Chương 95: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (3)
Chương 95: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (3)Chương 95: Nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương (3)
Từ Phượng Niên lẩm bẩm: "Vì sao lão tiên sinh lại nói là Bắc Lương Quân lúc ấy?"
Người kể chuyện uống một hớp rượu, do dự một chút, lại uống một hớp to, mới chậm rãi gqượng cười nói: "Những lời này cũng chỉ có thể nói với người ngoài như công tử, cũng không phải là chuyện không thể cho ai biết gì, cũng không tính là chuyện xấu trong nhà. Năm đó đại tướng quân chúng ta đánh thắng Tây Lũy Bích, diệt đi hoàng triều Tây Sở lúc ấy có thực lực gần như ngang ngửa với Ly Dương, trên dưới Bắc Lương Quân đều kìm nén ngụm oán hận, con mẹ nó nhớ đến đám lão gia quan văn ở kinh thành đứng nói chuyện không đau lưng kia, ngay cả Hoàng đế lão nhi cũng nghỉ ky đại tướng quân đủ kiểu, có muốn chúng ta lập tức phản không? ! Để đại tướng quân làm hoàng đế đi, đại tướng quân ngồi long ỷ mặc long bào, ai không phục? Đáng tiếc đại tướng quân không chịu, thật ra chuyện này cũng không có gì, đối với những lão nhân tiểu tốt Liêu Đông như chúng ta thì chỉ cần đi theo làm tùy tùng cho đại tướng quân thì cũng đã thành công rồi, không làm Hoàng đế thì không làm Hoàng đế, sau đó lão đầu ta theo đến Bắc Lương, mùi vị đó lập tức thay đổi, đại tướng quân vẫn là đại tướng quân kia, không ai có nửa câu oán hận nhưng đại tướng quân cũng không phải người ba đầu sáu tay, một số tướng lĩnh dưới trướng chắc là cảm thấy thiên hạ thái bình nên vớt bạc hoàn vốn, sau đó rất nhiều quan văn chưa từng đánh trận cũng leo lên, lão đầu và một số huynh đệ đã nản lòng thoái chí, nhất là ta, mắt bị mù nên không chiếm nhà xí, không gảy phân mà lãng phí khẩu phần lương thực của Bắc Lương Quân, có thể bớt cho biên cảnh một ngụm thì tốt một ngụm, mấy châu của Bắc Lương, ta đều từng đến, con cháu hoàn khố bất chấp vương pháp chưa từng ít đi, lão đầu đọc sách không nhiều, cũng chỉ biết mấy chữ, cũng nghĩ không thông chuyện đánh thiên hạ này cho Triệu gia có đáng hay không."
Thấy công tử ngồi đối diện không nói gì, người kể chuyện cười ha ha nói: "Công tử cũng đừng vì vài câu lải nhải của lão đầu mà cho rằng ba mươi vạn thiết ky Bắc Lương chúng ta dễ đối phó, một số người làm quan quá tệ nhưng đại tướng quân trước sau vẫn là đại tướng quân đó, lời nói thật có lẽ công tử nghe khó lọt tai, đại tướng quân còn làm Bắc Lương Vương một ngày thì Bắc Mãng các ngươi cũng đừng hòng xuôi nam một bước! Đại tướng quân không đánh đến vương đình Bắc Mãng các ngươi thì cacr ngươi phải thắp hương bái Phật đi!" Từ Phượng Niên cười cười nói: "Uống rượu."
Người kể chuyện nâng chén lên: "Uống!"
Lão nhân uống đến tận hứng, lão tự nhủ: "Lão đầu cố gắng không chết là vì cần phải chăm sóc tiểu tôn nữ số khổ ở bên cạnh này, lại cũng thật sự sợ lòng người Bắc Lương chúng ta chia rẻ, vạn nhất, vạn nhất đại tướng quân có mệnh hệ gì, ba mươi vạn thiết ky phải làm sao? Bốn, năm năm trước lão đầu nghe nói Thế tử điện hạ kia chơi bời lêu lổng, làm chuyện gì cũng vung tiền như rác, rất bại gia, thật sự hận không thể đến Bắc Lương vương phủ đánh một trận, sau này mới biết chuyện này không đúng, lão đầu không biết mình sống thêm được mấy năm, có thể đến Bắc Mãng đi được vài thành trấn thì cứ đi, kể cho Bắc Mãng các ngươi một chút về Bắc Lương Vương tương lai của chúng ta, để Bắc man tử các ngươi ngủ không yên, ha ha. Dữ lắm thì lão đầu ăn mấy trận mắng, chịu mấy trận đòn, không chết được. Nếu thật sự chết ở Bắc Mãng thì cũng không kém gì các lão huynh đệ da ngựa bọc thây năm đó."
Lão nhân lấy lại tỉnh thần, áy náy cười nói: "Vị công tử ca Thành Phi Hồ này, lão đầu ăn nói linh tỉnh, chớ để bụng mà chợt dừng uống rượu nha."
Từ Phượng Niên lắc đầu, hắn dùng giọng Bắc Lương mỉm cười nói: "Lão tiên sinh, sao ngài biết ta không phải người Bắc Lương?"
