Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 459 - Chương 98: Vương Nhìn Vương (1)

Chương 98: Vương nhìn Vương (1) Chương 98: Vương nhìn Vương (1)Chương 98: Vương nhìn Vương (1)

Tiểu trà phường với vị trí vắng lặng kinh doanh chậm chạp cuối cùng cũng náo nhiệt, sau khi truyền miệng có rất nhiều người nghe tiếng nên mộ danh mà đến, người mù kể ba câu chuyện về chuyến du hành của Bắc Lương thế tử, kể xong ba câu chuyện thì của thể lực của lão nhân cũng hết, đã cả đống dầy tuổi, lại quật cường, cũng không thể tranh đấu với lão thiên gia, không chừng ngày nào đó lão thiên gia không vui, cái mạng già cũng bị thu đi, còn nữa kể chuyện kể chuyện, ngoại trừ phách tre gõ, chỉ là động mồm mép, uống vài hớp rượu thấm giọng thì vẫn còn có thể kể tiếp, song cháu gái đàn tỳ bà chịu khổ rất nhiều, sinh hoạt kham khổ, lại tiếc dùng tiền dùng mủ đào để bảo vệ ngón tay, mới một lúc kể chuyện, mười ngón tay của tiểu cô nương đã tụ huyết xanh tím, lúc này thừa dịp nghỉ ngơi, nàng rất sợ gia gia lo lắng, chỉ dám lén lút cọ cọ góc áo, xoa dịu nỗi đau trên ngón tay. Chưởng quỹ trà phường vô cùng thích thú nhìn nhóm khách trà thứ hai bước vào quán trà, ngồi ở sau quầy, vui sướng hài lòng nhấp trà xanh trong bình nước, thầm vui, ngành nghề vốn nhỏ liên quan đến ẩm thực, nên phải coi trọng lượng khách vãng lai, khách cũ không đi khách mới không đến, chưởng quỹ vô thức liếc nhìn một bàn có khách uống trà gần cửa sổ, lướt qua một vòng, cũng không để ý đến nữa.

Lão nho sinh dường như hạ quyết tâm nếu nghe kể chuyện một lúc, rất thức thời kêu trà phường tiểu nhị mang đến bình trà, uống cũng không tính là nhiều, rất nhiều nước trà đều bị lão đổ lên trên mặt để viết những chữ như gà bới, nam tử đeo kiếm vẫn luôn nhìn không chớp mắt, như Bồ Tát bùn trong miếu nhỏ vậy, công phu dưỡng khí nhất lưu.

Lão nho sinh cười híp mắt nói: "Thiếu Phác, uống một chén nhé?"

Người đàn ông trung niên lắc đầu, lễ độ cung kính nói rằng: "Không dám."

Lão nho sinh dường như nghe được một chuyện cười cực lớn, cầm ngón tay chỉ vào vị hậu bối này,'Ngay cả Lý Mật Bật cũng dám quang minh chánh đại ám sát, trên đời này còn chuyện mà Tôn Thiếu Phác ngươi không dám làm?"

Nam tử đeo kiếm nói năng thận trọng, cũng không biết nói đùa, nghiêm túc nói: "Vậy uống một chén."

Lão nho sinh lắc đầu,'Không phải uống, ngươi thật ngốc."

Lão nhân xoa xoa gương mặt, chậm rãi nói rằng: "Ta mắng Lý lão đầu tâm thuật bất chính di hoạ Bắc Mãng trăm năm, hắn mắng ta quá mức cổ hủ không xứng làm Đế sư, những thứ miếu đường đình tranh này hoàng đế bệ hạ không coi vào đâu, đều bày ra trên mặt bàn, miễn cưỡng có thể gọi quân tử tranh, Thiếu Phác, sau này ngươi cũng đừng đi theo bên Lý Mật Bật để khoe khoang kiếm khí nữa. Đao chỉ một lưỡi, nên móng thiên lệch, vì vậy là lợi khí giết người, kiếm có hai lưỡi, cân bằng, quân tử vào đời cứu người mới là kiếm đạo chính đồ, một cái vương triều, bổ trợ lẫn nhau, không ít vũ phu cầm đao cũng không thiếu quân tử mang bội kiếm. Những thứ này thực ra đều là lời xã giao, suy cho cùng dù sao ngươi vẫn là Kiếm Phủ phủ chủ của Kỳ Kiếm Nhạc Phủ, tự mình đánh đánh giết giết, tông môn cũng không còn hào quang, thứ như mặt mũi, phải dựa vào hậu bối thành tài đi tranh, thứ đồ chơi này, chỉ dựa vào mấy vị các ngươi chống đỡ. Đúng như lời của tiên sinh kể chuyện này, Lý Thuần Cương là kiếm đạo đệ nhất nhân, theo ta thì, vị Kiếm Thần bế vỏ kiếm này, cái gọi là ta không xuất kiếm, trong lông ngực tự có kiếm ý vạn vạn thiên, so với Lưỡng Tụ Thanh Xà cùng Kiếm Khai Thiên Môn càng là cảnh giới viên mãn của kiếm đạo. Thiếu Phác, ngươi cũng nên học."

Người đàn ông trung niên gật đầu, y đời này chỉ phục một người. Vị lão nhân này khi Trung Nguyên đại cục chưa định đã một mình rời khỏi Bắc Mãng, đi phía nam, sau khi Xuân Thu nhất thống, vẫn tiêu tán tha hương ở mảnh đất đầy chiến hoả này đã trọn hai mươi năm.

Nam tử đeo kiếm tên điệu danh Kiếm Khí Cận.

Hồng Kính Nham người đứng đầu võ bảng là bế quan đệ tử của hắn.
Bình Luận (0)
Comment