Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 457 - Chương 96: Gian Khổ Tới, Phong Lưu Đi, Kiếm Khí Gần

Chương 96: Gian khổ tới, phong lưu đi, kiếm khí gần Chương 96: Gian khổ tới, phong lưu đi, kiếm khí gầnChương 96: Gian khổ tới, phong lưu đi, kiếm khí gần

Cái đầu nho nhỏ của Đào Mãn Võ tựa vào đầu của Từ Phượng Niên, cùng nhau hai người trở về quán trọ, vui một mình không bằng mọi người đều vui, tiểu nha đầu chuẩn bị cho vị tiểu thư tỷ tỷ xem cái hộp tỉnh xảo trong tay mình, không nghĩ tới khi đến cửa, đã nhìn thấy rất nhiều người trông giống như những tên vô lại đang mắng chửi bên ngoài, lời lẽ phun ra đầy thô tục, Tôn chưởng quỹ đứng trên bậc thêm và cúi xuống cười với một hán tử thô kệch bưu hãn (cường tráng dũng mãnh), tên hán tử ném đi một túi bạc do người chưởng quỹ bí mật đưa tới, khuôn mặt cười đột nhiên biến sắc, một túi bạc nhỏ rơi xuống đất, một quyền đấm vào ngực lão nhân, vợ của Tôn chưởng quỹ và hai cô con gái trốn ở sau cửa nhà trọ, khóc sướt mướt, khi nhìn thấy trụ cột của cả gia đình ngã lăn ra đất, họ không dám bước ra nâng ông ta dậy, vì sợ chọc giận những kẻ hung thần ác sát hoành hành trấn nhỏ này.

Từ Phượng Niên hỏi những bách tính bàng quang xung quanh, chỉ biết được đại khái một hai, chuyện là vợ Tôn chưởng quỹ và con gái lớn đi phía tây thành chơi, đụng phải đám người chiếm tiện nghi cô con gái lớn, nàng ta da mặt mỏng nhưng tính khí lại mạnh mẽ, bị sờ soạng mông, bèn tát tên vô lại ngay tại chỗ, tên vô lại này gầy yếu, không ngờ nữ tử này lại tàn nhẫn như vậy, bị tát ngã ra đất, gã cảm thấy mất mặt, không dám phát tác ngay lúc này, trở về gọi vài thêm mấy huynh đệ thường ăn chơi lêu lổng cùng gã, đám người theo đến tửu lâu ở phía đông thành, dò la tính toán với những gã lưu manh khác ở địa phương, biết rằng Tôn chưởng quỹ không có chỗ dựa, đám người mời một gã đại ca, sau đó tập hợp hơn 20 người cùng nhau đi đập phá, quyết tâm cắt lấy một miếng thịt mỡ từ người Tôn chưởng quỹ, hơn hai mươi người sao để bảy, tám lượng bạc vụn lọt vào mắt? Tôn chưởng quỹ sau khi làm ăn buôn bán, áo cơm đã không phải lo, đọc qua một số thi thư, có khí khái văn nhân, thích sĩ diện hão, bị một cú đấm quật ngã, đau đớn chỉ là phụ, chính là việc này rơi vào mắt hàng xóm láng giêng, khiến ông ta xấu hổ, đặc biệt là khi ba nữ tử trong gia đình chứng kiến toàn bộ, làm cho ông ta đặc biệt tức giận và điên cuồng, vội đứng dậy và xách theo một băng ghế quyết liều mạng với đám lưu manh vô lại này, dẫn đầu đám lưu manh vô lại này là kẻ từng luyện võ nhiều năm, thân thủ khá tốt nên gã chẳng quan tâm đến băng ghế đánh tới, xuất ra một cước pháp, đá băng ghế gãy làm đôi. Tôn chưởng quỹ đang nóng máu chợt sững sờ, ông ta do dự không biết có nên vào bếp lấy dao hay không, thì một tên vô lại gây gò như khỉ đã lẻn đến phía sau đá vào mông ông ta, khiến ông ta ngã bò ra đất.

