấn đại, hoặc là người gặp quỷ, mùi rượu còn sợ ngõ nhỏ sâu, ngoại trừ chính chủ ở trà phường, tửu quán ra thì dựng đài mời khách đi trên đường vào nghe kể chuyện, phô trương lớn nhỏ móc nối với danh khí cao thấp, một số người kể chuyện trứ danh thì thường thường có thể treo biển chữ vàng ở bên ngoài tửu lâu phố xá sâm uất, vị trước mắt này tương đối khó coi, chỉ dùng giấy Phi Thiếp Vĩ nhưng khiến Từ Phượng Niên kinh ngạc chính là hắn nhận ra tiểu cô nương này, chính là hai ông cháu mà hắn đã nhìn thấy trong trà lâu yên tĩnh ở Thành Bắc Lương trước kia, người kể chuyện lớn tuổi, mắt bị mù, rót rượu kể chuyện, tiểu cô nương nâng một cây tì bà chất lượng kém.
Từ Phượng Niên nhìn thấy chữ trên giấy giới thiệu thì càng giật mình cả kinh, lão cũng dám kể chuyện Thế tử Bắc Lương du lịch ngàn dặm ở trong thành trì của Bắc Mãng sao? Hắn đảo mắt một vòng, yên lặng nhìn tiểu cô nương phát mười mấy tờ giấy giới thiệu xong, lúc này hắn mới cõng Đào Mãn Vũ theo nàng vào một trà phường sinh ý tương đối vắng vẻ, sau khi hắn ngồi xuống, gọi một bình nước trà, thật sự nhìn thấy ở trung tâm của trà phường trống một mảng, lão giả mù theo thói quen đặt trúc bản và một chén rượu đục trên băng ghế nhỏ, tôn nữ của lão phát giấy giới thiệu đơn sơ xong thì chạy chậm đến bên cạnh lão nhân, cẩn thận từng li từng tí nâng tì bà lên, nàng nói nhỏ mấy câu với gia gia sống nương tựa lẫn nhau, có lẽ là lão nhân kể chuyện Thế tử điện hạ Bắc Lương Thế tử điện hạ Bắc Lương, quá mức mới mẻ đến kinh thế hãi tục nên dẫn đến đa phần những khách nhân nhận giấy giới thiệu đều vui lòng trả tiền trà, khiến lão bản trà phường mặt mày hớn hở, y hết sức hài lòng với ánh mắt quyết đoán của mình. Người kể chuyện mù bắt đầu uống một ngụm rượu trong chén nhỏ, thấm giọng rồi, lão vẫn chưa đi vào chính đề mà cất cao giọng nói: "Hôm nay lão nhi không kể chuyện yên phấn nam nữ triền miên, cũng không kể chuyện yêu quái bên ngoài nhân thế kia mà chỉ kể chuyện Thế tử Bắc Lương lưng đeo song đao du lịch mấy ngàn dặm, giành được vài tiếng cười của thính giả là đủ rồi."
Người kể chuyện già nói xong, tiểu cô nương thuận thế gãy tỳ bà, âm thanh trong trẻo vang lên.
Lão nhân lại nâng chén rượu mạnh do lão bản trà phường khen thưởng lên uống một ngụm rồi nhẹ nhàng đặt xuống, cầm trúc bản lên, theo quy củ độc thoại: "Thông minh lanh lợi vốn trời sinh, hồ đồ hoàn khố chưa hẳn thật. Phóng đãng chỉ vì theo thời thế, kim qua chinh chiến đàm tiếu sâu. Cửu khúc Trường Hà cạn hơn tâm, mười tầng thiết ky như sấm đánh. Sao lại tửu sắc quên giang sơn, mới biết thi thư lầm thế nhân."
Tiếng tỳ bà dần lên, nhưng vẫn uyển chuyển như nước chảy qua cầu nhỏ, không nghe thấy âm vang.
