Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 458 - Chương 97: Đổng Mập Mạp

Chương 97: Đổng mập mạp Chương 97: Đổng mập mạpChương 97: Đổng mập mạp

Bách ky xung thành, thiết giáp sâm sâm. (xung = xông, sâm sâm từ này không có nghĩa thuần việt tương đương, sâm là tiếng hán #š ghép bởi ba chữ mộc 7K, sâm sâm hiểu nghĩa là vừa dày đặc rậm rạp như cây cối trong rừng, lại vừa có phần u tĩnh của rừng sâu)

Dẫn đầu là võ tướng mập mạp thể trọng nặng ít nhất hai trăm cân (cân tàu), nhưng không mang lại cho người ta thấy cảm giác nặng nề, ngược lại còn cường tráng, làn da đen kịt, cưỡi phía dưới háng là một con ngựa màu đen tuyền to lớn, thiết ky phía sau phi nước đại bám gót theo tuyến đầu một hàng thẳng tắp. Bên cạnh tướng quân mập mạp, có một nữ tử nhu mì sánh vai đi cùng, ý vị sinh động, mặc một xiêm y sặc sỡ, tay áo bay phiêu phiêu theo gió, hệt như tiên nữ, và một thiếu nữ khác mặc váy áo màu xanh, áo lót trong màu vàng ngỗng tinh tế và nữ tính, vẻ mặt thâm trầm tĩnh mịch, thiếu nữ này đeo một thanh cổ kiếm màu xanh khổng tước quanh eo, đang phi nước đại cùng với những thiết ky binh tiên phong tinh nhuệ của lữ đoàn quân sự Bắc Mãng Nam triều, và tuyệt không thể nghỉ ngờ về chiến lực của đoàn thiết ky này, quả là hùng vĩ dị thường. Lãnh thổ của Bắc Mang rất rộng lớn, nhưng kể từ khi nhà Ly Dương thống nhất Xuân Thu, đã tiến hành sáu cuộc đại chiến toàn lực, chỉ duy có một lần ảnh hướng tới chỗ trung tuyến của Long Yêu Châu, chiến trường chính là mặt trận phía đông và phía tây nơi có người Liêu, ở Cô Tắc Châu. Cách Phi Hồ Thành khoảng bách bộ (đơn vị đo cổ đại, hiện nay một số nơi ở Trung Quốc vẫn dùng, một bộ là một trăm thước, một thước là 0,33 mét, khoảng bách bộ là khoảng 30 mét), tướng quân mập mạp giảm tốc độ ngựa, ngước lên liếc nhìn Kiếm các mà nhăn mày, tên mập mạp bụi bặm phong trần bám đầy người, phun ra cục đờm đặc, nhỏ giọng mắng chửi, trăm thiết ky phía sau giống như một thể, đồng thời thực hiện động tác giống nhau đều chậm lại, khoảng cách giữa hai thiết ky trước sau không thay đổi vì tốc độ chậm đi.

Tên mập mạp họ Đổng, có phụ thân là sĩ tử di dân thời Xuân Thu, có mẫu thân xuất thân từ một gia tộc nhỏ ở Bắc Mãng, sau khi nhập ngũ hơn mười năm, Đổng mập mạp đã luyện tập hai trăm cân thịt mỡ thành cơ bắp, và cũng từ một tiểu tốt vô danh trở thành kiêu hùng trong quân, chói lọi nhất Bắc Mang Nam triều, ngang hàng với ba vị đại tướng quân, Trì Tiết Lệnh Cô Tắc Châu (Trì Tiết Lệnh: là chức tướng lĩnh đô đốc do trung ương cử tới địa phương để lãnh quân), và những trọng thần khác của Nam triều. Án theo luật lệ của Bắc Mãng, quan viên Nam triều so với thần tử của Bắc vương đình, tuy cùng hàm nhưng sẽ kém một phẩm trật, chỉ có những quý tộc của vương triều được Bắc Mãng Vương Hậu đặc biệt ban thưởng mới có thể tăng thêm nửa bậc phẩm trật, tên mập mạp chết tiệt này là người duy nhất trong triều Bắc Mãng giành được ba công huân đặc biệt, là nhân vật quyền quý chạm tay có thể bỏng, đáng lẽ chỉ là tứ phẩm võ tướng lại nắm giữ quyền lực quân sự của nhị phẩm võ tướng. Ba đại tướng quân Hoàng Tống Bộc, Liễu Khuê, Dương Nguyên Tán, hai vị Trì Tiết Lệnh Cô Tắc Châu, vốn có thể làm cho vùng biên giới này phải rung chuyển lúc này đều bị tên mập mạp nặng hơn hai trăm cân mắng vốn. Y đã vỗ bàn mắng Nam Viện đại tướng quân Hoàng Tống Bộc, người được Vương hậu xem là ngoại lệ, xắn tay áo hẹn Dương Nguyên Tán ra bên ngoài đánh nhau, tên mập mạp chết tiệt sống được đến ngày nay, phải gọi là kỳ tích.