Tên gây gò như khỉ này có gò má nhô ra, đôi mắt nhỏ và trũng sâu, thường khi ẩu đả bang phái, dùng miệng nhiều hơn là tay chân, đòn đánh lén này khiến gã cảm thấy khá anh hùng, nhưng đáng tiếc độ căng quá lớn, chân gã bị chuột rút không tự chủ được, vì vậy phải đứng khập khiễng sang một bên, chẳng những không anh hùng gì còn thu hút rất nhiều sự chế giêu, gã sắp tức phát điên, từ khóe mắt, gã nhìn thoáng qua tên đại ca đang cau mày vì bị cướp mất đất diễn, ngay lập tức gã im lặng cúi đầu và lẩn sang một bên. Từ Phượng Niên đặt Đào Mãn Võ xuống, đi đến trước mặt gã đại ca của đám vô lại, nhanh nhẹn đưa ra mấy tờ ngân phiếu mười lượng bạc, mỉm cười nói: "Vị đại đương gia này, không biết Tôn lão ca có điểm gì bất kính với mọi người, nhưng ta mong rằng có thể hao tài để loại bỏ tai họa."

Có thể không nể mặt bất cứ ai, nhưng không nể mặt tiền bạc là không được, tên đại ca xăm hắc hổ trên cánh tay rắn chắc lạnh lùng hỏi: "Tiểu tử nhà ngươi lăn lộn ở khu nào?"

Từ Phượng Niên mỉm cười nói: 'Không thể so với đại đương gia được, ta chỉ là người hầu làm việc vặt cho nhị công tử thành mục phủ, không phải là nhân vật lớn gì, nhị công tử yêu thích món canh ngũ chỉ trong tửu lâu này, nên ta có chút giao tình bằng hữu với Tôn chưởng quỹ, hôm nay gặp mặt đại đương gia ở đây, thiết nghĩ Tôn chưởng quỹ cũng có lỗi trước, mong đại đương gia thông cảm giúp cho, chuyện to hóa nhỏ tránh những tai họa không đang có, tuy chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng nếu phiền đến tai nhị công tử, để lại ấn tượng khó coi, chắc chắn tương lai sẽ cực thảm, hơn nữa sẽ chẳng đoạt được tiền tài gì, cho nên ta chỗ này có bốn mươi lượng bạc, là phần thành kính ý, mong đại đương gia nể mặt, phát thiện tâm, đừng chặt đứt đường tài lộ, ngày khác đại đương gia có thời gian rảnh rỗi, ta xin được mời tất cả chư vị huynh đệ ở đây một trận hảo tửu, không biết ý đại đương gia như thế nào?"

Sắc mặt tên đại ca mờ mịt âm tình bất định, cuối cùng gã cũng mỉm cười, cầm mấy tờ ngân phiếu vào trong tay, vỗ vỗ vai Từ Phượng Niên, nói: "Tiểu huynh đệ biết thừa nhận sai lầm, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì to tát, ta sẽ cho ngươi thể diện, mọi chuyện xí xóa! Sau này, khi ngươi đi đến phía thành tây tìm ta uống rượu, rất đơn giản, chỉ cần báo danh Phi hồ trấn quan tây!"

Náo nhiệt đã không còn, các lộ thân tiên đứng theo dõi lần lượt giải tán. Bước vào tửu lâu, Tôn chưởng quỹ bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Từ lão đệ, ngươi thật sự là quý nhân của Thành Mục Phủ sao?"

Từ Phượng Niên chọn một cái bàn sạch sẽ, ngồi xuống mỉm cười nói: "Làm sao có thể trèo cành cao như Thành Mục Phủ, nhưng trong nhà ta cũng có mấy trưởng lão thường giao dịch làm ăn với quản gia Thành Mục Phủ, nhưng chẳng hề quen thuộc với nhị công tử, lần này mặt dày gửi danh thiếp đến Thành Mục Phủ cũng không biết có thể nhìn thấy y hay không nữa, Tôn lão ca chắc hẳn biết nhà ta có buôn bán đồ sứ nhưng không có thành tựu gì lớn, nhị công tử cũng coi như một đạo hành gia (cũng có tài năng), nếu thật may mắn lọt vào mắt xanh của y, về sau không biết chừng có thể mời y tới tửu lâu này dùng bữa, đến lúc đó Tôn lão ca sẽ thu được tiền cơm tiền trà không ít!"