Từ Phượng Niên ngồi trong góc hiểu ý cười một tiếng, hắn không nhìn hai ông cháu đã cộng tác thành thạo nữa mà nhìn ngựa xe như nước ở bên ngoài cửa sổ, có chút bội phục người kể chuyện lớn tuổi này dám nói tốt Thế tử điện hạ ở cảnh nội Bắc Mãng, nhưng mà cũng may tập tục Bắc Mãng dù lỗ mãng nhưng tiến bộ, không có giới hạn lời văn gì, rất ít khi hoạch tội vì lời nói, dù công kích triều chính cũng không phải chuyện lớn. Lão nhân kể đương nhiên là từ tin đồn nên có sai lệch với sự thật, nhưng mà hài hước không ít, các thính giả cũng nghe đến say sưa ngon lành, nhất là khi kể đến Thế tử điện hạ đơn thương độc mã đối mặt Tĩnh An Vương Triệu Hành và ròng rã một ngàn thiết giáp ky ở ngoài Thành Tương Phàn, những khách uống trà ban đầu khinh thường đều nhập thần, mấy người vốn định nhấc chân rời khỏi cũng ngồi lại chỗ, gọi tiểu nhị mang lên một ấm nước trà nữa. Mà lúc này, lão nhân mù cũng giả vờ dừng lại, các khách uống trà biết đây là muốn lấy tiền nên cũng có mấy bàn ném mấy đồng tiền vào trong một cái chén sứ trắng, leng keng leng keng, vô cùng êm tai.
Lão nhân không thừa nước đục thả cầu nữa mà tiếp tục kể, khi lão kể đến Thế tử Bắc Lương cầm mâu đâm chết một viên ky tướng dũng mãnh thì các khách uống trà lập tức sợ hãi thán phục mà phát ra tiếng chậc chậc, đầu tiên là đưa mặt nhìn nhau, sau đó bắt đầu nghị luận sôi nổi, nói chung đều là không tin tên Thế tử điện hạ lại có bản lĩnh chiến mã như vậy, đối với Tĩnh An Vương Triệu Hành thì bách tính Bắc Mãng năm đó nghe thuyết thư kể nhiều về chuyện hoàng tử Vương Triều Ly Dương đoạt đích đặc sắc nên cũng biết tên Phiên vương này chỉ vì thời vận không đủ mới không thể trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn. Từ Phượng Niên thấy Đào Mãn Vũ nghe đến líu lưỡi, trừng to mắt, vẻ mặt hoạt bát như hận không thể chạy đến thúc giục lão tiên sinh kể nhanh kể nhanh, Từ Phượng Niên đâm rách ngón tay ở dưới bàn, nhỏ máu dưỡng kiếm, sau khi thu vào trong tay áo thì hắn rót nước trà, nhắm mắt ngưng thần. Lão nhân mù khéo léo bắt chẹt, khi các thính giả sắp không kiên nhẫn nỗi, rốt cuộc lão kể đến chuyện tổ đình Đạo giáo thiên hạ Long Hổ Sơn, kể thêm vào một đoạn sự tích năm đó đại tướng quân Từ Kiêu ngựa đạp giang hồ, các thính giả lập tức nổi hứng thú lên. Từ Phượng Niên nhịn không được cười lên, một trận chiến Đại Tuyết Bình, sống sót không được mấy người, lão nhân kể đến mức huyền ảo khó tin, kể đến Cổ Ngưu Hàng Huy Sơn từng trận tử lôi thì chỉ kể thành vô thượng thần thông của Kiếm Thần Lý Thuần Cương, đa phần thính giả đều khịt mũi xem thường, xem tình hình, lão đầu mặc áo da cừu này không thể nào lợi hại hơn quân thần Thác Bạt Bồ Tát Bắc Mãng chúng ta được? Mười vị trên Võ Bình kia, sao lại không có vị lão Kiếm Thần này? Chỉ nghe nói có Đặng Thái A cầm cành đào mà. Lão nhân nghe dược tiếng xuyt và vô số lời phản đối thì không nóng không vội, lúc này tiếng tỳ bà càng ngày càng mạnh mẽ hơn, như bình bạc chợt phá nước tung tóe, khiến người ta phải lo cho đầu ngón tay yếu đuối của tiểu cô nương kia có chịu nổi hay không.
Lão nhân ở trong bầu không khí bao la hùng vĩ do tiếng tỳ bà tạo nên, kể đến điểm then chốt của câu chuyện phi kiếm lâm thế, lão Kiếm Thần dùng hai chữ kiếm đến thì khiến mấy ngàn thanh kiếm của Huy Sơn và Long Hổ Sơn đồng loạt bay lên giữa trời Đại Tuyết Bình, che khuất bầu trời. Các thính giả nghẹn họng nhìn trân trối, ngoan ngoãn, chẳng lẽ thật sự là Lục Địa Thần Tiên chỉ đếm được trên đầu ngón tay trên đời này sao? Khi lão nhân kể đến Long Hổ Sơn Triệu thiên sư lên tiếng muốn lão Kiếm Thần trả lại kiếm cho Thiên Sư Phủ thì lão nhân dừng lại, nói từng chữ một: "Các thính giả có biết kết quả thế nào không?"