Tên mập mạp chết tiệt nghiến răng nghiến lợi, giận dữ quát lớn với Mộ Dung Bảo Đỉnh, mắng là lão rùa già không biết dạy bảo con cháu trong gia tộc, hiển nhiên y đã sớm gửi mật thư thông báo rồi, mắng cả họ Mộ Dung dám mang binh cướp bóc huynh tẩu (anh trai và chị dâu) và chất nữ (cháu gái), '€on mẹ nó, nghĩ ngồi vị trí thứ chín trên võ bảng là ghê gớm lắm sao? Không nói đến huyết án của tẩu tử (chị dâu), nếu chất nữ vốn coi như nữ nhi ruột thịt có mệnh hệ gì, Lão Tử mang thù với Mộ Dung Bảo Định cả đời này! Nếu người họ Mộ Dung Bảo Định đến Cô Tắc Châu đoạt quân công, ta bảo đảm sẽ đánh cho không nhận ra người, kêu cha khóc mẹ phải cút vê nhàI' Dọc đường đi, lân cận Phi Hồ Thành, đã có thám báo lang thang dò hỏi, Đổng mập mạp hoàn toàn không để ý đến điều này, với ky thuật và sức chiến đấu tâm thường của những kẻ này, chọn bừa một ky binh ở phía sau y cũng có thể bắn hạ một cách tùy tiện, luận về chiến lực và bản lĩnh giết địch, đời này chỉ có đội quân do Trần Chí Bảo cưỡi ngựa trắng huấn luyện ra là có thể so sánh với đội quân của y, đao thật thương thật tranh đấu nhiều năm, thắng bại vẫn là năm : năm. Đổng mập mạp nhếch miệng cười, càng lộ rõ vẻ ảm đạm, y biết mình không phải là người khéo léo, trước khi nhập ngũ, những hài tử hàng xóm sẽ phát khóc khi nhìn thấy y, ngoại trừ những nam nhân cùng chí hướng, dù sao kiếp này y chưa từng được nữ tử và hài tử yêu thích, cho nên một khi có được, Đổng mập mạp rất trân trọng, có hai nữ tử xuất hiện trong cuộc đời y, cả hai đều trở thành tức phụ (vợ) của y, dù phòng chính hay phòng nhì đều như nhau, Đổng mập mạp đối xử bình đẳng với cả hai người, chưa nói tới việc ưu ái ai hơn, dù người đầu tiên trở thành con dâu cả của Đổng gia được cưới hỏi đàng hoàng, người nhập gia sau là con dâu thứ, chẳng qua gọi là đến trước, đến sau thôi, y không muốn phân biệt, dù sao y cũng không phải là người thích đạo lý thế tục. Vị nữ tử thứ hai bên cạnh y, chẳng phải là tim gan của lão thất phu trên Đề Binh Sơn, rồi bị y giật về nhà sao? Lão thất phu ba ngày thì hai ngày không thích y vì vũ lực của y chẳng ra sao, con mẹ nó, lão thất phu ngươi biết cái gì về binh pháp, vũ lực tối thượng vẫn có giới hạn, lão thất phu có thể lấy một địch một ngàn, nhưng lão tử lại là mười vạn, y thấy chướng mắt lão thất phu vô cùng, cứ ỷ lại vào thân phận lão trượng nhân (cha vợ) và võ thuật đại tông sư mà rêu rao bậy bạ, phun nước miếng đầy mặt lão tử, biết bao nhiêu lần! Lão tử (ông đây) là kính già và yêu trẻ, không thèm tính toán, nhiều nhất là vỗ mông nữ nhi của ngươi vào ban đêm, thế này mới gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nữ tử bên cạnh Đổng mập mạp nhìn thấy khuôn mặt cười quen thuộc, bất lực nói: "Phu quân lại muốn làm chuyện xấu sao? Lần này đến phiên ai gặp họa vậy?"

