Chương 99: (2)
Chương 99: (2)Chương 99: (2)
Hai câu chuyện kế tiếp, lão nho sinh đều nghe vào tai không sót một chữ, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, ngược lại với gã kiếm sĩ ngồi cùng bàn coi như uy nghiêm, cũng sẽ không có người để ý một lão thư sinh hôi chua hình dáng không gì đặc biệt sống hay chết. Trong lúc có hai tốp vô lại côn đồ thành Phi Hồ tới quậy, tốp thứ nhất bị chưởng quỹ trà phường dùng bạc tiễn đi, tốp thứ hai lại ra tay độc ác hơn rất nhiều, lão nhân kể chuyện liều mạng bảo vệ cháu gái cầm đàn tỳ bà bị một quyên đập vào mặt, vì thế chọc nhiều người tức giận, các khách uống trà trả tiền nước rồi chờ nghe vài đoạn chuyện hay, đám lưu manh các ngươi quậy phá đòi tiền thì được, đừng đánh mặt của lão nhân này chứ, lỡ đả thương chẳng phải là phí tiền mua trà nghe kể chuyện rồi? Đám lưu manh vung lời độc ác, còn dám nói khoác Bắc Lương thế tử anh hùng như thế nào thì sẽ quay lại đánh no đòn, lúc này mới nghênh ngang rời đi. Hồi cuối câu chuyện thứ 3, có mấy con tuấn mã đi tới bên ngoài trà phường, mấy vị cao lương tử đệ thành Phi Hồ nhảy xuống, mang theo sáu bảy tên đầy tớ hung ác, không nói hai lời lập tức hướng về phía lão nhân mắt mù đấm đá, một tên quan gia tử đệ thì cười gắn kéo tóc của tiểu cô nương, tuyên bố muốn đem ném ả tiểu Lương mọi rợ này xuống làm kỹ nữ hạ đẳng nhất trong kỹ viện. Lão nho sinh vẫn không đổi sắc,'Dân cùng dân đấu, bằng bản lãnh của mình, sinh tử có số. Quan đấu với dân, lão phu sẽ tính toán."
"Thiếu Phác."
Trong nháy mắt, nam tử đeo kiếm nghe phân phó Kiếm không ra vỏ, kiếm khí lại phóng ra.
Lão nho sinh không thèm nhìn cảnh tượng máu me đầm đìa, dùng tay áo lau những tấm bản đồ phòng thủ biên giới hai triều dày đặc như tổ kiến trên bàn, khàn khàn nói: "Thời gian hai mươi năm, từng làm thương nhân tính toán chỉ li, từng làm Nông dân trôi giạt khắp nơi, từng làm phu canh tuần tra ban đêm, từng làm chân chó phụ tá miệt mài viết văn án cho quan lại, từng viết từ khúc cho danh kỹ thanh lâu, từng làm tiêu sư vào nam ra bắc, từng làm bồi bút cho phong lưu danh sĩ, từng làm Huyện lệnh thành nhỏ, tam giáo cửu lưu, cũng coi như làm hết rồi, Xuân Thu cửu quốc, cũng từng đi qua các nước một lần. Lại tiêu tốn thời gian hai, ba năm dạo quanh Bắc Mãng tám Châu, đại khái có thể đi vương đình Đế thành vì hoàng đế bệ hạ làm một bộ sách dạy đánh cờ lớn rồi." Lão nho sinh bình thản nói: "Hoàng Tam Giáp ơi Hoàng Tam Giáp, ngươi lấy vùng Trung Nguyên cửu quốc làm bàn cờ, ta lấy hai triều phân hắc bạch, chắc ngươi nên ít đi một giáp."
Lão nho sinh đột nhiên cười nói: "Đầu là người đã bước một chân vào trong quan tài rồi, lòng ham thắng bại còn nặng như thế, không tốt."
Khách sạn, Từ Phượng Niên nhìn thấy Đào Mãn Võ vừa kiễng chân nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng nhiên lùi người lại, cứ như ban ngày gặp ma vậy, chạy chậm đến bên giường, cởi giày rồi nhảy đến bên cạnh hắn, ôm cái hộp tỉnh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn có biểu cảm phức tạp.
Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói: "Làm sao, chẳng lẽ là thật thấy Đổng thúc thúc ngươi chứ? Không có lý nào, đổi lại là ta, đã sớm kêu lớn rồi nhảy xuống lầu."
Tiểu cô nương giơ lên cái hộp trong tay, ngoẹo đầu một chút, run rẩy, chăm chú nói rằng: "Nếu như ngày mai nhện con trong hộp kết mạng, ngươi hãy đáp ứng ta một việc, có được hay không?”
Từ Phượng Niên dứt khoát từ chối nói: "Ngươi tưởng rằng ta ngốc à, nếu như ngươi bảo ta đi gặp mặt Đổng thúc thúc chiến công cao của ngươi, hoặc là mai sau để cho ta đi xách túi tiền, ta có thể bằng lòng sao?"
Tiểu nha đầu vẫn giơ hộp gỗ nhỏ, chực khóc.
Từ Phượng Niên tức giận nói: "Đi đi đi, khỏi dùng mỹ nhân kế với ta, trên đời này thật đúng là không có cô nương xinh đẹp như vậy."
Do dự một chút, Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Cho dù có, cũng không phải con nhóc mới chỉ bốn năm sáu bảy tuổi như ngươi."