Tôn chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tay, nhẹ nhõm nói: "Ta nào dám nhận tiền bạc của nhị công tử, y có thể đến tửu lâu của ta đã là cho ta thể diện lớn bằng trời, Từ lão đệ, hôm nay may nhờ có ngươi trượng nghĩa tương trợ, lão ca sẽ đi lấy bạc trả lại cho ngươi, còn nữa, cho dù ngươi ở lại trọ bao nhiêu ngày, ăn, mặc, ở và phương tiện đi lại, tốn hết bao nhiêu tiền, lão ca sẽ lo liệu hết, ngươi đừng từ chối, nếu không lão ca sẽ giận ngươi!"

Từ Phượng Niên do dự một lát, mỉm cười nói: "Tôn lão ca, bốn mươi lượng bạc này huynh đừng so đo với tiểu đệ, tốt xấu gì đệ cũng là tử tôn của thương nhân từng đến Quảng Hàn Điện, nếu huynh cứ để tâm những chuyện vụn vặt đó là không coi ta là huynh đệ. Sau này chỉ cần đến thành Phi Hồ, là ta sẽ đến chỗ huynh ăn uống, cam đoan một lời nghiêm túc, không phải là trò đùa, đừng làm tổn thương ta chứ."

Ngực Tôn chưởng quỹ bị cuốn đi vì phẫn nộ, ông cười, ngồi xuống vẫy tay gọi cô con dâu đang đứng ở phía xa, nói: "Mau đến đây, chào hỏi Từ lão đệ."

Chính là tiểu cô nương không thích Từ Phượng Niên đã quá lớn tuổi, nàng, mẹ và em gái làm lễ vạn phúc theo quy củ, ba nữ tử lê hoa đái vũ (Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói vê Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiêu diễm của người con gái. ), sau khi đại nạn qua đi, bọn họ đều có chút cảm kích Từ Phượng Niên, chưa kể đến việc biết được công tử ca tuấn tú đeo bội đao này có chút liên hệ với Thành Mục Phủ, điều này khiến bọn họ đều có cảm giác vinh quang khi Tôn chưởng quỹ có thể xưng huynh gọi đệ với một công tử như vậy, trưởng nữ của Tôn chưởng quỹ vốn là rất xấu hổ về việc phụ thân bị đánh ngã ra đất hết lần này đến lần khác, nàng hận không thể đào một cái hố mà chui xuống, còn bây giờ nàng đã cảm nhận được tâm huyết của ông, đồng thời biết ai là người có bản lĩnh, và nàng đã không còn bất kỳ oán hận nào nữa. Lão bà của Tôn chưởng quỹ, là một người làm ăn buôn bán, thậm chí còn lọc lõi hiểu đời hơn, dáng người lắc lư, mang tới một bình rượu ngon, rót rượu cho nam nhân của mình và Từ Phượng Niên, thừa dịp còn nóng để rèn sát, muốn trói chặt công tử ca giàu có và ẩn nhẫn này vào tửu lâu, để nhỡ về sau có xảy ra xung đột với những kẻ lưu manh vô lại kia, còn có một chỗ dựa tốt, không hy vọng hắn xông pha chiến đấu, chỉ cần không trở thành người ngoài cuộc lạnh lùng là tốt rồi, tiểu nữ nhi của Tôn chưởng quỹ vẫn mơ màng, bị tỷ tỷ véo một cái, lúc ngẩng đầu lên thì xấu hổ, thấy miệng của tỷ tỷ đang mấp máy gì đó, tiểu cô nương đột nhiên trở nên sôi nổi, không để ý nhiều nữa, vội vàng hỏi: "Từ ca ca, ngươi đến Thành Mục Phủ, nếu có thể nhìn thấy Đạm Đài trưởng công tử thì đừng quên nhắc đến ta với y, ta tên là Tôn Hiểu Xuân!"