Tên mập mạp chết tiệt pha trò: "Phu quân trước giờ luôn lấy đức phục người và thích giúp đỡ người khác, chớ nói bậy."

Nữ tử áo dài phiêu diêu như tiên tử cau mày: "Chàng rất thích Đào Mãn Võ kia à? Sau này sợ rằng con cái của ta và người kia, chàng cũng sẽ không quá lo lắng như vậy, phải không?”

Đổng mập mạp nói: "Lắm lời, Đào Mãn Võ là hài tử duy nhất mà tướng công của ngươi yêu thích trong cuộc đời này, nó đứa con mồ côi của đại ca ta, ngươi đừng có nhạy cảm quá. Ngươi cùng với Ung công chúa không hợp nhau đã đành, việc nữ nhân ghen tị với nhau là chuyện bình thường. Nhưng ghen tị với tiểu hài tử một cách mù quáng, không tốt đâu, nếu không phải còn có người xung quanh, tướng công sẽ dùng gia pháp đánh mông ngươi."

Nữ nhân có phụ thân là sơn chủ của Đề Binh Sơn muốn hừ lạnh để thể hiện bất mãn trong lòng mình, nhưng khi nhìn thấy y đã đi cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày chỉ khi mệt mỏi mới ngủ gật, trên mặt y đã đóng mấy tầng bụi bặm, đôi môi đã nứt nẻ và rỉ máu, để cố tìm chất nữ tuổi còn nhỏ đã biến mất trong khách sạn Áp Đầu Lục, hầu như đã sử dụng gần như tất cả tài nguyên và mạng lưới giao thiệp trong tay để tìm kiếm, tuyệt vọng đuổi theo manh mối, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy y ngoài việc chiến trận và bắt cóc lừa gạt lão bà, hưng sư động chúng (huy động nhân lực) không từ một thủ đoạn nào như vậy. Một người vô lương tâm như y cũng đã khiến đám đông cảm động, nhìn thấy đôi má gầy gò và trũng sâu của y, trái tim nàng mềm nhũn, không đành lòng dùng lời nói đi so cây kim với cọng râu (mang nghĩa châm chọc).

Nàng đổi chủ đề, khi thấy binh lính ngoài cổng thành huy động vũ khí dứt khoát, nàng nheo mắt lại, khẽ nói: "Đạm Đài Trường Bình không phải là huynh đệ tốt của chàng sao, tại sao lại muốn ngăn cản chàng?"

Tên đàn ông mập mạp chết tiệt ngáp dài một cái, việc y bắt các tướng quân biên cảnh đào hầm vào thành đã rất quen thuộc, việc này chắc chắn sẽ khiến các tướng quân biên cảnh oán hận, có lẽ phải mất vài năm để những kẻ đó tỉnh táo lại, và sau đó họ sẽ muốn mắng chửi tên mập mạp chết tiệt xảo quyệt này, tuy họ đã mất đi tấm lòng huynh đệ kia, nhưng tên mập mạp chết tiệt luôn có sao nói vậy với lão bà của mình, y giải thích: "Nếu Trường Bình là một quan viên ở Nam triều, việc cùng ta gần gũi thân cận là tốt, nhưng nếu có hoàng gia cầm chuông mở đường (đánh tiếng), sẽ cùng ta đối mặt, Hoàng đế bệ hạ không phiền còn vui, hai gia tộc Da Luật và Mộ Dung khó bảo toàn, sẽ không phải là một điều gì tốt lành, ta chỉ có một chiêu khổ nhục kế không lừa được mấy lão cáo già nhưng có thể lừa gạt được rất nhiều kẻ ngu xuẩn, ít nhất... không làm mất đi thể diện, nhân tiện, cho phương bắc biết rằng vẫn còn một thanh niên tài tuấn của Phi Hồ Thành dám cạnh tranh với Đổng mập mạp, và đây là chuyện ván đã đóng thuyền. Ngươi quen sống với phụ thân ngươi, không thích sử dụng não, khiến ngươi sinh ra đần độn, nương tử, đừng nhìn chằm chằm ta, ta biết ánh mắt của ngươi rất đẹp, ngay từ đầu ta đã bị ngươi mê hoặc, bị điên đảo tâm hồn. Vả lại, đần một chút cũng tốt, nếu như thông minh quá, ta làm tướng công sẽ rất mệt mỏi, ví dụ như tướng công của nàng cùng các huynh đệ đến Thanh Lâu uống rượu với kỹ nữ, khi về đến nhà, nàng ngửi thấy mùi rượu và son phấn, nàng sẽ muốn tướng công quỳ mà vào nhà, còn hiện tại thì sao, trước khi về nhà tướng công tùy tiện mua ít son phấn, nàng bèn vô cùng vui vẻ, nàng nói xem ta sẽ thích thế nào hơn?"

