Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 455 - Chương 94: Nói Chuyện Bắc Lương Với Bắc Lương Vương (2)

Chương 94: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (2) Chương 94: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (2)Chương 94: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (2)

Đến, bỏ tiền, bỏ tiền, lần này các khách uống trà cho tiền vô cùng thống khoái, ào ào, rất nhanh đã đổ đầy chén lớn, người có tính tình gấp chạy lên ném tiền xong thì lập tức trở lại chỗ ngồi rồi vội vàng nói: 'Lão đầu, nói mau nói maul"

Người kể chuyện mù uống một hớp rượu, cười nói: "Lý lão tiền bối cảnh giới Kiếm Tiên kia cao giọng truyền lời cho ngọn Long Hổ Sơn to lớn, Thế tử điện hạ nói còn cái rắm!"

Toàn bộ trà phường hoàn toàn yên tĩnh, ngay sau đó ầm ầm khen hay, rất nhiều trà khách cảm thấy hả giận mà chợt vỗ bàn. Đào Mãn Vũ bên cạnh Từ Phượng Niên cười khúc khích, Từ Phượng Niên móc một nén bạc vụn hơi nặng, vuốt vuốt đầu, tiểu nha đầu vốn cảm thấy lão tiên sinh kể chuyện rất đặc sắc, lần đầu tiên nó thấy tên quỷ hẹp hòi này lại xa xỉ, cuối cùng nó đưa ra gương mặt tươi cười, nắm lấy nén bạc vụn chạy vào trung tâm trà phường, gương mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng đặt vào trong chén rồi chạy về bên cạnh Từ Phượng Niên, dựa sát vào hắn không dám nhìn người khác. Mọi người cũng chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này tám chín phần mười là con cháu nhà phú quý nhàm chán, nhiều tiêu đến mức không có chỗ tiêu, cũng không nghĩ nhiều.

Người kể chuyện mù kể đến Thành Võ Đế ở Đông Hải, chỉ nói Thế tử điện hạ bưng chén lên tường thành lại không nói rõ ngọn nguồn, các khách uống trà nghe đến kinh tâm động phách, không hẹn mà cùng nghĩ đến vị Thế tử Bắc Lương thế tập võng thế này thật đúng là gan to bằng trời, cũng không tìm hiểu kỹ nội tình, nghe người kể chuyện kể chuyện, tích cực quá làm gì. Khi lão nhân kể đến thiên hạ đệ nhất danh phù kỳ thực Vương Tiên Chi bay lượn đến mặt nước Đông Hải, Kiếm Thần Kiếm Khai Thiên Môn, Vương Tiên Chi khiến Đông Hải dâng lên, toàn bộ trà phường lập tức yên lặng im ắng, dân phong Bắc Mãng dũng mãnh, dù Thành Phi Hồ lại âm nhu hơn nữa thì đó cũng là so với những thành trấn khác, thật ra bên trong cũng chảy xuôi dòng máu thượng võ, bọn họ có thể khinh thường đế vương công hầu của Vương Triều Ly Dương, khinh thường những danh sĩ phong lưu yếu đuối kia nhưng tuyệt đối sẽ không khinh thường Cố Kiếm Đường đã leo lên bảng danh tướng Xuân Thu, càng không dám khinh thường thành chủ Thành Võ Đế đã xưng bá giang hồ một giáp, trên dưới Bắc Mãng chỉ tiếc nuối vị lão võ phu này không phải nhân vật của bản triều mà không đi chất vấn xem vì sao Vương Tiên Chi có thể xếp trên Thác Bạt Bồ Tát mà thành thiên hạ đệ nhất! Thậm chí đối với tử địch của Bắc Mãng Nhân Đồ Từ Kiêu kia, bọn họ cũng đánh tâm nhãn kính sợ có phép, mặc kệ ngoại chợ búa hay là trong miếu đường của Bắc Mãng, không ít người thành khẩn kính phục với Từ Kiêu. Tin đồn năm đó Hoàng đế bệ hạ nguyện ý "thê Từ”, sau đó bọn họ giận mắng Từ qua tử ăn nói ngông cuồng không biết tốt xấu, từ đầu đến cuối ít có ai nói là Từ Kiêu không xứng chia thiên hạ với Nữ Đết Trong mắt của Bắc Mãng, thiên hạ còn có ai xứng với Nữ Đế vương triều mình hơn Nhân Đồ chứ? Hoàng đế Vương Triều Ly Dương sao? Cút mẹ mày đi, đi chết đi.

Hồi cuối, bờ Quảng Lăng Giang, triều cường lên, Thế tử điện hạ cắt thịt. Lý Thuần Cương một kiếm trảm hai nghìn sáu trăm giáp sĩ.

Toàn bộ trà phường im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Chỉ có tiếng tỳ bà như sấm mùa xuân đánh.