Người kể chuyện sững sờ, tâm tư bách chuyển, lão đoán có lẽ hắn là tử tôn của thương nhân Bắc Lương đến Bắc Mãng buôn bán, nhưng vì lý do cẩn thận nên lão cũng hạ giọng, nụ cười phát ra từ đáy lòng, nói: "Hèn chi, chẳng trách công tử nói tha hương ngộ cố tri. Yên tâm, lão đầu biết nặng nhẹ, hôm nay chỉ xem như uống ké rượu ngon của một vị công tử ca Thành Phi Hồ thôi."
Từ Phượng Niên cười nói: "Nếu sau này kể chuyện chọc giận người Bắc Mãng bụng dạ hẹp hòi thì lão tiên sinh có thể mắng Bắc Lương Vương và Thế tử Bắc Lương vài câu, không sao cả, trời đất bao la, còn sống lớn nhất. Tôn nữ của ngài vẫn chưa tìm được nam nhân tốt, còn phải dựa vào lão tiên sinh kể chuyện kiếm tiền đó."
Người kể chuyện lắc đầu nói: "Mắng cái gì, đời này đại tướng quân chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, lão đầu mắng đại tướng quân thì không phải sẽ bị bọn lão Ngũ trưởng ở dưới lòng đất khinh bỉ đến chết sao. Cũng không nỡ mắng Thế tử điện hạ, trước kia mắt bị mù, đã mắng nhiều rồi, lại mắng thêm một câu nữa thì lão đầu chết cũng không yên lòng. Tôn nữ của lão đầu đã sinh ở Tống gia thì chính là mạng này, không có gì để phàn nàn."
Tiểu cô nương ôm tỳ bà cười ôn hòa.
Nhận mệnh mà thản nhiên.
Từ Phượng Niên đặt chén rượu xuống, nói nhỏ: "Lão tiên sinh, nếu tin tưởng thì có thể cho ta mượn tỳ bà trong tay tôn nữ của ngài để thử chút huyền âm được không? Nhị tỷ nhà ta giỏi gãy tỳ bà nhất, thiên phú của ta không so được với tỷ ấy nhưng xem như biết sơ một chút, có thể nói chút kiến giải dễ hiểu với tiểu cô nương."
Lão nhân cười nói: "Đây có gì không được. Nhị Ngọc, đưa cho công tử."
Từ Phượng Niên cười cười: "Làm phiền cô nương đưa luôn vải lau đàn cho ta."
Tiểu cô nương đỏ mặt lên, sau khi đứng dậy thì cẩn thận đưa tỳ bà yêu quý của mình qua.
Sau khi Từ Phượng Niên lau tỳ bà cẩn thận thì ngồi ngay ngắn lại, hắn suy nghĩ một chút, bốn ngón tay phải co lại đều nhau, hắn nhanh chóng phẩy từ sợi tử huyền đến triền huyền phía bên phải như một tiếng rồi hắn co ba ngón tay lại, chỉ dùng ngón trỏ phải lần lượt gảy từ triền huyền đến lão trung tử tam huyền.
Một phẩy một móc.
Tiểu cô nương gảy tỳ bà nhiều năm tỏa sáng hai mắt.
Cây tỳ bà này chỉ là Bạch Mộc Bối Bản Tỳ Bà loại kém nhất, kém rất xa những cây tỳ bà thượng phẩm dùng tử đàn, gỗ lim, gỗ hoa lê chế thành, cường âm không thể đạt được cảnh giới vang ra hai, ba dặm như quốc thủ, Từ Phượng Niên theo thứ tự đánh tảo, trích, phân, câu nhẹ nhàng biễu diễn một lần, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên cười nói với tiểu cô nương đứng bên cạnh: "Đối với Bạch Mộc Tỳ Bà mà nói, âm sắc xem như tốt, nếu tiền bạc cho phép thì có thể thêm nhựa cây, nội dung câu chuyện của lão tiên sinh yêu cầu nghiêm khắc với hai loại giòn bạo, còn nữa dây cung thứ nhất đã gần đứt nhưng mà theo ta thấy, nếu gảy tỳ bà cho thính giả thưởng thức thì gãy đứt dây cung của tỳ bà cũng là một chuyện tốt sẽ được tất cả mọi người thích nhìn thấy, không cần vội thay dây cung thứ nhất này. Ta lại nói cho ngươi một chút kỹ pháp tỳ bà của đại quốc thủ nam phái Tào gia, ngươi có thể nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu... “ Một người nói, một người nghe.
Lão nhân mù uống chậm thưởng thức, thoải mái nhàn nhã.
Có tụ cuối cùng cũng có tán, Từ Phượng Niên dạy xong kỹ pháp Tào gia được công nhận gần như tuyệt truyên thì đứng dậy cáo từ, hắn nắm bàn tay nhỏ của Đào Mãn Vũ rời khỏi trà phường.
Tiểu cô nương nâng tỳ bà về, lẩm bẩm: "Gia gia, vị công tử này là ai vậy?"
Lão nhân uống hết ngụm rượu cuối cùng, sắc mặt hồng hào, cười nói: "Cứ xem như người tốt bèo nước gặp nhau đi."
Có lẽ đời này người kể chuyện lớn tuổi cũng không biết, lão từng mặt đối mặt, nói chuyện Bắc Lương với Bắc Lương Vương.