Nữ tử mỉm cười, và trong nụ cười của nàng ấy có sát khí.

Tên mập mạp chết tiệt đành tự tát vào miệng mình. Cho nên màn trình diễn ban đầu muốn cùng Đạm Đài Trường Bình đại chiến mấy chục hiệp đã phải sớm hạ màn.

Khi Đổng mập mạp vào thành, y thở dài: "Xin lỗi Trường Bình huynh đệ, tất cả đều là do tiểu tẩu tử của ngươi không có tâm trạng tốt." Nữ tử bên cạnh nhất kiếm như long, khuôn mặt không có chút thay đổi nào, nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, tiếp theo nên tìm chất nữ của ngươi thế nào?”

Tên mập mạp chết tiệt đi ra khỏi thành động, lấy tay che nắng, bình tĩnh nói: "Phong tỏa toàn thành, đào sâu ba thước đất, khi nào tìm thấy được chất nữ, ta sẽ rời thành."

Nữ tử lo lắng nói: "Phu quân không sợ rước lấy những lời chỉ trích sao?"

Đổng mập mạp bĩu môi, giễu cợt: "Kẻ nào không phục cứ đến gặp lão tử lý luận, lão tử sẽ chậm rãi giảng đạo lý, nhưng nếu nói mà kẻ đó không thông, lão tử sẽ dùng thiết ky nghiền nát hắn."

Hai gã ky binh gần y nhất, sau khi nghe được lời nói của tướng quân, đều nở nụ cười chân thành. Đúng vậy, Đổng tướng quân của họ không có mực trong bụng (không có chữ nghĩa), nhưng lại thích tao nhã đàm luận với người khác, hầu hết kết cục đều là những cuộc cãi vã đỏ mặt tía tai, chửi cha mắng mẹ người ta, nếu vẫn chưa hết tức giận sẽ động tay chân, các quan viên của Nam triều đều ghét tên vương bát đản (tên khốn nạn) này, đặc biệt là trong dịp lễ tết, Đổng tướng quân dùng bút lông viết chữ như những con giun loằng ngoằng méo mó, lại thích thể hiện khoe khoang tài học của mình, đi gõ cửa từng nhà, và mặt dày yêu cầu những phủ đệ của quan viên Nam triều phải treo những câu đối Lễ tết mà y đã viết, nhảm nhí, không biết xấu hổ, còn nhớ có lần Đốc Giám đại nhân và Quan Sát Sử đại nhân lòng dạ hẹp hòi bỡn cợt, một người nói rằng có cơn gió thổi bay câu đối mất rồi, và người kia nói rằng chẳng may đốt pháo nổ tung câu đối, ngay ngày hôm sau tên mập mạp chết tiệt khiêng hai câu đối mới trên vai và tự tay dán chúng trên cửa của hai quyền thần quân sự, mỉm cười và nói rằng lần này gió không thể thổi, pháo không thể nổ, phủ đệ quyền quý nhiều như chó tây kinh, nhưng có mỗi đại tướng quân Hoàng Tống Bộc dám trực tiếp chặn tên mập mạp chết tiệt này ở ngoài cửa. Người gác cổng chỉ vào một tấm bia đá ở trước cửa, trên đó viết rõ ràng rằng Đổng Trác không được phép đến gần phủ đệ trong vòng năm mươi bước. Ở Nam triều Bắc Mãng, e rằng ngoài sĩ tốt biên quân, chỉ còn đại tướng quân Liễu Khuê xem như là đại nhân vật duy nhất thân cận với tên mập đáng ghét này, vào hai năm trước Liễu tướng quân đã có ý định gả tôn nữ cho y, nhưng tên mập mạp đã sớm lập gia, dùng một nữ nhân hung dữ làm lá chắn, lại không đến vài ngày tên mập rước thêm nữ nhi duy nhất của sơn chủ Đề Binh Sơn về, khiến lão tướng quân Liễu Khuê tức giận đùng đùng, xém tí nữa muốn mặc giáp lên ngựa đi làm thịt tên mập mạp chết tiệt. Nữ tử ôn nhu khẽ nói: "Sớm biết như vậy, tại sao không đích thân hộ tống tẩu tử và chất nữ từ trước?"