Tiểu cô nương lại bị véo cánh tay, lập tức tỉnh táo lại, mỉm cười nói: "Còn có tỷ tỷ của ta, nàng ấy tên là Tôn Hiểu Thul"

Tôn chưởng quỹ và lão bà nhìn nhau mỉm cười, có chút bất lực đối với hai nữ nhi như đang tẩu hỏa nhập ma này. Hai tỷ mội tràn đầy mong đợi và ao ước, và họ đã không để tâm đến việc ngại ngùng. Từ Phượng Niên cười ngốc nghếch, đành phải gật đầu nói: "Nếu thật sự có cơ hội gặp được, nhất định sẽ nói vài lời tử tế về hai cô nương, nhưng ta không dám cam đoan sẽ có thể gặp được vị công tử anh võ kia."

Tỷ tỷ Tôn Hiểu Thu lớn tuổi hơn và hiểu biết hơn, vì vậy cô ấy gật đầu với một nụ cười. Muội muội có vẻ mặt nặng nề, nghiêm túc nói: "Nhất định phải nhìn thấy!"

Mẫu thân của họ làm bộ định tát tiểu nha đầu, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: "Đừng thô lỗ."

Từ Phượng Niên cười nói: "Tẩu tử (chị dâu), không sao, chỉ là việc tiện tay thôi."

Tiếp theo, ba nữ tử tiến vào phòng riêng nói chuyện khuê mật (chuyện phụ nữ), còn Tôn chưởng quỹ tán gẫu cùng với một số lão huynh đệ nghe tin chạy tới với nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. Từ Phượng Niên trở lại phòng trọ, Đào Mãn Võ đặt chiếc hộp tỉnh xảo xuống, mở túi ra, đếm từng lượng bạc một, Từ Phượng Niên cười mắng: "Thật sự có kẻ trộm, ngươi nghĩ sẽ chỉ trộm vài miếng bạc vụn sao?"

Tiểu nha đầu trừng mắt lại và tiếp tục đếm tiền.

Từ Phượng Niên quay lưng về phía Đào Mãn Võ, lấy ra một thanh phi kiếm từ mười hai 'Kiếm Saơ (vỏ kiếm) tằm giáp thiếp thân, lặng lẽ dưỡng kiếm.

Sau khi đếm xong bạc, Đào Mãn Võ buộc túi, cởi giày ra, dọn lại chiếc hộp tinh xảo và gối sứ, nằm trên giường hai mắt nhìn trái nhìn phải, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Từ Phượng Niên giấu thanh phi kiếm, liếc mắt nhìn lòng bàn tay nơi vết chai dần dần bong ra sau khi dung hợp Đại Hoàng Đình, người bình thường dùng máu để dưỡng kiếm, chưa nói đến mười hai chuôi, chỉ hai ba chuôi kiếm, sau mười năm, một đôi tay đã khó còn nhìn ra hình dạng, nhưng hắn có Đại Hoàng Đình thực trường sinh liên, vì vậy không cần phải lo lắng về điều đó, khí huyết mạnh mẽ như thủy triều Nghiễm Lăng, tuần hoàn vô tận, vết thương lành lại rất nhanh. Từ Phượng Niên ngồi ở mép giường, ngả người ra sau, để cơ thể nhàn rỗi, nhắm mắt ngưng thần. Đào Mãn Võ giằng co thiên nhân giao chiến, nhưng vẫn phóng khoáng nhét chiếc gối sứ dưới gáy hắn, câm chiếc hộp có con nhện kết một chiếc lưới tinh xảo, ngồi dậy nhìn người bên cạnh, không nói thêm gì.

Từ Phượng Niên nhắm mắt lại, bình tĩnh hỏi: "Có phải muốn biết tại sao ta có thể dạy cho những tên lưu manh vô lại đó một bài học, nhưng chỉ khúm núm đưa tiền để làm dịu mọi thứ?"