Ngay cả chưởng quỹ trà phường cũng trợn mắt hốc mồm, y chậm rãi lấy ra mấy nén bạc vụn chưa nóng, sai tiểu nhĩ bỏ vào trong chén, không đau lòng chút nào. Hôm nay y may mắn mời được hai ông cháu kể chuyện, kiếm được rất nhiều tiền ngoài tưởng tượng, y hạ quyết tâm phải để bọn họ kể thêm mấy ngày, đảm bảo sinh ý thịnh vượng tài nguyên rộng tiến. Kể chuyện xong, một số khách uống trà giàu có cho thêm chút tiền, Từ Phượng Niên vỗ cái đầu nhỏ của Đào Mãn Vũ, cười nói: "Đi nói với tỷ tỷ gảy tỳ bà kia ta mời họ uống trà."

Đào Mãn Vũ vui sướng chạy đến, hai ông cháu vốn không xã giao mà đi lướt qua, có lẽ là thấy tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ nhìn hiên hòa, mà tên công tử ca ngồi gần cửa sổ cũng không giống người ác nên đồng ý, Từ Phượng Niên gọi tiểu nhị đến, gọi một bình trà ngon và một bình rượu ngon, Đào Mãn Vũ ngồi bên cạnh Từ Phượng Niên, ngưỡng mộ nhìn tỷ tỷ ở ngồi đối diện, bản thân nó cũng chỉ từng học đàn, đối với tỳ bà thì dốt đặc cán mai, nó chỉ cảm thấy vị tiểu tỷ tỷ này rất lợi hại. Lão nhân mù uống một hớp rượu, khà một tiếng, chậm rãi dư vị, gương mặt tang thương lộ ra vẻ hiểu ý: "Tạ công tử thưởng tiền lại thưởng rượu, đáng tiếc lão đầu chỉ biết kể chút chuyện, không thể báo đáp"

Từ Phượng Niên cười nói: "Vốn cảm thấy câu chuyện êm tai, trên người có chút tiên nhỏ, vất vả lắm mới giết thời gian, xem như niềm vui ngoài ý muốn, lão tiên sinh không cần để bụng, xem như tha hương ngộ cố tri, người có tiền trong túi nhiều hơn chút mời người kia uống rượu cũng là chuyện thường tình."

Lão nhân cởi mở cười nói: 'Là đạo lý này, công tử độ lượng, lão đầu cũng không thể già mồm, nào, cụng một chén. Tuy là rượu này không bằng Lục Nghĩ của Bắc Lương ta những cũng là rượu ngon."

Hai người uống một hơi cạn sạch, về phần đại tiểu cô nương thì uống trà, chưởng quỹ tiện thể tặng chút bánh ngọt, trái cây không đắt tiền, tâm trạng các nàng cũng nhẹ nhõm thanh thản.

Từ Phượng Niên cười hỏi: "Lão tiên sinh nói lời hay cho Thế tử Bắc Lương ở Bắc Mãng, không sợ gặp phiền toái sao?"

Lão nhân thuyết thư tuổi hơn một giáp lắc đầu nói: 'Chuyện này có gì phải sợ, bây giờ thế đạo này, muốn kiếm nhiều hơn người cùng nghề chút tiên thì không thể sợ phiên phức."

Từ Phượng Niên nhìn thấy vết thương ngang dọc trên mu bàn tay của lão nhân thì hỏi: "Lão tiên sinh từng là binh lính Bắc Lương sao? Vết đao năm đó trên mu bàn tay cũng không nhẹ nha."

Có lẽ lúc còn trẻ tính tình của lão nhân cũng nóng nảy nên bây giờ lão nói chuyện cũng không có nửa điểm cố ky, lão thẳng thắn cười nói: "Cũng không phải, lúc ấy đau đến mức xém kêu cha gọi mẹ, khi đó ta mới nhập ngũ Bắc Lương Quân, bị lão Ngũ trưởng cười nhạo rất thậm tệ, mấy lần sau bị thương còn nặng hơn nhưng lại cắng răng chịu đựng, cũng đã chịu xong, lớn tuổi nhớ lại, thật sự rất bội phục bản thân nhưng mà có lẽ công tử không biết Bắc Lương Quân lúc ấy, hắc, nếu ngươi không có sẹo do bị thương thì sao có mặt mũi chào hỏi với đồng đội sánh vai giết địch, sau khi nhập ngũ mấy năm, chỉ hận không thể bị chặt thêm hai đao, trước khi lão Ngũ trưởng của chúng ta chết cũng đã nói, con mẹ nó ai muốn soán vị của lão tử, đi, cởi hết quần áo ra, ai nhiều sẹo hơn lão tử thì người đó đi làm Ngũ trưởng, nói một câu, ai chặt đầu nhiều hơn lão tử, thằng ranh con đi tiểu cũng cần lão tử đến cởi quần, rất nhiều vấn đề!"
Bình Luận (0)
Comment