Đổng mập mạp ảm đạm nói: "Tẩu tử kia không giống nữ nhân có thể thủ tiết vì đại ca, ta lại chưa từng thân thiết với nàng ta, đại ca vừa mới qua đời đã viết thư cho ta để xin cho nhi tử một danh lục quan tước, ta vốn có tính khí kỳ quái, ai xin thì ta lại không thích cho, nếu không mở miệng, ta lại không ngại giúp mở đường. Đại ca chỉ có một đứa con trai, nếu giao cho nàng ta nuối nấng, sớm muộn gì cũng hỏng chỉ biết sống phóng túng, có tiền đồ rắm thối, dựa theo ý nguyện của ta, nó nên bị ném vào trong quân của Lão Tử, nếu có thể sống sót để trở thành một Ô Nha Lan Tử, Đổng thúc thúc này còn một ngày thì nó còn một ngày phú quý, ta sẽ để nó thiếu đi tương lai cẩm tú hay sao, nhưng nữ nhân đó có sẵn sàng làm điều đó không? Nàng ta còn chọc ngoáy ngay sống lưng ta? Đứa điệt tử (cháu trai) tâm tính không thuận theo đại ca, nó đi theo mẫu thân nên ta chỉ thích Tiểu Mãn Võ. Ta, Đổng Trác, đã thê rằng không thành danh tướng hạng nhất ở Bắc Mãng, sẽ không bao giờ đến thăm ngũ trưởng cũ." (Ngũ trưởng: người đứng đầu đơn vị quân nhỏ nhất thời cổ)

Đổng mập mạp khit mũi lạnh lùng: "Chỉ cần ta tìm được Mãn Võ, ta nhất định để tiểu khuê nữ sống tự do tự tại hơn bất kỳ công chúa, quận chúa nào trên đời này, kẻ nào dám bắt nạt nàng, ta giết!"

Nữ tử xoa xoa tóc mai của mình, nhẹ giọng nói: "Đánh giá từ tin tức thu thập được, có một gã cầm bội đao đi du ngoạn Long Yêu Châu đã mang theo Đào Mãn Võ, lúc gặp mặt, chàng tính toán thế nào?" "

Sắc mặt Đổng mập mạp dịu đi một chút, y mỉm cười nói: "Lão tử không quan tâm hắn là ai, thân phận của hắn là gì, nếu hắn không gây ra lỗi lầm với Tiểu Mãn Võ, chỉ cần hắn dám mở miệng dù đòi hỏi lớn đến đâu, ta cũng dám thưởng thù lao cho hắn."

Nữ tử đến từ Đề Binh Sơn mỉm cười: "Ta chỉ thích phu quân ở điểm này."

Tên mập mạp chết tiệt cười nói: "Còn ta thích nương tử ở mọi điểm."

Nữ tử này sinh ra đã sống ở đỉnh cao giang hồ, nên nàng ta cư xử lạnh lùng với cả thiên hạ, nhưng lại trúng bùa yêu của tên mập mạp này, nghe thấy y tâng bốc thì lộ ra mị nhãn, đúng là khắc tỉnh mài

Tên mập mạp nheo mắt nhìn khắp thành, y không thích Phi Hồ Thành này, nhìn quá ẻo lả, chỉ nhìn đã thấy phiền.

Thiết ky vào thành, không thần tốc tiến thẳng vào Thành Mục Phủ, mà đi diễu vòng vòng quanh thành, đi ngang qua một tòa tửu lâu ở góc đông bắc, nữ tử đột nhiên quay đầu nhìn cửa sổ trên lầu.

Tên mập mạp chết tiệt thắc mắc: "Có chuyện gì vậy?"

Nữ tử suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Tên mập mạp chỉ nghĩ là có một kẻ hoang đàng nào đó đang thèm muốn nữ nhân của mình, nếu là dịp bình thường, y có thể sẽ đánh giết một trận, nhưng bây giờ y thực sự không có tâm trạng nào, y chỉ mang theo một trăm thiết ky, đang buồn lòng không thể tự tìm chất nữ khắp thành được, phân tích một lúc cuối cùng, y đành phải mượn quan phủ xuất lực.

Đổng Trác thở ra một hơi, thì thâm nói: "Tiểu Mãn Võ, đợi Đổng thúc thúc thêm một lát nữa thôi!"
Bình Luận (0)
Comment