Tiểu cô nương gật đầu, mím môi, có chút oán trách, cảm thấy người này thiếu đi phong thái hào hiệp.

Khóe miệng Từ Phượng Niên cong lên, hắn khẽ nói: "Ta, chỉ là một tên bại hoại, là lục bình không rễ, chẳng biết sẽ trôi nổi đi đâu, gia đình bốn người của Tôn chưởng quỹ là một gia đình bình thường không thể lang bạt cả đời, nếu như bọn họ xác định ở đây lâu dài, những mặt hàng vô lại của Phi Hồ Thành rất lanh lẹ và gian xảo, nói dễ nghe một chút là bọn chúng biết phán đoán tình hình và xem xét thời thế, nói khó nghe là bọn chúng thích bắt nạt người mềm và e sợ người cứng, trừ khi có thể một lần giết sạch bọn chúng, nếu không ngay khi ta rời đi, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội mà trả thù gia đình Tôn chưởng quỹ. Nhưng ta còn có chuyện riêng tư, còn mang theo ngươi kéo chân, chỉ có thể giúp đỡ gia đình họ tiền bạc, cho nên không nhất thiết phải tranh giành hơn thua, cũng không đến mức vì chuyện nhỏ mà giết người, mặt khác họa phúc của bản thân Tôn chưởng quỹ phải do chính ông ta tự giải quyết, hôm nay ta đã niềm tình hương trà, cũng sợ sẽ phải đổi chỗ ở để tránh gặp phiền toái, cho nên mới ra tay, nếu không với tính tình nhỏ mọn của ta, ta sẽ lười biếng việc làm người tốt. Cái này gọi là cửa nhà có tuyết phải tự quét, không quản người khác có ngói sương (sương giá đọng trên ngói của mái nhà). Nếu như ngươi muốn tìm một đại hiệp phù nguy cứu khốn và cùng hành tẩu giang hồ, rất xin lỗi tiểu cô nương, ta sẽ làm ngươi thất vọng."

Đào Mãn Võ khịt mũi, yếu ớt hừ một tiếng.

Khi hắn dạy tỷ tỷ kia chơi đàn tỳ bà trong phường trà, chỉ thoáng cảm thấy hắn không tệ lắm! Lúc này lại nghĩ hắn không có tốt như vậy!

Từ Phượng Niên cầm một cánh tay của tiểu cô nương, lặng lẽ thay nàng khơi thông khiếu huyệt, đùa giỡn đê tiện: "Người tốt sẽ có hảo báo, nhưng đó đều là những lời mà người khác bịa ra vì sợ bản thân sẽ gặp rắc rối, nhưng trên thực tế, rất ít người sẵn sàng làm người tốt. Nói như vậy cũng không phải người tốt sẽ không có hảo báo, chỉ bất quá không ai có cơ hội nói cho ngươi biết thôi."

Đào Mãn Võ chỉ cảm thấy cánh tay mình nóng bừng, không biết nói là thoải mái hay không thoải mái, cho nên đành chịu đựng.

Từ Phượng Niên thản nhiên nói: "Đổi cánh tay đi."

Nàng xoay người và duỗi cánh tay khác ra.

Sau khi Từ Phượng Niên đạt được ý định, hắn cười nói: "Thường nói nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cũng không biết ngượng nhỉ."

Đào Mãn Võ không để ý điều này, thở dài một hơi, cắn môi nói: "Trước đây Đổng thúc thúc cũng nói, lợi khí quốc gia không để cho người khác xem. Quân tử có lợi khí thì ẩn giấu chờ thời, tiểu nhân có lợi khí lại khoe khoang và la lối không ngừng."

Từ Phượng Niên mở mắt cười: "Đông thúc thúc mập mạp của ngươi vẫn là một người có học thức, biết che giấu sự vụng về, không phải rất giống ta hay sao?"

Tiểu cô nương trợn tròn mắt, nàng không thèm nói chuyện với tên bại hoại tự dát vàng lên mặt mình này nữa, và muốn lấy lại chiếc gối sứ yêu quý của mình.

Từ Phượng Niên giữ gối sứ nói: "Đừng hòng." Tiểu cô nương biết rằng mình không thể đấu sức, vì vậy nàng thể hiện một biểu cảm khinh bỉ không quan tâm đến hắn. Sau khi trải qua một quãng thời gian dài đi cũng với tên bại hoại này, nàng dường như đã học được một số kỹ năng có thể giúp nàng thoải mái hơn trong cuộc sống sau này.

Trên đường phố có rất nhiều tiếng náo động, Đào Mãn Võ tò mò xỏ giày vào, chạy đến bên cửa sổ và đứng nhón chân để xem chuyện gì đang xảy ra.

Toàn bộ người dân Phi Hồ Thành dường như đều phải trợn tròn mắt.

Nghe nói Đạm Đài trưởng công tử đã đánh một tên mập mạp chết bâm!

Điều đáng giận hơn nữa là bên cạnh tên mập mạp chết tiệt này có một khuê nữ như hoa như ngọc, và xem bộ dạng dường như nàng ta là tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) của tên mập mạp đó.

Hơn 100 thiết ky bưu hãn tiến thẳng vào Phi Hồ Thành.

Móng guốc sắt nghiền nát phong hoa tuyết nguyệt (cảnh lãng mạn tình cảm) khắp Phi Hồ Thành.

Sau đó, các quan to hiển quý của Phi Hồ Thành với tin tức linh thông đã chuyển từ tức giận sang sợ hãi.

Tên mập mạp chết bầm kia không tuân theo luật pháp tự tiện dẫn quân xông phá thành trì, chẳng những là một danh tướng thứ thiệt, mà còn là một nhân vật thủ lĩnh quân đội trong số các tướng lĩnh của Bắc Mang và Nam triều, người này là quan nhị phẩm khác thường nhất trong suốt 30 năm qua của Bắc Mãng, ba vị tam phẩm đại tướng quân ở phía nam chỉ sợ còn phải cách một đường, chưa kể đến Thành Mục đại nhân (Thành mục ở đây tương đương với cách gọi quan phụ mẫu, quan phụ mẫu là như cha mẹ của dân, còn quan thành mục là chăn dân, nuôi dân, nghĩa đơn giản có thể hiểu như vậy), một nhánh biên quân lớn nhưng yếu ớt, sợ rằng không dám tiếp xúc đầy rủi ro với tên mập mạp chết tiệt này, vê sau lần lượt những tin tức chấn động truyên đến bên tai, càng đáng sợ hơn làm người ta tè ra quần, nữ tử mặc váy sặc sỡ bên cạnh tên mập mạp chết tiệt chính là nữ nhỉ ruột thịt của tông chủ một trong năm đại tông môn lớn nhất Bắc Mãng, mà đó cũng là phòng nhì (vợ hai) của tên mập mạp chết tiệt, phòng chính của y thậm chí lai lịch còn kinh khủng hơn, không có gì ngạc nhiên khi nàng ta có thể chế ngự nữ tử mạc váy sặc sỡ kia. Đạm đài trưởng công tử vừa dẫn người chặn cổng thành, binh lính và ngựa đều tản ra, tức thì bị nữ tử mạc váy sặc sỡ đánh cho một chiêu phải tránh lui ngã ngựa.

Trong lúc nhất thầy, dư luận xôn xao thành bão.

Chỉ có một trà phường rời xa thị phi, nghe người kể chuyện mù kể về cố sự du lịch của Bắc Lương Thế Tử, không để ý những điều bên ngoài cửa sổ.

Một gã Nho sinh vừa mới nhập thành một thời gian ngồi bên cạnh cửa sổ gọi một ấm trà rẻ tiên, và đặt một kệ sách mục nát ngay dưới chân mình.

Đối diện với gã ta là một nam tử trung niên đeo một thanh kiếm, có khuôn mặt trang nghiêm.
Bình Luận (0)
Comment